Dung Dự tò mò ngó vào màn hình: "Ảnh chụp nữ thần của tôi à? Xinh thế!"
Dung Dự không kìm được tự ý thò tay sang lướt màn hình, xem hết một lượt ảnh, cuối cùng dừng lại ở tấm mình thích nhất, "Tấm này trông cứ như thiếu nữ từ trong tranh sơn dầu bước ra ấy nhỉ?"
Tần Kiết chậm mất một nhịp mới hỏi lại: "Gì cơ?"
Dung Dự: "Tôi bảo tấm này đẹp nhất, cậu thấy đúng không?"
Tần Kiết nhìn bức ảnh Trần Ân Tứ chụp qua gương, thành hai cô Trần Ân Tứ, sau đó ánh mắt lại dời xuống ngực cô, Trần Ân Tứ trong gương, vì góc chụp nên có thể thấy thấp thoáng một phần bộ ngực trắng đến lóa mắt.
Thấy Tần Kiết không nói gì, Dung Dự huých anh một cái: "Hỏi cậu đấy?"
Tần Kiết định thần lại, hờ hững ừm một tiếng, "Đẹp nhất hay không thì tôi không nhìn ra, nhưng gợi đòn nhất thì có đấy." ...
"Sinh mệnh" công bố tạo hình diễn viên, hiển nhiên lại lên hot-search.
Đúng như bộ phận truyền thông nói, cư dân mạng đã chửi chán, tuy một số ít người vẫn khăng khăng mắng Trần Ân Tứ hoặc chê bai bộ phim này, song phần lớn bình luận đều là lười khen ngợi của fan Mục Sở Từ.
Sau khi công bố, cả đoàn làm phim lại tiếp tục quay phim miệt mài, chẳng mấy ai để tâm tới những lời ong ve trên mạng nữa, nhưng chiều hôm sau Trần Ân Tứ lại lên hot-search lần nữa, không liên quan tới "Sinh mệnh", mà vì Đường An Dật.
Sau hôm "Sinh mệnh" công bố diễn viên, Đường An Dật đứng ra sân ga tuyên truyền cho nhãn hàng nào đó, mặc một bộ âu phục lục sẫm, vai trái và cổ tay áo thêu vài bông hoa nhỏ theo phong cách Trung Quốc.
Trùng hợp ở chỗ, Đường An Dật và Trần Ân Tứ lần lượt đăng ảnh, lại đều mặc quần áo xanh lục, cùng theo phong cách Trung Quốc, ngay mấy bông hoa nhí cũng bị cư dân mạng soi ra là hoa quế. Sự tình cờ này trong mắt cư dân mạng chính là khoe ân ái ngầm, vì vậy Đường An Dật mới đăng ảnh lên chưa đầy hai tiếng, tag "Đường Từ Ba Ba mặc đồ đôi âm thầm bày tỏ tình cảm" đã lên hot-search.
Trần Ân Tứ còn bận đóng phim, tới khi Lục Tinh hay tin thì đã qua mười mấy tiếng, chủ đề đã nguội, dù còn một số ít người vẫn bàn tán thì cũng chẳng cần xử lý nữa, chuyện này cứ thế trôi qua.
Tần Kiết suy cho cùng cũng chẳng phải người trong giới giải trí, hằng ngày cũng bận tối mắt nên chậm nắm bắt tin tức hơn người bình thường nhiều.
Khi anh biết, chuyện đã trôi qua ba bốn ngày.
Tần Kiết lên Weibo xem hết mọi chuyện, ngồi hí hoáy code chừng nửa tiếng trước máy tính rồi đổi màn hình nền máy tính thành một khu rừng xanh ngắt.
Gần đến giờ tan làm, Tần Kiết tiện thể đổi luôn hình đại diện Weibo thành một nắm rau chân vịt. Lúc làm thêm buổi tối, Tần Kiết đổi rau chân vịt thành bông cải xanh.
Mười rưỡi, lúc Tần Kiết rời công ty, đã đổi bông cải xanh thành một sọt rau muống.
Từ sau hôm Giáng sinh, Trần Ân Tứ vẫn nhắn tin WeChat liên tục cho Tần Kiết, hễ không phải đóng phim, cô lại nhắn cho anh, đến tối được nghỉ, trong lúc ngồi trên xe cô lại lấy WeChat ra nhắn tin cho anh, phát hiện hình đại diện của anh đã thành một cây bắp cải.
Trần Ân Tứ: ???
Trần Ân Tứ nhìn lại đoạn chat của mình và Tần Kiết, phát hiện thấy hôm nay trong lúc trả lời cô, anh liên tục dùng chữ "lục".
Trần Ân Tứ không kìm được nhắn tin hỏi: "Anh đổ sỉ rau đấy à?"
Cương thi Kiết: "?"
Trần Ân Tứ: "Weibo anh bị hack à?"
Để chứng tỏ mình không bị hack nick, Tần Kiết lập tức gửi một tin nhắn thoại rất dài: "Không."
Trần Ân Tứ: "Không bị hack thì ảnh đại diện của anh sao thế kia?" Trần Ân Tứ: "Theo tôi thấy anh đã đổi ít nhất sáu bảy tấm ảnh đại diện rồi?"
Dòng chữ "bạn của bạn đang gõ" cứ xuất hiện rồi lại biến mất, lặp đi lặp lại mấy lần, cuối cùng Trần Ân Tứ mới nhận được câu trả lời của Tần Kiết.
Lần đầu tiên nghe nói nhìn màu xanh lục có thể đỡ đau dạ dày đấy...
Trần Ân Tứ bĩu môi, gửi một biểu tượng "tôi tin anh mới là lạ" rồi lại nhắn một câu: "Tôi đến khách sạn rồi, đi tắm đã."
Cương thi Kiết: "Ừm."
Tắm xong đi ra, đang định sấy tóc, Trần Ân Tứ chợt nhớ lúc ở Ngân Hà, Giang Noãn từng nói dạ dày Tần Kiết không được tốt, còn ăn uống không đúng giờ.
Phân vân giây lát, cô đặt máy sấy xuống, cầm di động lên: "Anh đang ở nhà à?"
Bạn đang đọc truyện tại Cương thi Kiết: "Ừm."
Cương thi Kiết: ""Kiểm tra à?"
Kiểm tra cái đầu anh ấy...
Chẳng rõ có phải vừa tắm nước nóng hay vì câu này mà mặt Trần Ân Tứ hơi đỏ lên.
Cô không trả lời Tần Kiết mà mở ứng dụng đặt đồ ra, chọn một hiệu thuốc gần nhà Tần Kiết nhất, chọn cho anh một hộp thuốc hỗ trợ dạ dày giúp ích tiêu hóa.
Đặt di động xuống, Trần Ân Tứ bắt đầu dưỡng da và sấy tóc.
Không thể không nói rằng ứng dụng giao hàng hiện giờ rất nhanh, chưa đầy nửa tiếng sau, Tần Kiết đã gọi điện tới.
Trần Ân Tứ bắt máy, mở loa ngoài, vừa bôi serum trước gương vừa hỏi: "Đến rồi à?"
Tần Kiết nén lại câu hỏi đã tới bên miệng, nhìn hộp thuốc dạ dày vừa nhận được, ừm một tiếng.
"Anh đọc kỹ hướng dẫn sử dụng rồi uống theo chỉ định nhé, nghỉ ngơi sớm đi." Ngừng giây lát, Trần Ân Tứ lại nói, "Còn nữa, đau dạ dày phải uống thuốc, đổi ảnh đại diện đâu có ăn thua gì, mấy thứ rau xanh đó không phù hợp với hình tượng lạnh lùng của anh đâu." "Còn nữa, anh phải để ý ăn uống vào, ngày ăn đủ ba bữa đúng giờ... Anh lo cho sức khỏe của người Trung Quốc thì cũng phải lo cho sức khỏe chính mình đã chứ!"
Nghe Trần Ân Tứ nói như súng liên thanh, Tần Kiết chợt phì cười.
Mấy ngày nay Trần Ân Tứ lúc nào cũng lén mở đoạn tin nhắn Tần Kiết gửi đêm Giáng sinh ra nghe, thấy anh cười thì ngón tay chợt run lên, lòng bất giác hơi căng thẳng, "Anh cười gì vậy? Buồn cười lắm à? Tôi không muốn nói chuyện với anh nữa, chúc anh năm mới vui vẻ trước nhé..."
"Không phải là buồn cười..." Tần Kiết kịp thời lên tiếng, ngăn cô nhóc tiếp tục mắng mình.
"Anh vui mà..." Tần Kiết ngừng một lát rồi bỗng dưng hét lên, "Trần Hề, anh vui lắm!"
Tay Trần Ân Tứ run lên, không cẩn thận đánh rơi cả chai serum dưỡng mắt xuống đất vỡ tan tành, serum dưỡng mắt vừa mở hôm qua chảy lênh láng đầy sàn. Trần Hề, anh vui lắm...
Anh tự dưng nói với cô câu này là ý gì?
Anh vui vì cái gì cơ chứ? Vì hộp thuốc dạ dày ấy ư?
Trần Ân Tứ không hiểu sao mình lại hồi hộp như vậy, tim cô đập thình thịch, như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực bất cứ lúc nào, nhìn serum trắng xóa chảy đầy sàn, cô mím môi, rồi lại mím môi, cuối cùng ấp úng nói: "Anh... làm tôi đánh đổ cả chai serum dưỡng mắt rồi, anh... phải đền cho tôi đấy."
Tần Kiết đầu kia lại cười: "Ừ, sẽ đền cho em."
Đền cả anh cho em!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT