Chương 140 CƠN GHEN TÁM TRĂM NĂM TRƯỚC

Dung Dự và Đường Cửu phải ở lại thanh toán nên đi cuối cùng, hai người bước vào tòa cao ốc Ngân Hà, nhìn thấy Tần Kiết rời nhà hàng trước họ hai mươi phút vẫn đang đứng trước cửa thang máy, Đường Cửu thắc mắc: “Đại ca, sao bây giờ anh mới đến công ty?”

Tần Kiết tắt màn hình điện thoại, nhìn Đường Cửu: “Đi dạo.”

Đường Cửu ngạc nhiên đến nỗi cằm sắp rơi xuống đất, thầm nhủ từ khi nào mà đại ca nhà mình sống điều độ vậy?

Dung Dự vẫn còn nhớ cái hóa đơn ban nãy mình phải thanh toán, nên không có hứng thú gì với lối sống điều độ của Tần Kiết: “Tần Cẩu, cậu có cần thế không, tôi chỉ muốn kết bạn với nữ thần của tôi mà thôi, cậu sồn sồn lên như thế làm gì? Cơn ghen tám trăm năm trước, sao đến bây giờ cậu mới lên cơn hả?”
Đường Cửu đến gần Dung Dự, khẽ hỏi: “Anh Dự, cơn ghen tám trăm năm trước là gì?”

Dung Dự không thèm hạ thấp giọng xuống: “Còn là ghen gì nữa, vẫn là chuyện đó đấy.”

Đường Cửu kéo ống tay áo Dung Dự, ý bảo anh ta nói be bé thôi, đừng để đại ca biết họ đang bàn tán về anh.

Nào ngờ giây tiếp theo Dung Dự mở miệng gọi tên cậu: “Tiểu Cửu, tôi từng kể cho cậu nghe rồi mà, hồi xưa, là tôi gặp nữ thần trước, sau đó tên Tần ‘phá đám’ giữa đường nẫng tay trên, cậu nói xem có tức không?”

Đường Cửu lén lút nhìn Tần Kiết, sau đó lẳng lặng quay người đi, đối mặt với bức tường trong thang máy.

Tức hay không cậu không biết, cậu nhìn thang máy sắp lên đến tầng cao nhất.

Dung Dự thấy Tần Kiết không để ý đến mình, bèn huých vai vào cánh tay Tần Kiết, “Tần Kiết, cậu sợ tôi thêm WeChat của nữ thần, sau đó nữ thần sẽ nhận ra ưu điểm của tôi đúng không?”
Tần Kiết mang vẻ mặt vô cảm liếc nhìn Dung Dự: “Bớt dát vàng lên mặt mình đi, cô ấy không có hứng thú với trò mò kim đáy bể.”

Đường Cửu không nhịn nổi nữa, cười khúc khích, làm Dung Dự và Tần Kiết đều quay sang nhìn cậu, cậu cố gắng nhịn cười, lặng lẽ dựa sát vào tường thang máy hơn.

Dung Dự chửi thề một tiếng “Đệch.”

Tần Kiết nói tiếp: “Ghen hay không ghen không phải là điểm quan trọng, quan trọng là tôi sợ cậu dạy hư cô bé nhà tôi.”

Dung Dự lại chửi thề một tiếng “Đệch” nữa: “Tần Cẩu, cậu vô lý thế, tôi luôn làm thanh niên tốt đạo đức tốt, sao lại dạy hư nữ thần của tôi được?”

Tần Kiết không buồn nói nhảm với Dung Dự nữa, lấy điện thoại ra khỏi túi quần, mở WeChat ra, đưa cho Dung Dự nhìn.

“Tức là, đối tượng ban nãy nữ thần định giới thiệu cho tôi là cậu?” Dung Dự xoa lồng ngực, “Tôi hơi buồn nôn.”
Tần Kiết “hừ” một tiếng: “Tôi còn buồn nôn hơn cậu.”

Đường Cửu gần như dán mặt vào tường thang máy, thầm nghĩ, còn cậu thì sao? Có cần cũng buồn nôn theo không?

Cửa thang máy mở ra, Đường Cửu thấy mình cuối cùng không cần xoắn xuýt vấn đề buồn nôn hay không nữa, dính sát người vào cửa thang máy, nhanh chóng lẩn mất.

Dung Dự và Tần Kiết vào văn phòng. Hai người quen biết nhau nhiều năm, giận cũng không thể giận được, nhưng Dung Dự vẫn nghiêm túc hỏi Tần Kiết: “Tần Cẩu, rốt cuộc cậu với Trần Ân Tứ là sao?”

“Nói thật, tôi cứ nghĩ mình rất hiểu cậu, nhưng tôi vẫn không thể nào đoán được rốt cuộc cậu đang nghĩ gì, năm năm trước cậu chia tay, cậu cũng không đi tìm Trần Ân Tứ, năm năm sau hai người tình cờ gặp nhau mấy lần, vốn tưởng các cậu đã tan từ lâu, nào ngờ cậu và Trần Ân Tứ ngày càng gay gắt... Ví dụ chuyện của Lâm Tĩnh Xu, ban đầu cậu tự bôi nhọ danh tiếng của mình, có tin đồn nào chưa từng dính vào, nhưng cũng không thấy cậu thanh minh thanh nga bao giờ, nhưng hôm đó, lúc ra khỏi nhà chị Lam, chỉ vì Trần Ân Tứ không nhận điện thoại của cậu thôi, mà cậu không nói không rằng đi tìm người ta…”
“Rốt cuộc cậu nghĩ gì? Cậu muốn làm hòa với Trần Ân Tứ đúng không? Nếu cậu muốn quay lại thật, vậy cậu cứ thoải mái theo đuổi như ngày xưa đi, thái độ không rõ ràng của cậu là sao hả? Tôi còn sốt ruột thay cho cậu đấy.”

Tần Kiết không nói gì, chỉ chăm chăm tìm tài liệu.

Cho đến khi có người đến gọi Dung Dự đi, anh mới dừng lại.

Anh cầm tài liệu đứng hồi lâu, sau đó đặt nó lên bàn làm việc, rồi đi đến trước cửa sổ.

Nhìn ánh nắng rực rỡ đầu đông và dòng xe tấp nập dưới tầng ngoài cửa sổ, Tần Kiết hơi thất thần, anh nhớ lại câu cô từng nói.

“Buông rồi, đã buông từ lâu rồi.”

“Chúng ta đã chia tay rồi, chuyện của tôi không liên quan tới anh nữa, những việc trước đây cảm ơn anh, sau này không cần anh lo lắng.”

Tần Kiết đứng hồi lâu mới chầm chậm thở hắt ra, những phiền muộn muốn đè nén trong tim cuối cùng cũng dâng trào.
Anh quay trở lại bàn làm việc, cầm tài liệu lên, lúc ra khỏi văn phòng, anh lấy điện thoại, đăng mấy dòng trạng thái lên bảng tin mà chỉ mình anh đọc được.

Không phải việc nào cũng tính hết được.

Không phải cứ tình cờ là gặp được nhau.

...

Trần Ân Tứ cuối cùng cũng “đè đầu cưỡi cổ” được Tần Kiết, cả buổi chiều tâm trạng đều phơi phới.

Tâm trạng phơi phới này kéo dài đến tận hơn sáu giờ tối, lúc cô đang định bảo Lục Tinh sắp xếp lái xe đến đón mình, Tần Kiết bỗng nhiên oanh tạc WeChat của cô.

Thầy Tần: “Chờ tôi nửa tiếng.”

Bạn đang đọc truyện tại

Chẳng lẽ vì buổi trưa cô cho tên khốn này chờ thang máy một lúc, nên bây giờ anh ta định tính sổ với cô?

Trần Ân Tứ do dự giây lát, gõ mấy chữ gửi cho anh: “Làm sao?”

Qua tấm cửa kính của phòng thí nghiệm vẫn còn sáng đèn, Trần Ân Tứ nhìn thấy Tần Kiết chống một tay lên bàn Đường Cửu, đang cúi đầu nói chuyện với cậu.
Thỉnh thoảng anh sẽ giơ ngón tay mảnh khảnh lên, gõ vào màn hình máy tính của Đường Cửu.

Áo blouse trắng trên người anh làm tôn lên vẻ nghiêm nghị và cao quý.

Một lúc sau, Trần Ân Tứ nhìn thấy Tần Kiết lấy điện thoại ra, vừa tiếp tục trao đổi với Đường Cửu, vừa ấn mấy cái trên màn hình.

Sau đó điện thoại trong tay cô rung lên “ù ù”.

Thầy Tần: “Chịu trách nhiệm.”

Từ khi cô nhờ anh giúp đỡ, tròn mười sáu ngày trôi qua, cuối cùng anh cũng nhớ ra thân phận “thầy giáo” của mình rồi.

Trần Ân Tứ cầm điện thoại nhắn lại một từ “Ờ.”

Cách một tấm cửa kính, cô nhìn thấy Tần Kiết cầm điện thoại nhìn một lúc, sau đó nhét điện thoại lại về túi áo.

Trần Ân Tứ bĩu môi, sửa tin nhắn ban nãy định gửi cho Lục Tinh thành: “Tinh Tinh, tối nay không cần đón em đâu.”
Lục Tinh gần như lập tức trả lời lại: “Tần Kiết đưa em về?”

Trần Ân Tứ: “Vâng.”

Khoảng hai mươi phút sau khi cuộc trò chuyện kết thúc, Trần Ân Tứ thoáng cảm thấy cuộc đối thoại giữa mình và Lục Tinh có gì đó là lạ.

Tại sao khi cô nói không cần đến đón cô, Lục Tinh lại nhắc đến Tần Kiết? Chẳng lẽ ngoài Tần Kiết ra, sẽ không có ai đưa cô về nhà ư?

Ơ, không có... không phải không có, mà là cô không để người khác đưa mình về.

Nửa tiếng sau, Tần Kiết gõ lên bàn Trần Ân Tứ, lay tỉnh cô nàng đang nằm nhoài ra bàn không biết đang nghĩ gì: “Đi thôi.”

Trần Ân Tứ ngẩng đầu lên, thấy Tần Kiết đã cởi chiếc áo blouse màu trắng ra, đổi thành chiếc áo măng tô màu xám.

Vóc dáng anh đã cao rồi, chiếc áo khoác dáng dài càng làm người anh cao ráo hơn.

Hiếm khi Trần Ân Tứ nghe anh nói xong lại ngoan ngoãn đứng dậy.
Lúc vào thang máy, Tần Kiết hỏi: “Đến nhà em?”

Trần Ân Tứ thầm nghĩ như vậy cũng đỡ để lát nữa Tần Kiết đưa mình về, đang định đồng ý thì chợt nhớ ra tối nay cô giúp việc xin nghỉ, không đến nhà cô quét dọn, mà tối qua cô về nhà mệt quá, ném luôn nội y vào phòng khách, vẫn chưa dọn dẹp, thế là vội vàng lắc đầu: “Không, đến nhà anh đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play