Giọng Trần Ân Tứ nôn nóng, Tần Kiết lấy làm lạ nhìn cô. Đến khi thang máy đóng lại, anh mới hỏi: "Sao thế? Trong nhà em giấu bảo bối gì không thể để ai biết à?"
Trần Ân Tứ thầm nhủ, thứ quý giá nhất nhà tôi đã theo tôi rồi, với lại, anh từng thấy có bảo bối nhà ai mà lại để cho người khác biết không?
Trần Ân Tứ len lén liếc mắt, bây giờ anh là thầy nên lời anh là trên hết. Cô cố gắng nhún nhường, lắc đầu đáp: "Không có."
Trần Ân Tứ không thể nào nói với Tần Kiết rằng do cô vứt áσ ɭóŧ bẩn lung tung nên không chịu cho anh đến nhà, bèn vắt hết óc viện cớ: "Chẳng qua mỗi ngày tôi đều ở nhà đến phát chán, vừa về nhà là đau đầu, không tài nào học được nên tôi muốn thay đổi môi trường, cảm thấy nhà anh hay hơn." Tần Kiết im lìm.
Thấy anh không nói gì nữa, Trần Ân Tứ cho rằng anh tin vào lý do vụng về của mình, dù chột dạ vẫn cả gan đi theo Tần Kiết về nhà anh.
Tần Kiết dừng xe ở cửa ra vào biệt thự, nhưng không tắt máy. Trần Ân Tứ hoang mang quay đầu nhìn anh.
Lúc này, Tần Kiết lấy ra một tấm danh thiếp, tìm bút viết vài nét rồng bay phượng múa, vừa viết vừa nói: "Đây là mật khẩu nhà, em tự vào trước, tôi đến siêu thị gần đây mua ít đồ ăn."
Trần Ân Tứ nhỏ giọng lẩm bẩm: "Sao không đưa tôi đến thẳng siêu thị luôn?"
Tần Kiết rê nhẹ danh thiếp lên vành tai Trần Ân Tứ: "Em muốn lên báo sao?"
Trần Ân Tứ tức khắc hiểu được tại sao Tần Kiết lại phải cất công đi một vòng như vậy. Nếu anh đưa cô đến siêu thị đông người nhiều miệng rồi để bị chụp được ảnh, vậy cô lại bị người ta đẩy lên hot-search cho xem. Trần Ân Tứ thấy cũng hợp lý bèn nhận lấy danh thiếp, xuống xe. Tuy cô đã đến nhà Tần Kiết hai lần nhưng chưa lần nào nghiêm túc đi tham quan nhà anh. Thừa dịp Tần Kiết đi siêu thị, Trần Ân Tứ đi dạo hết ba tầng lầu.
Nhà Tần Kiết trang trí theo phong cách cực đơn giản, không có nhiều đồ trang trí, không gian rộng thoáng, phòng sách của anh còn lớn hơn cả phòng ngủ. Nói chính xác, chắc hẳn Tần Kiết đã dùng phòng ngủ chính làm phòng sách, rồi biến phòng sách thành phòng ngủ chính. Chiếc sô pha trong phòng sách trông giống giường, trên đó còn đặt một tấm chăn được gấp ngay ngắn. Trần Ân Tứ đoán buổi tối Tần Kiết làm việc ở đây, mệt mỏi quá sẽ ngả lưng xuống sô pha ngủ tạm.
Hai phòng ngủ phụ của Tần Kiết thông với nhau, trong phòng đều có sách tiếng Trung, tiếng Anh, tiếng Nhật... và cả ngôn ngữ Trần Ân Tứ không biết. Trong đó sách có liên quan đến chữa bệnh +AI chiếm một nửa tủ sách. Những quyển sách ấy không chỉ để trưng bày mà mỗi một quyển đều có dấu vết bị lật xem, có vài quyển có lẽ được xem rất nhiều lần nên trang bìa đã sờn. Chẳng lẽ... mấy năm qua Tần Kiết đã đọc hết số sách này? Thậm chí còn đọc nhiều lần sao?
Trần Ân Tứ nghĩ đến đống sách trong phòng sách của mình... À không, là vật trưng bày mới đúng... cô bỗng thấy xấu hổ một cách khó hiểu.
Cô tham quan phòng sách hồi lâu mới đi lên tầng ba. Tầng ba đã được Tần Kiết cải tạo thành phòng tập thể thao và phòng giải trí. Một vách tường của phòng thể thao là vách kính, có thể nhìn thấy vườn hoa nhỏ bên ngoài. Thế nhưng vườn hoa trống rỗng, đừng nói là hoa, ngay cả một cọng cỏ cũng không có.
Trần Ân Tứ nhếch môi, thầm nghĩ Tần Kiết đúng là người không biết hưởng thụ cuộc sống, sau đó nhoài người qua lan can ngắm nhìn cả khu biệt thự.
Từng căn biệt thự được xây dựng đơn giản xinh đẹp, giữa các nhà là cây cối xanh um, tính riêng tư quả thật không tốt lắm... Mà giá tiền cũng càng không tốt lắm. Ngoài trời se lạnh, Trần Ân Tứ đứng chốc lát đang định quay đầu vào nhà thì thấy Tần Kiết đã lái xe vào tầng hầm gara.
Cô ấn thang máy đi thẳng xuống tầng một, đứng chờ ở cửa, chờ số 1 chuyển thành B2, lại từ B2 lên 1 lần nữa. Cửa thang máy mở ra, Tần Kiết hai tay xách đầy túi mua hàng.
Anh không ngờ cô lại đứng chờ mình ở cửa thang máy, thoáng ngẩn ngơ giây lát mới cất bước đi ra. Trước giờ anh rất giỏi che giấu cảm xúc, Trần Ân Tứ lại vô tâm vô tư nên không hề nhận ra vẻ ngẩn ngơ thoáng qua của anh, thậm chí còn đi theo sau Tần Kiết hỏi: "Ăn tối hả?"
Tần Kiết "ừ" một tiếng.
Mấy chiếc túi Tần Kiết cầm không thể nhìn thấy bên trong, Trần Ân Tứ tò mò hỏi dò: "Tối nay ăn gì?"
Tần Kiết: "Đậu sốt hành lá, thịt xào rau mùi, nạm bò hầm cà rốt, pudding sữa gừng, bánh rán hành." Trần Ân Tứ không thích ăn hành, chẳng nuốt nổi rau mùi, càng không thích ăn cà rốt, ghét cay ghét đắng mùi gừng thoắt cái mặt trở nên trắng bệch: "Anh không muốn cho tôi ăn tối thì cứ nói thẳng là được, cần gì làm vậy!"
Tần Kiết khe khẽ cười, đặt túi lên bàn ăn, lấy ra từng hộp đựng thức ăn bên trong.
Truy cập fanpage https://facebook.com/ để tham gia các event hấp dẫn.
Sau khi mở nắp, Trần Ân Tứ mới phát hiện không hề có những món Tần Kiết đã nói, mà là món cải bó xôi xào đậu phộng, bò nạm sốt cà chua, tôm hấp, ăn với cơm và tráng miệng là sữa chua hạt dẻ. Mấy món này đều là món cô ưa thích.
Trần Ân Tứ phồng hai má, thầm mắng thầy Tần đúng là chúa nói dối!
Do thói quen nhiều năm, Tần Kiết ăn cơm cực nhanh. Lúc sắp no bụng, liếc nhìn cô gái đối diện mới ăn được vài miếng, anh đành kiềm mình phải ăn chậm lại. Có lẽ do cả bàn đều là món cô thích nên tâm trạng cô khá thoải mái, còn chủ động nói chuyện với anh: "Anh đã đọc hết mấy quyển trong phòng sách tầng hai của anh à?"
Hỏi xong câu này, Trần Ân Tứ mới nhận ra mình đã bất lịch sự tự tiện đi tham quan nhà anh mà không được sự cho phép của anh, vội lấp liếm: "Khi nãy chờ anh chán quá, nên đi dạo một vòng ấy mà."
Tần Kiết tỏ ra không quan tâm, chỉ trả lời ngắn gọn: "Ừ, đọc hết rồi."
Trần Ân Tứ nhấn mạnh: "Tất cả á?"
Tần Kiết lại "ừ" một tiếng: "Tất cả."
Trần Ân Tứ: "Đúng là không phải người."
Tần Kiết nghẹn họng.
Ăn tối xong, hai người đến thẳng phòng sách, Tần Kiết không trao đổi về nội dung quyển sách kia, mà giảng cho Trần Ân Tứ hiểu về chữa bệnh +AI với vai trò người bình thường.
Thầy Tần nghiêm túc giảng, trò Trần nghiêm túc nghe. Hai người không để ý đến tiếng động bên ngoài, mãi cho đến khi ngoài cửa phòng sách vang tiếng bước chân, còn kèm theo tiếng gọi "Tần Kiết" của Tần Nam, Trần Ân Tứ và Tần Kiết mới biết có người đến nhà. Qua tiếng bước chân có thể nhận ra không chỉ có một người đến đây.
Trần Ân Tứ xem đồng hồ, đã mười một giờ tối. Tần Nam thì còn đỡ, nhưng còn có người khác thì không ổn. Cô là nhân vật của công chúng, nếu bị lan truyền tin đồn đêm hôm khuya khoắt, trai đơn gái chiếc ở cùng nhà với nhau, nhất định sẽ gây xôn xao các trang mạng...
Tiếng bước chân càng lúc càng gần, Trần Ân Tứ nhanh chóng dọn dẹp đồ đạc của mình, nhìn một vòng phòng sách, thấy không có nơi nào để núp đành khom người chui thẳng xuống gầm bàn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT