Chương 154 TÔI THÍCH ANH

Mãi mới lấy lại được bình tĩnh, thang máy mở ra, Trần Ân Tứ ưỡn thẳng tấm lưng gầy gò mảnh mai, làm như chưa xảy ra chuyện gì, tao nhã ung dung bước khỏi thang máy.

Nào ngờ chưa được mấy bước, cô liền nghe thấy giọng nói Tần Kiết vang lên ở ngay bên cạnh: “Biết ngay em sẽ chạy mà.”

Trần Ân Tứ giật bắn người, ba giây sau, cô cứng ngắc chầm chậm ngoảnh đầu lại nhìn.

Người đàn ông trong phòng thí nghiệm lúc nãy không biết đã đi đâu, giờ đang đứng tựa lưng vào bức tường giữa hai thang máy, một tay đút túi, một tay cầm điện thoại, còn mắt thì cụp xuống di chuyển theo màn hình.

Trần Ân Tứ: “...”

Cô phân vân nên đánh chết Tần Kiết trước hay đánh chết mình trước trong mấy giây, cuối cùng lựa chọn vờ như không nhìn thấy gì cả, cũng như không nghe thấy gì cả, sải bước chạy trốn khỏi cao ốc Ngân Hà.
Nhìn bóng lưng chạy trốn trong hoảng loạn của cô, đáy mắt Tần Kiết thoáng qua nét cười, anh nhét điện thoại vào túi, chờ cô chạy mấy bước mới đứng thẳng dậy sải đôi chân dài đuổi theo.

Bước chân của anh nhanh, chân lại dài, Trần Ân Tứ đi giày cao gót, chưa đến nửa phút, anh đã đuổi kịp cô, kéo tay cô lại.

Trần Ân Tứ dùng sức giằng tay ra, nhưng không thoát nổi Tần Kiết, ngược lại còn bị anh kéo về trước người mình.

Cô càng giãy giụa dữ hơn, anh sợ làm cô đau nên bỏ tay kia ra khỏi túi, chống lên mặt bàn lễ tân, sau đó thả cổ tay cô ra, gác tay mình lên mặt bàn bên phía cô, vây cô giữa bàn lễ tân và lòng mình.

Anh cao hơn cô rất nhiều, hơi cúi đầu xuống: “Sao em lại ngoan ngoãn như vậy?”

Trần Ân Tứ không buồn để ý đến Tần Kiết, cô đẩy tay trái anh ra, nhưng nó không hề nhúc nhích, cô lại đẩy thêm cái nữa, vẫn không nhúc nhích.
Trần Ân Tứ cáu kỉnh nhấc chân lên, định giẫm mạnh vào chân Tần Kiết.

Tần Kiết biết trước cô sẽ dùng chiêu này, bèn lùi về sau nửa bước, vừa hay tránh được, sau đó tiện đà tiến lên phía trước nửa bước, ép sát chân mình vào chân cô, đề phòng cô một giây sau cho anh một cú như Tống Đào.

Trần Ân Tứ giẫm hụt, định giây tiếp theo nhân lúc Tần Kiết lơ đãng, bất thình lình cho anh một cú vào đũng quần, sau đó vật anh xuống đất, đánh anh mất trí nhớ rồi bỏ chạy, nào ngờ cô còn chưa kịp làm gì, anh đã vây cứng cô trước.

Trần Ân Tứ tức suýt ngất.

Tên khốn này trúng độc à? Sao cô làm gì anh cũng biết!

Thấy cô nổi điên, Tần Kiết vừa mệt mỏi vừa chán nản suốt một ngày bỗng thấy cả cơ thể lẫn trái tim đều thả lỏng hơn nhiều, nên giọng nói của anh cũng dịu dàng hơn: “Nói em chạy, em còn chạy thật cho tôi xem?”
Tần Kiết không nói còn đỡ, nói xong rốt cuộc cũng làm Trần Ân Tứ nổi điên: “Anh câm mồm đi!”

“Thế nào là tôi chạy cho anh xem? Anh cũng đừng dát vàng lên mặt mình, rõ ràng tôi buồn ngủ, muốn về nhanh nhanh để ngủ, nên mới đi gấp! Đi gấp thôi, thế mà trong mắt anh lại thành chạy, mắt anh mù à!”

Tần Kiết cười tủm tỉm: “Lần đầu tôi thấy người buồn ngủ còn có sức mắng sa sả như thế.”

Trần Ân Tứ: “...”

Hồi đại học tên khốn này học khoa chuyên phá đám à?

Trần Ân Tứ điên tiết trợn trừng nhìn Tần Kiết: “Tôi không mắng người.”

Nét cười nơi đáy mắt Tần Kiết vẫn đong đầy, nghe cô mắng anh không phải là người, anh chỉ khẽ “ờ” một tiếng, sau đó cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô: “Sao tối nay lại đến công ty?”

Một câu hỏi làm gương mặt Trần Ân Tứ lập tức cứng đờ, cô đứng hình hồi lâu mới tức tối đáp lại: “Liên quan đếch gì đến anh?”
Tần Kiết: “Tại sao gọi đồ ăn cho tôi?”

Trần Ân Tứ cảm thấy như bị vô số mũi kim độc tố botulinum (*) đâm vào người, gương mặt cứng ngắc đến nỗi không thể nặn ra nổi biểu cảm nào.

(*) Là một protein và là một độc tố thần kinh do vi khuẩn Clostridium botulinum tạo ra, có thể gây tê liệt các bó cơ thần kinh và là nguyên nhân gây tử vong đối với con người và nhiều động vật.

Tần Kiết: “Lo lắng cho tôi à?”

Lo lắng... Hai từ này làm trái tim Trần Ân Tứ lỡ mất nửa nhịp, giây tiếp theo, cô định đẩy lồng ngực Tần Kiết ra, nhưng người đàn ông ấy như một ngọn núi, dù cho cô dùng sức thế nào, anh vẫn không hề mảy may động đậy.

“Trần Hề...”

Tần Kiết lại lên tiếng, Trần Ân Tứ sợ giây tiếp theo anh lại nói gì linh tinh, bèn giơ tay che miệng Tần Kiết.

Đôi môi anh mềm mại ẩm ướt, khi chạm vào lòng bàn tay cô, một dòng điện chạy theo mạch máu nhanh chóng lan tỏa ra khắp cơ thể cô.
Trần Ân Tứ há hốc miệng, một giây sau đó rụt tay về.

Tần Kiết chớp mắt, bật cười thành tiếng.

Tiếng cười của anh làm tai cô hơi nóng bừng, giọng điệu càng hung dữ hơn: “Cười gì mà cười!”

Tần Kiết không nhịn được, lại khẽ cười thêm tiếng nữa.

Thấy anh cười vậy mà Trần Ân Tứ không biết phải làm sao, khóe mắt cô lướt qua cánh tay anh đang chống bên người mình, liền chọc ngón tay vào nó: “Buông ra, tôi phải về nhà!”

Tần Kiết không rút tay về, khóe môi vẫn đượm nụ cười.

Nhìn nét mặt này của Tần Kiết, không hiểu sao Trần Ân Tứ lại hơi căng thẳng: “Tôi bảo anh buông ra, tôi...!”

Trần Ân Tứ không biết mình bị sao, cảm giác nóng bừng ở vành tai đã lan đến tận gương mặt và cần cổ. Cô không nặng lời nổi, trong lúc cuống lên liền cúi đầu xuống, cắn vào cánh tay anh.
Cô cắn rất mạnh, nhưng cánh tay anh vẫn không rời khỏi người cô.

Cô càng dùng sức hơn, thấy anh vẫn không tránh né, hàm răng cô bỗng nhiên chẳng còn chút sức lực nào như bị người ta khống chế.

Thấy cô cắn nhẹ hơn, Tần Kiết mới đưa tay ra kéo cô đứng thẳng dậy, sau đó giơ cánh tay kia lên, đưa đến trước mặt Trần Ân Tứ: “Cần cắn thêm bên này cho cân không?”

Trần Ân Tứ nghe thấy câu này thì suýt bật cười thành tiếng.

Dù là xấu hổ, hay căng thẳng, trong nháy mắt đều tan biến sạch trong lòng cô.

Cô ngoảnh đầu đi, cố gắng để khóe môi không cong lên, bướng bỉnh đáp: “Không! Bẩn lắm!”

Tần Kiết: “Vậy tôi... đi rửa nhé?”

Lần này đổi lại Trần Ân Tứ không nhịn nổi nữa, phì cười. Cười xong, cô nhìn Tần Kiết.

Dù sao anh cũng đã biết đồ ăn là do cô gọi rồi, cũng không cần phải che giấu nữa.
Nghĩ vậy, Trần Ân Tứ liền nói: “Ờ thì, Đoán Xem Tôi Là Ai để tên mình nhưng vẫn bắt anh đoán xem tôi là ai, chính là tôi.”

“Ở nhà Lâm Nhiễm, nghe Dung Dự và Đường Cửu nói anh đang tăng ca, nhưng có thể đến giờ này vẫn chưa ăn, bởi vậy lúc đi qua công ty, tôi muốn lên xem, thấy anh tăng ca thật, nghĩ có lẽ anh vẫn chưa ăn cơm, nên miễn cưỡng gọi cho anh một suất cơm hộp...”

Trần Ân Tứ ngập ngừng, rồi nhấn mạnh một câu: “Anh đừng nghĩ nhiều, tôi làm thế, đơn giản vì bây giờ tôi đang cần anh giúp đỡ thôi, tôi sợ anh quá đói xảy ra chuyện gì, tôi cũng không diễn bộ phim đó được.”

Tần Kiết “ừm” một tiếng, hỏi: “Tôi đừng nghĩ nhiều chuyện gì cơ?”

Trần Ân Tứ: “Còn nghĩ nhiều gì nữa, đừng nghĩ tôi thích anh nhá.”

“Em với tôi làm sao?”

“Thích.”

“Hả?”
“Tai anh bị điếc à? Thích, tôi thích anh!”

Ba giây sau, Trần Ân Tứ đưa hai tay lên định cào mặt anh: “Anh trêu tôi!”

Tần Kiết tránh được, bắt lấy cánh tay cô, kéo cô về phía người mình: “Cô bé, quá đáng rồi đấy.”

Đáng yêu đến quá đáng rồi đấy.

Quá đáng đến nỗi làm anh không kiềm chế nổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play