Chương 247 THĂM DÒ

Sự khó chịu trong lòng Trần Ân Tứ cũng dịu đi ít nhiều.

Nét mặt Tô Nam Nam đầy vẻ bẽ bàng, nhưng cô ta nhanh chóng nở nụ cười, vừa ngây thơ vừa ngoan ngoãn nói: "Không sao, nghe theo anh Kiết cả." Nói đến đây, Tô Nam Nam bổ sung thêm câu nữa với vẻ ngưỡng mộ: "Anh Kiết đối xử với chị tốt quá."

Lâm Nhiễm thầm cười khẩy, tu rượu ừng ực để che giấu ngọn lửa tức giận đang bùng lên trong lòng.

Trần Ân Tứ và Tần Kiết đều không nói gì, chỉ có Dung Dự kêu la ỏm tỏi: "Lâm Nhiễm! Sao cậu lại giẫm chân tôi! Lại còn là giày cao gót nữa chứ, cậu muốn mưu sát hả?"

Tiếng kêu la của Dung Dự làm Lâm Nhiễm thấy phiền, cô ấy cầm gối tựa lên đập vào đầu Dung Dự: "Đậu má, cậu câm mồm cho tôi, tôi giẫm chân cậu thì sao? Tôi còn đánh cậu nữa đây này!"
Chỉ là một chuyện nhỏ trong lúc chơi, không ai để tâm tới nó, hoặc phải nói, mọi người đều để tâm, nhưng không ai thể hiện ra ngoài mặt.

Bầu không khí trong phòng VIP tiếp tục vui vẻ sôi nổi.

Đến nửa sau của cuộc vui, Trần Ân Tứ đi vệ sinh, lúc vào nhà vệ sinh, cô nhận được điện thoại của quản lý, liền nói chuyện với cô ấy một lúc.

Giải quyết xong, Trần Ân Tứ ra khỏi nhà vệ sinh, đang định vặn vòi nước rửa tay thì nghe thấy tiếng gọi của Tô Nam Nam, không biết cô ta đã vào đây từ khi nào: "Chị ơi."

Trần Ân Tứ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tô Nam Nam qua tấm gương trước mặt mình.

Có lẽ Tô Nam Nam đã uống say, gương mặt đỏ bừng, đôi mắt nhìn Trần Ân Tứ cũng đỏ theo: "Chị ơi, em không chịu nổi nữa rồi, em đã kiềm chế rất lâu, nhưng vẫn không kiềm chế nổi..."
"Em không muốn nói với chị, nhưng em thật sự không kìm nén nổi nữa... Chị, em thích anh Kiết."

Trần Ân Tứ cúi đầu, động tác đang rửa tay lập tức khựng lại, cô không nói gì. Vẻ mặt cô rất bình tĩnh, dường như người Tô Nam Nam vừa nhắc đến không hề liên quan gì đến cô.

Đôi mắt ngây thơ trong sáng của Tô Nam Nam ầng ậc nước: "Chị ơi, em biết em không nên thích anh ấy, nhưng em không làm được, em không kiềm chế được lòng mình nữa rồi, em thật sự rất thích, rất thích, rất thích anh ấy, buổi tối em đều nằm mơ thấy anh ấy, ban ngày em cũng không còn tâm trạng đâu làm những việc khác, lúc nào cũng nhớ anh

ấy..."

"Em biết chị và anh ấy là người yêu, em cũng đã nghĩ đến việc không được thích anh ấy nữa, em thật sự đã từng cố gắng, nhưng vẫn thất bại... chẳng những em không quên được, mà ngược lại em còn càng thích anh ấy hơn... Chị, em có thể thích anh ấy được không?"
Trần Ân Tứ tập trung rửa sạch xà phòng trên tay, rồi tắt vòi nước, rút hai tờ giấy ăn cẩn thận lau khô tay.

Tô Nam Nam đi tới gần Trần Ân Tứ, nhìn cô bằng vẻ mặt đáng thương: "Chị, chị cho em thích anh ấy được không? Chị, chị cho em thích anh ấy giống như chị được không?"

Trần Ân Tứ vo tròn tờ giấy ăn vừa mới dùng xong lại.

Từng giọt nước mắt to như hạt đậu rơi lã chã trên khuôn mặt của Tô Nam Nam, nhìn cô ta có vẻ như yêu say đắm đến mức vô cùng đau khổ: "Chị, chị cho em theo đuổi anh ấy được không?"

"Anh chị chưa kết hôn, em không thể coi là kẻ thứ ba được, em vẫn có thể theo đuổi anh ấy, chị đừng hận em được không?"

"Chị, em thật sự cảm thấy em có thể theo đuổi được anh ấy... Anh Kiết đã uống trà sữa em đưa, đã ăn bữa tối em đưa, lúc trời mưa còn đưa ô cho em... Hôm kia, em thấy trong người không khỏe lắm, anh ấy còn giữ em lại ở nhà anh ấy nghỉ ngơi..."
"Chị, chị từng nói với em, chị không muốn kết hôn, nếu chị đã không muốn kết hôn, vậy sớm muộn gì chị cũng sẽ chia tay với anh Kiết, nên em theo đuổi anh ấy được không? Em bằng lòng kết hôn, em bằng lòng lấy anh ấy, em bằng lòng giúp chồng dạy con, em bằng lòng..."

Trần Ân Tứ ném giấy vào thùng rác, quay đầu lại nhìn Tô Nam Nam: "Cô muốn theo đuổi thì cứ theo đuổi, không cần phải nói với tôi."

Giọng nói của Trần Ân Tứ rất hờ hững, để lộ sự lạnh lùng không thể diễn tả được. Nói xong, cô đi thẳng ra ngoài, không buồn nán lại thêm giây nào.

Trở về phòng VIP, Trần Ân Tứ mới phát hiện ra Tần Kiết đã đi đâu mất. Cô chờ một lúc mà không thấy Tần Kiết quay lại, đang định ra ngoài tìm anh thì cửa phòng VIP được mở ra, Tần Kiết đi vào trong.

"Anh bạn trai, anh đi đâu thế?" Sau khi Tần Kiết ngồi xuống, Trần Ân Tứ cầm nĩa lấy một miếng dưa Hami, cười khúc khích đưa tới bên miệng anh.
Tần Kiết nhìn chằm chằm Trần Ân Tứ hồi lâu, rồi hé miệng cắn miếng dưa Hami.

Tô Nam Nam nói hôm đó cô ta thấy trong người không khỏe, anh giữ cô ta ở lại nhà qua đêm... Chết tiệt, chẳng có câu nào đúng cả. Hôm đó anh họp suốt đêm, đến rạng sáng mới tan họp, bấy giờ mới nhớ ra chìa khóa đã bị Tô Nam Nam lấy mất, anh không có số điện thoại của Tô Nam Nam, đang định bảo Dung Dự gọi cho cô ta, nào ngờ cô ta xách cả bữa sáng đến để đưa chìa khóa, khi ấy cô ta nói gì nhỉ? À cô ta nói thấy bọn họ đang họp, cô ta không tiện làm phiền...

Tô Nam Nam nói nhăng nói cuội, nhưng Trần Ân Tứ không biết cụ thể đã xảy ra những gì, vậy mà cô không hề có phản ứng gì ư?

Tô Nam Nam nói thích bạn trai của cô, muốn theo đuổi bạn trai của cô, Tô Nam Nam khiêu khích đến vậy rồi, rình rập anh không khác gì hổ đói, sao cô vẫn hờ hững lãnh đạm như vậy? Đọc truyện tại
Rốt cuộc là cô quá tự tin? Hay cô không hề để ý đến anh?

Với lại Tô Nam Nam nói cô hoàn toàn không muốn kết hôn... Cô không muốn kết hôn với anh ư?

Rất nhiều chi tiết vụn vặt không đáng nhắc đến, nhưng một khi mâu thuẫn nảy sinh, những chi tiết bị coi nhẹ ấy sẽ trở nên rất nghiêm trọng.

Tần Kiết nhớ lại lần đầu tiên anh đến Hoành Điếm thăm cô, cô tận mắt nhìn thấy Lâm Tĩnh Xu nhét thẻ phòng cho anh, nhưng lại không nói, không nghe, không hỏi; Tần Kiết lại nhớ đến hôm trước Tết, anh muốn đưa cô đi chọn nhẫn đôi, song cô lấy cớ từ chối; Tần Kiết còn nhớ lại chuyện anh và cô đều rời khỏi nhà vì muốn trốn kết hôn, bây giờ ở bên nhau, anh đề nghị về Bắc Kinh đón Tết, nhưng cô lấy cớ công ty sắp xếp công việc đột xuất để đón Ba mươi Tết trên máy bay...
Bọn họ yêu nhau mấy tháng, hầu như chưa cãi vã lần nào, cho dù có một vài chuyện không vui, Tần Kiết cũng sẽ xuống nước trước. Bạn gái nhà anh lém lỉnh như thế, anh muốn mỗi ngày cô ở bên anh đều vui vẻ.

Tần Kiết cũng biết, ban đầu khi họ ở bên nhau, bạn gái anh không thích anh nhiều đến vậy. Nhưng qua bao lâu như thế, những gì anh có thể cho cô và muốn cho cô, anh đã trao hết cho cô cả rồi.

Anh nghĩ trái tim con người cũng là máu thịt, trái tim dù lạnh lẽo thế nào cũng có thế sưởi ấm cho nó. Đến bây giờ anh mới nhận ra, anh có thể sưởi ấm cho một viên đá, song có lẽ không thể sưởi ấm nổi trái tim bạn gái của mình.

Con người không ai hoàn hảo, anh cũng vậy, anh có du͙ƈ vọиɠ, có khát vọng, và còn mong muốn nhiều hơn thế. Anh mong muốn nhìn thấy sự để tâm, sự ghen tuông, và tình yêu nồng nhiệt trong mắt cô bạn gái của mình. Nên anh đã thử thăm dò.
Nhưng bạn biết không? Thứ khó thăm dò nhất trên thế gian này chính là tình yêu và bản tính con người.

Tối hôm đó, trên đường về nhà, Tần Kiết lấy điện thoại ra, vừa lướt điện thoại vừa nói: "Tô Nam Nam thêm WeChat của anh rồi."

Trần Ân Tứ đáp "ừ".

Tần Kiết: "Cô ta gửi liên tiếp cho anh tận ba mời lời kết bạn."

Trần Ân Tứ lại đáp "ừ".

Tần Kiết: "Anh có cần phải đồng ý không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play