Chương 177 TRỐN HỌC

Hóa ra đây là nguyên nhân.

Vì cô liên lạc với Tần Kiết, vì Trần Thanh Vân trông thấy cô và Tần Kiết liên hệ với nhau nên mới muốn gặp cô, hỏi cô có muốn về nhà ăn Tết không.

Nếu không có Tần Kiết, Trần Ân Tứ cô vẫn là đứa con gái có cũng được không cũng chẳng sao, dù có chạm mặt cũng không nhận ra được.

Trần Ân Tứ chợt thấy buồn cười, cười bản thân mình thực chẳng ra gì, đến giờ vẫn còn ôm hi vọng về ông ta.

Nhưng cứ cười mãi, cô lại nổi giận.

Cô không rõ rốt cuộc mình giận Trần Thanh Vân hay giận bản thân vì vừa nghe thấy câu về nhà ăn Tết đã mềm lòng.

Cô lúc nào cũng vậy, rõ ràng đã nếm mùi thất vọng bao lần, vậy mà vẫn ôm hi vọng.

Giống như lần trước vậy, trông thấy ông Trần Thanh Vân ngã bị thương phải vào viện, nửa đêm cô còn chạy vào bệnh viện.
Trước giờ chỉ có cô buông bỏ, xưa nay chỉ có mình cô.

Trần Ân Tứ tỏ vẻ dửng dưng, cố không để lộ rằng mình đang đau đớn, "Con khuyên bố nên rút đám người theo dõi con và anh ta về đi, đừng làm chuyện vô ích nữa, sáu năm trước bố đã không ép được con, sáu năm sau bố tưởng bố làm được à?"

"Nếu bố đã quên những lời mình nói trước kia cũng không sao, con vẫn còn nhớ, để con nhắc lại giúp cho."

"Tôi nói cho cô biết, cô xuống khỏi cái xe này thì đừng nhận tôi là bố nữa, từ nay về sau tôi coi như không có đứa con gái là cô, cô ở bên ngoài nếu không kiếm nổi miếng cơm cũng đừng hòng quay về nhà họ Trần!"

"Ngài Trần Thanh Vân à, làm người phải có khí phách, nếu bố không muốn có khí phách ấy cũng chẳng sao, để con có giúp cho, con sẽ không bao giờ quay lại nhà họ Trần đâu."
"Mày..." Ông Trần Thanh Vân giận dữ cầm ngay tách trà trên bàn ném vào Trần Ân Tứ.

Trần Ân Tứ hơi nghiêng người, tránh khỏi tách trà.

Tách trà đập vào bức tường sau lưng cô vỡ vụn, mảnh sứ văng tung tóe, Lâm Uyển Nhĩ giơ túi che mặt thét lên.

Trần Ân Tứ thản nhiên đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm Trần Thanh Vân, giọng chế nhạo, "Bấy nhiêu năm nay bố vẫn vậy, hơi một tý là động chân tay."

Ông Trần Thanh Vân giận đến đỏ mặt tía tai, "Mày nhìn xem mày còn ra thể thống gì không, nghĩ cho mày mà mày còn không thèm, mày lên mạng mà xem người ta bình phẩm mày thế nào, mày muốn sống những ngày tháng chói tai gai mắt như thế mãi à, rồi sau này mày sẽ phải hối hận!"

Những lời bình phẩm trên mạng... Cô đã bỏ ngoài tai từ lâu.

Chỉ không ngờ ông Trần Thanh Vân lại lấy những câu đó ra nói cô.
Còn chói tai gai mắt nữa...

Trần Ân Tứ cười nhạt, chẳng buồn giải thích.

Cô chẳng muốn ở lại thêm một giây một phút nào nữa, quay người mở cửa đi thẳng.

Bước ra khỏi nhà hàng, đi thang máy xuống, cô mới thấy dưới dái tai phải đau đau, cô giơ tay sờ thử thì thấy một vệt máu.

Chắc hẳn mảnh sứ vỡ đã sượt qua cô, có điều lúc ấy cô quá kích động nên không thấy đau.

Trần Ân Tứ nhìn vệt máu trên tay, khẽ thở hắt ra.

Ông ta lại làm tổn thương cô rồi...

...

Sau khi chia tay Trần Ân Tứ, Tần Kiết ở lại công ty đến quá nửa đêm mới về nhà.

Ngả người xuống giường, trước khi lăn ra ngủ bù, Tần Kiết lần điện thoại nhắn tin cho Trần Ân Tứ, "Đừng quên buổi học đã hẹn chín giờ tối nay nhé."

Lần trước cô đến nhà anh học, trên đường đưa cô về, hai người đã hẹn hôm nay sẽ học tiếp.
Nhắn tin xong, anh trùm chăn ngủ thiếp đi. Tới khi chuông báo thức reo inh ỏi làm anh thức giấc, ngoài trời đã tối mịt, anh mò tìm được di động cạnh gối, tắt chuông báo thức rồi mở WeChat ra, mới phát hiện tin nhắn mình gửi cho Trần Ân Tứ trước khi ngủ vẫn chưa được trả lời.

Anh ngồi dậy, dựa vào đầu giường, nhắn tiếp một tin nữa, "Có cần tôi đến đón em không?"

Vẫn không thấy trả lời.

Anh cầm chiếc di động khác lên, thấy thông báo WeChat không nhiều lắm, chỉ có chưa đầy sáu mươi thông báo.

Tần Kiết ngạc nhiên bấm vào, thấy trong nhóm chat Clang Rose, Trần Ân Tứ vẫn bặt tăm. Chỉ có Lâm Nhiễm và Lục Tinh vẫn thỉnh thoảng nói chuyện vài câu, nhưng cũng là cách đây cả tiếng rồi.

Tần Kiết đọc lướt nội dung đại khái, chợt để ý thấy một câu trong số đó.

Lục Tinh: "Chẳng hiểu sao hôm nay buồn ngủ thế không biết, buổi trưa ăn cơm muộn định ngủ một chốc, ai ngờ ngủ đến giờ."
Trước khi chia tay, cô đã nói Lục Tinh tìm mình có việc...

Tần Kiết hí hoáy gõ chữ, hỏi bóng gió.

Hãy xem cái bát vừa to vừa tròn này @luctinh: "Chị ở nhà cả ngày à?"

Lục Tinh: "Ừ, ở nhà cả ngày."

Cô nói dối anh ư?

Sao tự nhiên lại nói dối anh?

Còn mấy tiếng không trả lời WeChat nữa...

Trong lúc Tần Kiết để ý tới chuyện này, có người khác cũng để ý.

Lâm Nhiễm @tranantu: "Hề Hề, cả chiều em làm gì vậy, sao hôm nay im ắng thế?"

Lục Tinh: "Học chứ gì nữa, mấy hôm trước cô ấy bảo tôi là hôm nay phải học bài."

Lâm Nhiễm: "Gì cơ? Hề Hề của chúng mình tự dưng tự lành lại có chí cầu tiến thế?"

Lục Tinh: "Đâu có, Ân Ân của chúng mình chăm học mà."

Trông thấy câu này, Tần Kiết phì cười.

Ân Ân chăm học đã trễ học mười tám phút.

Tần Kiết bỏ chiếc di động có nhóm chat Clang Rose xuống, vừa định cầm di động chính lên gọi điện cho Trần Ân Tứ thì đã thấy màn hình sáng lên, Trần Ân Tứ gọi điện thoại tới.
Tần Kiết để di động reo hai tiếng mới cúi xuống cầm lên, lướt màn hình nhận cuộc gọi.

Trần Ân Tứ chẳng biết đang ở đâu, rất ồn ào, còn loáng thoáng nghe thấy tiếng hát hò.

Chừng mười mấy giây sau, anh mới nghe giọng cô vang lên, "Thầy Tần, tôi gọi điện xin nghỉ."

Chẳng đợi Trần Ân Tứ nói lý do, Tần Kiết đã dập tắt ngay ý định của cô, "Không cho nghỉ."

"Không cho thật à?"

"Không cho."

Trần Ân Tứ ồ một tiếng, im lặng mất ba giây, "Thế thì cứ coi như tôi chưa gọi điện, tôi trốn học luôn đây."

Dứt lời, cô cụp máy.

Nghe tiếng tút tút ở đầu kia, Tần Kiết sầm mặt, "..."

Trốn học á? Xem cô giỏi đến đâu!

Ba giây sau, Tần Kiết gọi điện lại.

Trần Ân Tứ bắt máy ngay, lần này tiếng ồn bên phía cô còn nhiều hơn ban nãy, nghe rõ được cả tiếng hát.

Cô đang ở bar à?
Tần Kiết nhíu mày, "Em ở đâu vậy?"

Trần Ân Tứ: "Thầy Tần, thầy định làm gì?"

"Định đến bắt tôi như giám thị đến quán net đối diện cổng trường bắt học sinh ấy à?"

Tần Kiết đang định đáp lại thì Trần Ân Tứ nói tiếp, "Thầy Trần này, hay là tối nay thầy tới bắt tôi đi."

"Chắc tôi uống được chừng năm chai nữa mới say."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play