Tần Kiết cầm di động đi vào phòng thay đồ, vừa lấy quần áo vừa hỏi, "Rốt cuộc em đang ở đâu?"
Có lẽ Trần Ân Tứ đang uống rượu, ừng ực mấy tiếng mới đáp, "Tôi không thể nói cho anh được."
"Nói cho anh để anh đến bắt tôi à."
Đúng là bà cô tổ nhà anh!
Tần Kiết day ấn đường đang hơi đau, kiên nhẫn dỗ dành, "Em không nói thì lát nữa tôi tìm sao được?"
Ngừng giây lát, anh lại nói thêm, "Lát nữa uống nhiều rồi, em có chắc còn nhớ được mình đang ở đâu không?"
Trần Ân Tứ: "Nhớ chứ, chắc chắn là tôi nhớ!"
Tần Kiết phì cười.
Đầu kia nghe cạch một tiếng, như tiếng chai rượu đạp xuống bàn, ngay sau đó cô đã xù lông lên, "Cười, anh cười cái gì hả? Anh có ý gì đây? Anh chế giễu trí nhớ tôi kém à? Trí nhớ tôi hơi bị tốt đấy, tôi đang ở VIIVIVI." Tần Kiết: "Được rồi, trí nhớ em tốt, đọc sai hết cả tiếng Anh."
Trần Ân Tứ lại đập chai rượu xuống bàn, "Quên đi, hồi đại học tôi thi được tiếng Anh cấp 6 đấy, tôi nói cũng chuẩn lắm, VIIVIVI, V, I, I, V, I, V, I, VIIVIVI, VIIVIVI, anh đúng là đồ tai lòi."
Trong tiếng đập chai cồm cộp của Trần Ân Tứ, Tần Kiết mở WeChat ra, tự gửi tin nhắn cho mình: "VIIVIVI".
Gửi tin xong, Tần Kiết lại cầm di động áp vào tai, "Được rồi, không nói nữa, tôi phải ra ngoài đây."
Trần Ân Tứ ừ một tiếng, rồi có lẽ vì đã ngà say, cô ngẩn ra nửa nhịp mới hỏi, "Anh đi đâu đấy?"
Tần Kiết: "Đi bắt người."
Trần Ân Tứ lại ờ một tiếng, giọng rất ngoan, nhưng ba phút sau, cô chợt lo lắng dặn thêm, "Cẩn thận bụi cỏ đấy."
Tần Kiết: "..."
Trần Ân Tứ: "Tôi sợ chết, không đi với anh đâu, tôi ở trong nhà đóng cửa kính hò hét cổ vũ anh." Tần Kiết không nói mà ngắt máy luôn, ném di động lên giường, đi vào nhà tắm tắm rửa.
VIIVIVI là một quán bar khá riêng tư.
Lúc Tần Kiết đến, trông Trần Ân Tứ vẫn còn khá ổn. Tần Kiết đứng trước mặt, cô còn ngẩng lên cười với anh, trông chẳng khác gì lúc bình thường.
"Dĩ nhiên rồi!" Trần Ân Tứ bực bội vịn ghế đứng phắt dậy, để chứng tỏ mình không những đứng dậy được mà còn đi rất vững, cô đi thẳng tới trước quầy bar, nói với phục vụ, "Thanh toán đi."
Phục vụ tính tiền báo giá xong, Trần Ân Tứ vẫn không có vẻ gì là định rút tiền ra. Phục vụ bực dọc đấu mắt với Trần Ân Tứ một hồi, đang định nhắc lại lần nữa thì Trần Ân Tứ quay sang nhìn Tần Kiết đứng gần đó, "Không phải anh đến trả tiền à?"
Tần Kiết: "..."
Tần Kiết móc ví ra, đưa thẻ cho phục vụ.
Trong lúc Tần Kiết ký hóa đơn, Trần Ân Tứ lại lầu bầu, "Không phải đến trả tiền thì sao lại bảo tôi đi?"
Tần Kiết day day thái dương đau ê ẩm, nhận hóa đơn phục vụ đưa rồi đi thẳng ra ngoài.
Trần Ân Tứ cũng ngoan ngoãn theo sau anh.
Quán bar VIIVIVI nằm sâu bên trong một công viên, hai người đi men theo lối mòn trong công viên, một trước một sau nhằm hướng bãi đậu xe.
Để tiện đường, Tần Kiết băng qua lối tắt, vừa vắng người vừa tối.
Thấy cô nàng càng lúc càng cách xa mình, anh bèn đi chậm lại đợi cô, tới khi cô bắt kịp, anh lại đổi sang đi sau cô. Trần Ân Tứ đi rất vững, chỉ là hơi chậm hơn bình thường, có điều mỗi bước đều hết sức cẩn thận, chỉ sợ ngã.
Tần Kiết đi sau nghĩ bụng, có lẽ lần này cô nhóc không quá say, đúng là hiểu chuyện hơn lần trước nhiều.
Nhưng ngay sau đó, cô nhóc hiểu chuyện đột nhiên quay ngoắt người đổi hướng.
Cô quay rất nhanh, tới mức Tần Kiết không kịp vươn tay ra giữ lại, cả người cô đã đâm sầm vào một cây cổ thụ cạnh đó.
Tần Kiết đang định chạy đến xem cô có sao không thì cô đã lùi lại nửa bước, gập người liên tục trước cái cây, "Xin lỗi, xin lỗi thầy Tần, tôi không cố ý va vào anh đâu."
Tần Kiết khựng lại, nhìn cái cây "thầy Tần" kia, thầm cười sặc sụa, đây đâu phải uống nhiều, mà là uống đến túy lúy rồi.
"Này thầy Tần, sao anh tự nhiên lại thô ráp thế, sờ vào đau cả tay..." "Tôi giới thiệu với anh một loại dầu massage nhé, tốt lắm, dùng sau khi tắm, da dẻ láng bóng ngay..."
Tần Kiết cố lắm mới không quay người bỏ đi, phải đứng tại chỗ một lúc lâu để lấy lại bình tĩnh mới đanh mặt đi tới trước mặt cô.
Trần Ân Tứ bấy giờ vẫn đang nói chuyện với cái cây, "Thầy Tần, sao anh cứng thế..."
Tần Kiết loạng choạng, suýt ngã lăn ra đất.
Anh phải hít thở mấy lần mới tiêu hóa được câu nói đầy mờ ám nọ, đưa tay ra kéo tay cô, léo cô tới trước mặt mình, "Thầy Tần ở đây cơ."
Trần Ân Tứ tròn mắt nhìn Tần Kiết, "Lừa đảo, anh rõ ràng là Tần Khốn Nạn!"
Tần Kiết: "..."
Chẳng muốn đôi co với người say, Tần Kiết kéo cô đi phăng phăng.
Trần Ân Tứ đột nhiên giơ tay kia ra níu lấy gốc cây, "Thầy Tần, cứu tôi với."
Tần Kiết sợ làm đau cô nên không dám dùng sức, đành lùi lại nửa bước, "Có đi không?" Trần Ân Tứ lắc đầu, "Không đi, tôi phải ở lại với thầy Tần."
"Không đi thật hả?"
Trần Ân Tứ ôm chặt lấy cái cây.
"Nếu em không đi thì tôi đi đấy!"
Bạn đang đọc truyện tại
Trần Ân Tứ gật đầu thật mạnh, song tay lại nhanh nhẹn nắm lấy vạt áo Tần Kiết, "Anh đi đi!"
Tần Kiết chậm rãi cúi xuống nhìn bàn tay trắng nõn của cô đang nắm chặt áo mình, một lát sau mới lại ngẩng lên nhìn về phía Trần Ân Tứ.
Chạm phải ánh mắt anh, Trần Ân Tứ vừa tóm chặt lấy vạt áo Tần Kiết, vừa hùng hồn hỏi, "Chẳng phải anh định đi sao?"
"Sao anh còn chưa đi?"
"Anh định đợi tôi chào tạm biệt mới đi à?"
"Được thôi, tạm biệt nhé, anh hài lòng chưa!"
Tần Kiết nhìn áo mình đã bị cô nắm đến nhăn nhúm, không nhịn được giơ tay bóp trán.
Giữa đêm đông, nhiệt độ rất thấp, Trần Ân Tứ lại mặc ít áo, cứ để cô tự tung tự tác thế này e rằng sẽ nhiễm lạnh mất. Tần Kiết chẳng nói chẳng rằng, bước lên hai bước.
Trần Ân Tứ trừng mắt nhìn anh đầy cảnh giác, "Anh làm gì đó? Có gì cứ nói, anh định động chân tay đấy à?"
"Tôi nói cho anh biết nhé, tôi hơi bị giỏi đánh nhau đấy, khôn hồn anh đứng yên đấy cho tôi... đừng ép tôi phải đánh anh..."
Tần Kiết nhếch môi cười lạnh, bước thêm một bước, rồi khi cô nàng vừa xắn tay áo vung tay lên, anh đột nhiên xoay người ngồi xuống chìa lưng về phía cô, "Lên đi, tôi cõng em."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT