Chương 153 BIẾT NGAY EM SẼ CHẠY MÀ

Trần Ân Tứ ngồi một lúc trong phòng trà nước, nhớ lại những gì Dung Dự và Đường Cửu nói trong bữa cơm ở nhà Lâm Nhiễm.

Cách một tấm kính, cô nhìn thấy Tần Kiết ngồi trên chiếc sô pha màu đen trong góc phòng thí nghiệm, đang mở hộp cơm ra.

Khi Tần Kiết rút đôi đũa dùng một lần ra, ma xui quỷ khiến thế nào Trần Ân Tứ lại giơ điện thoại lên, mở đồng hồ tính giờ.

Tần Kiết ăn cơm đâu chỉ là nhanh, mà quả thật phải gọi là thần tốc, hoàn toàn không giống lúc anh dùng cơm với cô.

Anh cực kì đẹp trai, dù anh không ngừng nhét thức ăn vào miệng, nhưng cũng không hề tạo cho người khác cảm giác phàm ăn tục uống, mà thay vào đó là dứt khoát nhanh nhẹn.

Nếu không phải Trần Ân Tứ biết Tần Kiết chưa từng ngập ngũ, cô sẽ tưởng anh đã đi lính nhiều năm, nên mới tạo thành thói quen nói gãy gọn rành mạch, ăn uống cũng nhanh nhẹn không lề mề.
Đến khi Tần Kiết buông đũa xuống, Trần Ân Tứ cúi đầu xuống nhìn đồng hồ tính giờ trên điện thoại.

Tám phút mười bảy giây.

Thời gian còn không đủ cho cô uống một bát canh…

Trần Ân Tứ bĩu môi, rời khỏi ứng dụng tính giờ.

Thật ra cô cũng không hiểu tại sao mình lại chạy đến cao ốc Ngân Hà, càng không hiểu tại sao mình còn gọi cơm hộp cho Tần Kiết.

Cô cảm thấy hành vi của mình tối nay hơi kì lạ… không, có lẽ là từ buổi chiều, sau khi xem xong ca phẫu thuật ấy, cô đã bắt đầu kì lạ rồi.

Kì lạ là, cô suýt nữa buột miệng hỏi những câu như anh có thể chờ em không?

Đây không phải là phong cách Trần gia cô nên có, đậu má, quá mất hình tượng rồi.

Trần Ân Tứ “đánh chết cũng không muốn để người khác biết cô đã làm những chuyện này” cất điện thoại, chuẩn bị lặng lẽ đi như lúc lặng lẽ đến.
Nhưng cô mới bước được mấy bước, điện thoại trong tay rung lên một cái, cô mở màn hình ra theo thói quen, nhìn thấy tin nhắn Tần Kiết gửi.

Thầy Tần: “Kể cho em nghe một chuyện nhé.”

Nửa đêm nửa hôm kể chuyện ma hả?

Trần Ân Tứ ngoái đầu lại nhìn phía sau, thấy Tần Kiết đang ngồi trước máy tính, nghiêm túc nhìn tờ giấy đang cầm trong tay.

Trần Ân Tứ nhanh chóng trông thấy Tần Kiết đặt tờ giấy đó xuống, cầm điện thoại lên.

Ngón tay anh lướt thoăn thoắt trên màn hình một lúc, sau đó điện thoại trên tay cô lại rung lên lần nữa.

Thầy Tần: “Tối nay tôi tăng ca ở công ty, đang tăng ca thì có người gọi điện thoại đến, bảo tôi xuống dưới tòa nhà lấy đồ ăn, nhưng tôi hoàn toàn không gọi đồ ăn, thần kì không?”

Hóa ra câu chuyện anh muốn kể là thế.

Trần Ân Tứ trong lòng đã biết thừa mọi chuyện, nổi lòng từ bi phối hợp với thầy Tần: “Thần kì, quá thần kì!”
Để diễn xuất thêm chân thật, Trần Ân Tứ còn gửi một icon “mắt tỏa sáng hình sao”, tỏ vẻ mình cực kì mong đợi diễn biến tiếp theo: “Sau đó thì sao? Anh đi lấy đồ ăn à?”

Thầy Tần: “Cứ tưởng ai gửi bom cho tôi chứ, nên mới đi nhận bom.”

Bom?

Trần Ân Tứ hừ mũi, thầm nghĩ, đúng là tôi nên gửi bom cho anh thật.

Thầy Tần: “Kết quả, không phải là bom, mà là đồ ăn thật.”

Trần Ân Tứ mím môi mím lợi, gõ chữ: “Hình như anh rất thất vọng khi thấy không phải là bom.”

Cô tự nhủ, nếu anh dám nói thất vọng, tôi sẽ chế bom nước, đập chết anh.

Thầy Tần: “Bình thường thôi, không thất vọng, nhưng có một câu đố.”

Coi như anh biết điều... cô thầm “dọn sạch” lời phê bình trong lòng, hỏi lại: “Câu đố thế nào?”

Thầy Tần: “Bên trên hóa đơn của cơm hộp có một câu ghi chú, nội dung là, ‘đến từ một người có trái tim lương thiện, đoán xem tôi là ai’.”
Hóa ra ý anh là câu đố đấy, chắc là anh không giải ra được...

Trần Ân Tứ rất bình tĩnh trả lời: “Đã giải ra chưa?”

“Chưa.”

Trần Ân Tứ thầm nghĩ, không giải ra được cũng bình thường, cô mà nặc danh thì không ai đoán ra được.

Thầy Tần: “Giáo viên ra đề hơi qua loa, đã tiết lộ đáp án trước rồi.”

Trần Ân Tứ chớp mắt, trong nháy mắt đầu óc không kịp nhảy số.

Tiết lộ đáp án trước là sao?

Chắc không phải anh đã đoán được ra cô, nên cố tình nhắn tin lừa cô đấy chứ?

Trần Ân Tứ thận trọng hỏi: “Nghĩa là sao?”

Thầy Tần: “Có nghĩa là, giáo viên ra đề đã viết đáp án vào luôn câu đố rồi.”

Sao có thể?

Quả nhiên tên khốn ấy lừa cô!

May mà bị cô phát hiện trước.

Để che giấu chuyện mình nặc danh, cô trả lời như bị drama queen nhập: “Giáo viên ra đề đó hơi ngốc, lại viết đáp án lên ngay câu đố, buồn cười thật.”
Trần Ân Tứ gửi một icon người tí hon cười lăn lộn ra đất đến chảy nước mắt.

Cô lại gửi tiếp một icon một chú thỏ che bụng cười ha ha đến nỗi rớt cả răng.

Hãy vào để đọc truyện nhanh hơn!

Cô gửi thêm một icon một chú gấu vừa phá lên cười lớn vừa đánh tới tấp con gấu khác.

Thầy Tần: “Đoán Xem Tôi Là Ai, em cười Đoán Xem Tôi Là Ai như thế, lẽ nào không sợ Đoán Xem Tôi Là Ai mà biết sẽ buồn sao?”

Trần Ân Tứ nhìn chằm chằm tin nhắn Tần Kiết gửi, dùng ánh mắt gõ dấu hỏi chấm khắp màn hình.

Phải qua mười mấy giây, Trần Ân Tứ cuối cùng cũng phân tích ra ý nghĩa câu này.

Đoán Xem Tôi Là Ai đầu tiên là gọi cô, Đoán Xem Tôi Là Ai thứ hai và thứ ba chỉ tên người trên hóa đơn đặt đồ ăn.

Tần Kiết dùng một chiêu không thành, lại dùng thêm chiêu nữa ư?
Trần Ân Tứ thầm nghĩ, tôi thành tinh rồi, tôi không mắc lừa anh đâu, sau đó cô giả vờ không hiểu gì dù đã biết thừa, gửi một tin nhắn: “Không hiểu lắm, cảm thấy hơi lòng vòng, thầy Tần, nửa đêm nửa hôm thầy đọc vè đọc nhịu hả?”

Tần Kiết không trả lời tin nhắn của Trần Ân Tứ.

Trần Ân Tứ chờ một lát bèn quay đầu nhìn phòng thí nghiệm phía sau lưng, thấy Tần Kiết không ngồi trên ghế nữa.

Tên khốn đó đi đâu rồi?

Cô lùi về sau mấy bước, phát hiện ra cả phòng thí nghiệm vắng tanh vắng ngắt, hoàn toàn không có bóng dáng Tần Kiết.

Lẽ nào đi vệ sinh?

Khi Trần Ân Tứ đang thắc mắc, điện thoại của cô lại rung lên.

Tần Kiết gửi một tin mới, là một tấm ảnh, chụp hóa đơn cơm hộp cô gọi cho anh.

Phía trên có một chỗ được Tần Kiết khoanh đỏ, tên: Trần Hề.

Trần Ân Tứ há hốc mồm, rồi lại há hốc mồm tiếp, một lúc lâu sau mới thốt ra một tiếng “đậu má”.
Đậu má, quả nhiên là chuyện ma!

Cô chỉ nhớ đổi số điện thoại của mình thành số Tần Kiết, mà quên béng mất đổi tên của mình thành tên anh.

Thảo nào tên chó ấy nói, giáo viên ra đề đã tiết lộ đáp án trước... lại còn đoán xem tôi là ai, cô để tên mình ở đấy, thế mà còn đố người ta đoán xem tôi là ai...

Càng buồn cười hơn nữa là, cô lại tưởng mình giấu tên kín kẽ lắm, diễn trò với Tần Kiết cả buổi trời... thậm chí còn không hề nể nang châm biếm “Đoán Xem Tôi Là Ai”.

Trần Ân Tứ xấu hổ chỉ muốn chui luôn vào bồn cầu trong nhà vệ sinh, tự dìm chết mình, cô không muốn nấn ná ở lại cao ốc Ngân Hà thêm giây phút nào nữa, vội vàng lao vào thang máy, ấn xuống tầng một. Trong lúc thang máy di chuyển, Trần Ân Tứ tìm đủ mọi cách giảm bớt sự xấu hổ.

Mãi mới lấy lại được bình tĩnh, thang máy mở ra, Trần Ân Tứ ưỡn thẳng tấm lưng gầy gò mảnh mai, làm như chưa xảy ra chuyện gì, tao nhã ung dung bước khỏi thang máy.
Nào ngờ chưa được mấy bước, cô liền nghe thấy giọng nói Tần Kiết vang lên ở ngay bên cạnh: “Biết ngay em sẽ chạy mà.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play