Chương 224 MỖI NGÀY UỐNG MỘT VIÊN HỖ TRỢ DẠ DÀY GIÚP ÍCH TIÊU HÓA
Không phải vì hộp hỗ trợ dạ dày giúp ích tiêu hóa, Tần Kiết cố gắng tỏ ra bình thản, không đến nỗi như cậu trai tơ mới yêu lần đầu, ra sức lấy lòng, như thế quá non nớt.
Nên sau khi cúp điện thoại, anh nghĩ đi nghĩ lại một hồi, bình thản cầm di động chụp lại hộp thuốc dạ dày nọ rồi đặt làm ảnh đại diện WeChat.
Nửa phút sau, bức ảnh này cũng được đăng lên làm ảnh bìa trang WeChat của anh.
Một phút sau, bức ảnh này hiện lên trên trang WeChat, để thể hiện sự điềm đạm, Tần Kiết không viết thêm lời bình.
Sau khi đăng xong, nhìn ảnh đại diện và ảnh bìa đều là hình hộp thuốc hỗ trợ dạ dày giúp ích tiêu hóa, thầm nghĩ mình đúng là điềm đạm, thế mà vẫn nhịn được không bố cáo khắp nơi là bạn nhỏ nhà mình quan tâm mình... ...
Trưa hôm sau Trần Ân Tứ mới có thời gian động vào di động, vừa trông thấy ảnh đại diện của Tần Kiết, cô suýt phun cả ngụm nước trong miệng ra.
Ấn vào hình đại diện của anh, cô vào trang WeChat của anh, ngụm nước khó khăn lắm mới không phun ra, cuối cùng đã phun đầy màn hình.
Đúng là đồ đần thối!
Mắng xong, nhìn lại bức ảnh hộp thuốc, cô lại thấy mừng thầm.
"Ân Ân, em thẫn thờ nghĩ đến ai thế?" Thấy Trần Ân Tứ không ăn cơm cứ nhìn chằm chằm màn hình đen thui cười ngớ ngẩn, Lục Tinh khua tay trước mặt cô.
Trần Ân Tứ đặt di động xuống, đanh mặt tiếp tục và thức ăn, và mãi, và mãi, bụng mắng thầm Tần Kiết: đồ đần thối!
...
Mỗi ngày Tần Kiết uống một viên hỗ trợ dạ dày giúp ích tiêu hóa, cứ thế cho đến Mười lăm tháng Một.
Mười lăm tháng Một có một cảnh tình cảm, vai của Trần Ân Tứ hiểu lầm Mục Sở Từ có bạn gái, đứng đằng xa nhìn Mục Sở Từ và cô gái kia giây lát rồi quay người bỏ đi. Cảnh này không có thoại, hoàn toàn phải dựa vào vẻ mặt của diễn viên, có tính khảo nghiệm năng lực diễn xuất rất cao.
Đạo diễn "Sinh mệnh" nổi tiếng là nghiêm khắc, hễ cảnh nào không vừa ý là quay đi quay lại tới mức cả đoàn suy sụp mới thôi.
Đóng vai trò chính trong cảnh này là Trần Ân Tứ, Trần Ân Tứ biết cảnh này phải thể hiện được nỗi xúc động và mừng rỡ khi đi tìm Mục Sở Từ, sau đó là tới sự kinh ngạc và chết lặng khi thấy bên cạnh Mục Sở Từ có người phụ nữ khác, cùng sự buồn bã và bơ vơ phút cuối quay người bỏ đi.
Trần Ân Tứ cũng cố gắng thể hiện những cảm xúc ấy, nhưng đạo diễn mãi không ưng ý. Thật ra đạo diễn cũng không chỉ ra được điểm nào sai sót, nhưng ông ta cứ thấy thiêu thiếu cái gì đó.
Cứ thế một cảnh phim quay đi quay lại mười mấy lần không xong, càng về cuối Trần Ân Tứ càng mất cảm xúc, hôm sau là Mười sáu, Mục Sở Từ muốn xin nghỉ một hôm, anh ta cũng còn cảnh của mình phải quay, nên đạo diễn quyết định tạm thời gác cảnh này lại. Ngày Mười sáu ngoài Mục Sở Từ ra, Lục Tinh cũng xin nghỉ nên các cảnh của ngày hôm ấy đều là Trần Ân Tứ diễn tay đôi với các diễn viên khác, quay ngoại cảnh ở Bệnh viện Nhân dân.
Cảnh đó quay rất đạt, một lần là qua, vì nghĩ đến lúc biên tập lại phải cắt xén, đạo diễn còn cẩn thận quay thêm lần nữa.
Bốn giờ chiều Trần Ân Tứ kết thúc cảnh quay, trưa hôm sau mới có cảnh tiếp, rảnh rỗi, cô lại đang ở trong thành phố, Lục Tinh cũng không ở bên cạnh, Trần Ân Tứ quyết định tối nay sẽ về nhà, sáng mai bảo Lục Tinh đến nhà đón mình tới đoàn làm phim.
Thấy vẫn còn sớm, lại đã ở trong đoàn khá lâu, Trần Ân Tứ che chắn cẩn thận rồi ra phố đi dạo một vòng.
Sắp đến Tết, trung tâm thương mại bày ra đủ loại hoạt động ở khắp nơi, đâu đâu cũng trang hoàng rực rỡ. Nhìn không khí nhộn nhịp ấy, Trần Ân Tứ chẳng những không giải tỏa được áp lực vì quay phim lâu ngày, mà còn thấy lạc lõng thêm.
Lại sắp đến Tết rồi.
Cô đút hai tay vào túi, nhìn từng chiếc đèn lồng, đứng lặng giây lát rồi bỏ đi.
Từ trung tâm thương mại đi ra, Trần Ân Tứ chợt nhìn thấy tòa nhà Ngân Hà đằng xa, cách hẳn mấy khu nhà.
Thật ra cô không định đến Ngân Hà, nhưng chợt nhận ra đã sắp đến Tết, tâm trạng buồn bã tột độ, cô cứ thế lang thang đi mãi, bất giác đã đi đến bên dưới tòa nhà Ngân Hà.
Trần Ân Tứ còn đang nghĩ không biết có nên đi lên dạo một vòng không thì trông thấy Tần Kiết bước ra.
Trái với mọi khi, hôm nay anh mặc âu phục, bên ngoài khoác áo gió dáng dài, càng tôn lên dáng người cao ráo.
Trần Ân Tứ thầm nghĩ, cô đi đến đây, anh cũng vừa khéo bước ra, chỉ cách một con đường, nếu không chào hỏi thì kỳ quá. Cô rút di động ra định gọi cho Tần Kiết thì thấy anh áp di động vào tai, vừa nói vừa đi đến bên đường, nhìn quanh rồi dừng lại trước một chiếc xe trắng muốt.
Cửa ghế lại bật mở, một cô gái mặc áo lông vũ màu ngà bước ra.
Tuy Trần Ân Tứ không biết tên cô gái ấy, song vẫn nhận ra... chính là cô gái cùng Tần Kiết đi siêu thị mà cô bắt gặp khi đến thư viện lần trước.
Hai người trao đổi mấy câu rồi đi về phía cuối xe, cô gái kia mở cốp, xách ra mấy chiếc túi lớn.
Đều là túi nhựa trong, Trần Ân Tứ mắt tinh, thấy bên trong đều là hộp đồ ăn.
Tần Kiết nhận phần lớn số túi, chỉ đề lại một hộp giữ nhiệt to đựng canh cho cô gái kia, giữa ngày đông rét mướt, hai người cũng không đứng ngoài trời lâu mà theo nhau đi vào Ngân Hà.
Mãi tới khi ngón tay Trần Ân Tứ đông cứng lại, cô mới dời mắt rồi nhét di động vào túi, quay người đi về phía tài xế đang đợi. ...
Tám giờ sáng ngày Mười bảy, Lục Tinh và Mục Sở Từ ăn sáng với bố Mục Sở Từ xong mới rời nhà họ Mục.
Trương Dã đã đậu xe đợi sẵn dưới nhà, sau khi lên xe, Lục Tinh nói, "Thả em xuống ở gần bến tàu điện ngầm là được, em phải đi đón Ân Ân."
Trương Dã nhìn Mục Sở Từ qua kính chiếu hậu rồi đáp, "Được."
Mục Sở Từ lướt Weibo, Lục Tinh hí hoáy bấm phím gọi Trần Ân Tứ dậy, hai người ai làm việc nấy.
Đúng lúc xe sắp đi đến bến tàu điện ngầm gần đó, đột nhiên có một chiếc xe vượt lên, làm Trương Dã đang rẽ phải vội vã đánh lái, Lục Tinh thình lình ngã nhào vào lòng Mục Sở Từ, Mục Sở Từ đỡ cô, tần ngần một lát rồi ấn nhanh vào nút like bài đăng Weibo công bố phim "Sinh mệnh" của Trần Ân Tứ.
"Xin lỗi, em, em không cố ý đâu." Lục Tinh vừa nói vừa vội vàng ngồi ngay ngắn lại. Mục Sở Từ không nói gì, chỉ chìa di động ra trước mặt Lục Tinh.
Lục Tinh bực bội nhìn anh rồi mới cúi đầu trông xuống điện thoại, nhất thời không kịp phản ứng, lại ngẩng lên nhìn Mục Sở Từ.
Mục Sở Từ trỏ ngón tay đỏ ửng lên vì bấm like cho Trần Ân Tứ, "Anh không định bấm like, nhưng vừa rồi em xô phải anh nên anh lỡ tay bấm vào..."
Ngừng giây lát, Mục Sở Từ ôn hòa cười hỏi, "Muốn anh unlike không?"
Lục Tinh vội lắc đầu quầy quậy, "Không, không, không, anh đừng unlike, anh ấn like nhất định fan anh đã thấy rồi, nếu giờ anh unlike thì Ân Ân chắc chắn sẽ lên hot-search, tới lúc đó chẳng biết phải thu xếp cho cô ấy thế nào nữa..."
"Coi như tương tác đi, đợi lát nữa em cũng bảo Ân Ân ấn like cho anh nhé..."
Mục Sở Từ không đồng ý cũng không từ chối, chỉ hỏi, "Đây có phải là nhờ anh giúp đỡ không?" Lục Tinh há hốc miệng, "... Có."
Mục Sở Từ gật đầu, vẻ chấp thuận, "Được, tối nay anh không có cảnh quay, em biết rồi đấy, đến phòng tìm anh nhé."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT