Chương 246 KHÔNG CHƠI NỔI

Ánh mắt Lâm Nhiễm chất chứa sự tức giận: "Quả nhiên mình không nghĩ nhiều mà, cô ta chính là đồ tiện nhân ‘nunglonmongmanh’ sặc mùi ‘bích chi’."

Lâm Nhiễm mắng đã rồi, thấy Trần Ân Tứ ngồi đối diện mãi không nói gì, thế là cũng im lặng theo cô.

Nét mặt của Trần Ân Tứ lạnh tanh, Lâm Nhiễm rất ít khi thấy Trần Ân Tứ như vậy, nên cảm thấy hơi lo lắng, một lúc lâu sau cô ấy lên tiếng: "Hề Hề, cậu đừng nghĩ linh tinh, không chừng Tô Nam Nam nghĩ chắc chắn cậu sẽ nổi điên khi nhìn thấy cảnh này nên mới cố ý làm thế, hòng làm cậu và Kiết gia xích mích, nhân cơ hội đó chia rẽ các cậu."

"Thật đấy, Hề Hề, tuy mình cũng rất bực, nhưng mình nghĩ vẫn phải làm rõ đầu cua tai nheo thế nào đã, không thể bị lừa được!"

"Nhất là không được tức giận, khi mất lý trí nhất định không được cãi nhau, vì lúc đó sẽ ăn nói không suy nghĩ, rất dễ làm tổn thương đến người khác, cũng làm tổn thương đến tình cảm."
"Hơn nữa, nếu Tô Nam Nam thật sự coi cậu là bạn, cậu tức giận là đáng lắm, nhưng nếu cô ta không coi cậu là bạn, cậu tức giận chỉ tổ hại thân, cô ta không xứng để cậu tức giận."

Một tiếng ăn lẩu mà Trần Ân Tứ cảm thấy thật nhạt nhẽo, nhưng trong suốt một tiếng ấy, Lâm Nhiễm hết lời khuyên nhủ cô. Lâm Nhiễm lo lắng cho cô, còn cùng cô về khu chung cư Hoa Viên, trước khi về nhà mình, Lâm Nhiễm không quên dặn Trần Ân Tứ phải giữ bình tĩnh, nói chuyện rõ ràng với Tần Kiết trước đã.

Trần Ân Tứ về đến nhà, Tần Kiết vẫn chưa về. Cô đi tắm rửa trước, gột rửa mùi nước lẩu trên người mình, sau đó ngồi xuống sofa ở phòng khách, bắt đầu xem tivi.

Trong tivi đang chiếu một bộ phim máu chó, đúng lúc diễn cảnh kẻ thứ ba ức hiếp nữ chính, cô nhìn nữ chính chạy ra khỏi nhà khóc lóc đến nỗi gần như tuyệt vọng, ngón tay cong lại, siết thành nắm đấm.
Hơn mười hai giờ đêm Tần Kiết mới về đến nhà, nghe thấy tiếng động, Trần Ân Tứ lập tức quay đầu lại, cánh cửa mở ra, cô nhìn thấy anh bạn trai đã mấy ngày rồi không gặp.

Bạn trai cô nhìn có vẻ rất mệt mỏi, không biết có phải do thiếu ngủ hay không mà khóe mắt còn đỏ hơn cả bình thường. Nhưng nhìn anh vẫn rất đẹp trai, nhất là khi nhìn thấy cô, khóe mắt, khóe môi cong cong, vừa ấm áp lại vừa "men".

Anh thay giày xong liền đi tới chỗ cô, vứt sách và laptop trong tay lên bàn trà, rồi cúi xuống ôm cô vào lòng: "Lâu quá rồi không gặp, bạn gái bé nhỏ của anh."

Anh vùi mặt vào hõm cổ cô, hít mấy hơi thật sâu, sau đó cọ nhẹ vào vai cô rồi mới buông cô ra: "Anh đi tắm đã."

Tần Kiết cởϊ áσ khoác đi vào phòng ngủ, lấy quần áo sạch đi vào nhà vệ sinh.

Trước khi mở cửa vào, dường như anh sực nhớ ra điều gì đó, bèn quay đầu nhìn Trần Ân Tứ: "Đúng rồi, hôm kia em bảo Tô Nam Nam đến nhà mình lấy iPad của em hả?"
Trần Ân Tứ chớp mắt.

"Không phải à?" Tần Kiết chau mày, "Cô ta bảo em đồng ý cho mượn, hôm đó anh phải họp thâu đêm, không về nhà được, thấy cô ta đã nói chuyện với em qua WeChat thật nên anh đưa chìa khóa cho cô ta luôn."

Bấy giờ Trần Ân Tứ mới sực nhớ ra quả thật là có chuyện đó, nhưng không phải là hôm kia, mà là trước hôm kia hai ngày: "Đúng là em đồng ý cho cô ấy mượn."

Nghe vậy, Tần Kiết đáp "ừ", sau đó mở cửa vào nhà vệ sinh.

Nhân lúc Tần Kiết tắm rửa, Trần Ân Tứ kể lại chuyện này cho Lâm Nhiễm.

Lâm Nhiễm: "Tô Nam Nam đúng là cáo già, nhân lúc đám Kiết gia và Dung Dự họp hành thì chạy đến, giả bộ mượn đồ gấp, sau đó ở lì trong nhà cậu đến nửa đêm, làm thế chẳng phải để người ta hiểu lầm sao, nếu mình đoán không lầm, nhất định buổi sáng cô ta sẽ xách bữa sáng đến trả chìa khóa cho Kiết gia, còn nói gì mà, em không tiện chen ngang vào cuộc họp của các anh, nên vẫn luôn chờ ngoài cửa."
Lâm Nhiễm: "Hề Hề, không phải mình chém gió đâu, mình chỉ miêu tả lại sự thật thôi, vì khi cô ta nói chuyện với tên ngốc Dung Dự, rất nhiều lần cô ta dùng kịch bản này, lừa đàn ông không trượt phát nào."

Lâm Nhiễm: "Chuyện này chỉ là hiểu lầm thì tốt rồi, nhưng cậu vẫn phải đề phòng cô ta đấy."

Trước khi Tần Kiết đi tắm thì để điện thoại trước mặt Trần Ân Tứ. Mật khẩu điện thoại của anh chính là ngày anh và cô bắt đầu yêu nhau. Chỉ cần đưa tay ra cầm lấy chiếc điện thoại đó, Trần Ân Tứ có thể vào WeChat của anh, xem xem Tô Nam Nam và Tần Kiết đã nói với nhau những gì.

Đọc truyện tại

Nhưng Trần Ân Tứ không làm thế.

Có lẽ trong mắt người ngoài, đó là sự tự tin, hoặc là sự tin tưởng từ tận đáy lòng. Nhưng chỉ mình Trần Ân Tứ hiểu, cô không dám.
Buổi tối ngày thứ hai Trần Ân Tứ về nhà, họ tổ chức một buổi tụ tập.

Lâm Nhiễm không muốn cho Tô Nam Nam đến, nhưng Dung Dự là tên đầu đất, không hề phát hiện ra vấn đề, khi Tô Nam Nam gửi tin nhắn hỏi anh ta đang ở đâu, anh ta không hề do dự gửi định vị, còn tiện thể hỏi cô ta có đến không?

Chưa đến hai mươi phút sau, Tô Nam Nam đã xuất hiện trước cửa phòng VIP. Thượng Hải cuối tháng Ba, tuy ban ngày ấm áp, nhưng đến ban đêm lại hơi lạnh, song Tô Nam Nam chỉ mặc một váy hai dây mỏng manh, đi kèm là nét mặt ngây thơ vô tội không đổi, làm Trần Ân Tứ cảm thấy cô ta vẫn là Tô Nam Nam thích lẽo đẽo theo cô như trước đây, hoàn toàn không thể liên tưởng được cô ta với người mà hôm qua cô và Lâm Nhiễm nhắc đến.

Song dù thế, trước lời nhắc nhở của Lâm Nhiễm, Trần Ân Tứ vẫn cảm nhận được sự thay đổi của Tô Nam Nam. Tuy vẫn gọi cô là chị ngọt xớt như trước kia, nhưng hầu như cô ta chỉ bắt chuyện với Tần Kiết và Dung Dư.
Dung Dự khi ấy đã là thánh nhọ trong tất cả trò chơi anh ta bày ra. Trò chơi hôm đó đại loại là nói thật hay mạo hiểm, chơi xúc xắc, thua thì làm theo yêu cầu, trùng hợp là trong một ván, Tô Nam Nam và Tần Kiết phải cùng nhau thực hiện một thử thách: Song ca bài hát "Chuyện tình ở Hiroshima".

Tô Nam Nam chớp mắt nhìn Trần Ân Tứ: "Chị ơi, chỉ là một bài hát thôi, em có thể hát một bài với anh Kiết được không?"

Không biết có phải do tâm lý bị tác động hay không nhưng Trần Ân Tứ cảm thấy câu hỏi của Tô Nam Nam sặc mùi khiêu khích. Chỉ là một bài hát, cô cũng đã hát với Dung Dự đấy thôi, điều này chẳng chứng minh được gì, nhưng lúc đó, thật ra Trần Ân Tứ rất muốn từ chối.

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Trần Ân Tứ vẫn hờ hững nói: "Hai người cứ hát đi."

Tô Nam Nam thấy Trần Ân Tứ đồng ý, lập tức đưa micro cho Tần Kiết ngồi ở giữa. Có điều Tần Kiết chỉ nắm tay Trần Ân Tứ, không nhận micro.
Dung Dự bị thua nhiều nhất nên phải hát nhiều nhất, thấy Tần Kiết không nhúc nhích, liền gõ tay vào ly rượu, trách móc: "Không phải chứ, Tần cẩu, cậu có ý gì hả? Chẳng lẽ không chơi nổi?"

Anh ta còn chưa dứt lời, Lâm Nhiễm đã không hề nể nang giẫm một cái vào chân anh ta. Dung Dự bị đau hét "á" lên, Tần Kiết "ừ" một tiếng đầy uể oải: "Không chơi nổi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play