Chương 123 CAMERA KÉP 20MP, CHIẾU SÁNG VẺ ĐẸP CỦA ANH

Xong xuôi, anh đẩy lon bia đựng đầy Wahaha tới trước mặt Trần Ân Tứ, gõ ngón tay vào chữ "bia" trên vỏ lon, "Nhìn thấy chưa, bia đấy."

Tần Kiết vừa nói dứt câu, bàn tay Dung Dự đang giơ lon bia tức thì khựng lại giữa chừng.

Anh ta chần chừ hai giây mới từ từ quay sang, trợn tròn mắt nhìn Tần Kiết.

Tần Kiết, cậu có cần ăn chơi thế không?

Trần Ân Tứ ngây ngô ngó qua miệng lon bia, nhìn chất lỏng như sữa bên trong, chớp mắt rồi lại chớp mắt, "..."

Không cho cô uống bia thì thôi, sao lại bày trò trêu cô như vậy?

Trần Ân Tứ phồng má ngẩng lên nhìn Tần Kiết, "Tôi nghi ngờ anh đang dỗ trẻ năm tuổi, hơn nữa còn có vật chứng rành rành đây."

Tần Kiết ngả người dựa vào lưng ghế, uể oải siết chặt cốc thủy tinh đầy bia, nhìn chằm chằm gương mặt tròn hẳn lên vì phồng má của Trần Ân Tứ giây lát rồi nói, "Năm tuổi lớn quá, cùng lắm chỉ ba tuổi thôi."
Dứt lời anh cụp mắt xuống uống một ngụm bia, lúc nuốt xuống, anh chợt cười ra tiếng.

Cô nhóc phồng má trông dễ thương thật... muốn véo một cái.

Trần Ân Tứ bĩu môi ấm ức, "Anh mới ba tuổi ấy, cái thứ đồ uống dỗ trẻ con này, ai muốn uống thì đi mà uống, tôi không uống."

Dung Dự bấy giờ mới định thần lại được, chẳng cần nghĩ ngợi lập tức đứng ngay về phía idol: "Tần Kiết, một lon thôi mà, còn là bia nữa, không sao đâu, huống hồ ra ngoài ăn, quan trọng nhất là phải vui vẻ chứ."

Tần Kiết chẳng thèm đếm xỉa đến Dung Dự, nhướng mày với cô nhóc đang bày ra vẻ mặt "tôi bực lắm đấy", "Không uống thật à?"

Trần Ân Tứ đẩy lon bia đựng đầy Wahaha ra, dùng hành động tỏ rõ thái độ.

"Được rồi." Tần Kiết ngồi ngay ngắn lại, cầm hai hộp Wahaha rỗng lên, đổ chỗ bia còn sót trong cốc vào.
Đoạn anh nhét một bình Wahaha đựng đầy bia vào tay Dung Dự, lấy lon bia của Dung Dự đặt sang một bên.

Sau đó anh lại cầm một hộp Wahaha chưa bóc ra, rút ống hút chọc vào rồi đẩy tới trước mặt Trần Ân Tứ.

Cuối cùng anh giơ hộp Wahaha đựng đầy bia trước mặt lên lắc lắc về phía Trần Ân Tứ, "Chúng ta đổi lại vậy, mọi người đều uống Wahaha."

Trần Ân Tứ cứng họng nhìn lon bia đựng đầy Wahaha rồi lại nhìn hộp Wahaha đựng Wahaha, "... Anh gớm thật đấy."

"Cảm ơn." Tần Kiết coi đây là lời khen, thản nhiên nhận lấy không hề khách sáo rồi hất hàm về phía lon bia đựng Wahaha và hộp Wahaha đựng Wahaha, ý bảo Trần Ân Tứ chọn.

Trần Ân Tứ nhủ thầm, còn gì mà chọn nữa, có khác gì ăn chocolate vị shit với ăn shit vị chocolate đâu, chọn gì mà chẳng phải ăn shit!

Có điều rốt cuộc cô vẫn phải chọn, cô chọn hộp Wahaha đựng Wahaha.
Bởi nghĩ đi nghĩ lại, Tần Kiết và Dung Dự mà uống bia thì thường quá, để hai gã trai lớn thế này ngậm ống hút uống Wahaha, à không, là Wahaha vị bia trông mới ngu.

Nghĩ đến đó, Trần Ân Tứ bèn nói, "Tôi không thích mấy trò lừa bịp treo đầu dê bán thịt chó, nên tôi uống Wahaha đựng trong hộp Wahaha."

Tần Kiết "ồ" một tiếng.

Trần Ân Tứ ngỡ rằng anh đã bị mình làm khó, đang định hí hửng chẹn họng anh thêm hai câu, ngờ đâu Tần Kiết lại giơ tay lên rút một ống hút, cắm vào hộp Wahaha đã bị bóc ra rồi ngậm vào ống hút, thản nhiên uống hai ngụm bia.

Trần Ân Tứ cứng họng.

Xin lỗi, tại hạ thua rồi.

Tay hàng xóm cách vách thực trâu chó quá...

Dung Dự một lần nữa trợn trừng mắt, Tần Kiết không phải chịu chơi, mà là quá chịu chơi!

Nhìn hộp Wahaha đựng đầy bia trước mặt, Dung Dự ngập ngừng mấy giây rồi quyết định giữ hình tượng, "Tần Kiết, tôi uống bia bình thường được không?"
"Được." Tần Kiết liếc xéo sang bàn bên cạnh, "Cậu sang bàn bên kia tự gọi một nồi ngồi riêng, muốn uống bình thường thế nào thì uống."

Dung Dự không chút do dự cầm ống hút lên, hút rột rột hai ngụm bia, "... Hôm nay tôi không muốn uống bình thường lắm."

Trần Ân Tứ cạn lời nhìn hai gã trai hai mươi hai tuổi đối diện, mỗi người cầm một hộp Wahaha hút rồn rột.

Nếu tay hàng xóm đã chẳng cần hình tượng như thế, chi bằng cô chụp lén một tấm anh vừa uống Wahaha vừa ăn lẩu, sau này tha hồ đem ra chế giễu anh trẻ con.

Đầu nghĩ tay làm, Trần Ân Tứ nhanh nhẹn lôi di động trong túi ra, lén kéo đến biểu tượng máy ảnh rồi vờ như đang nghịch điện thoại, chĩa camera lấy nét vào Tần Kiết và Dung Dự.

Tần Kiết qua camera không sinh động như bên ngoài, nhưng vẫn đẹp như hack máy.

Cô dùng camera thường của di động, không có chức năng làm đẹp, nhưng da anh vẫn đẹp như được lọc qua một lớp filter.
Anh đang cúi đầu xem di động, lông mi dài đến phi lý, mũi cao thẳng, không hề có mụn đầu đen.

Môi anh ngậm ống hút, thỉnh thoảng lại mấp máy, yết hầu cũng thỉnh thoảng chuyển động lên xuống theo nhịp nuốt.

Rõ ràng cô đã tưởng tượng ra một cảnh tượng vừa ngu ngốc vừa nực cười, nhưng lúc này hiện ra trước mắt cô lại là vẻ khiêu khích lẫn... đáng yêu bất ngờ.

Trần Ân Tứ chăm chú nhìn Tần Kiết trong camera hồi lâu, mãi tới khi phục vụ bưng nồi lẩu lên, cô mới định thần lại được.

Anh chàng ở cách vách cũng dậy thì thành công quá nhỉ?

Trần Ân Tứ vốn định chụp ảnh dìm hàng Tần Kiết, chần chừ giây lát, cuối cùng vẫn len lén ấn nút chụp.

Tách một tiếng, camera điện thoại của cô lóe lên một tia sáng chói mắt.

Tần Kiết và Dung Dự nghe động, mỗi người ngậm một cái ống hút, ngẩng lên nhìn Trần Ân Tứ.
"..."

Chụp trộm bị bắt quả tang, Trần Ân Tứ chỉ muốn tìm lỗ mà chui xuống đất.

Trước khi chụp cô quên không tắt tiếng di động, cũng không để ý xem đã tắt đèn flash chưa.

Trước ánh nhìn của Tần Kiết và Dung Dự, Trần Ân Tứ chỉ muốn nhúng đầu vào nồi lẩu đỏ rực trước mặt, biến thành thịt dê mà xiên lên.

Tất cả khựng lại mười mấy giây, Dung Dự tò mò lên tiếng hỏi, "Idol này, em chụp trộm Tần Kiết đấy à?"

Không nói thì chết à? Nói thì nói, sao lại thêm chữ trộm?

Trần Ân Tứ thấy chỉ số xấu hổ toàn thân đang tăng vọt.

Đúng lúc này Tần Kiết đang nhìn chằm chằm vào camera của Trần Ân Tứ chợt ngước lên, nhìn thẳng vào mắt cô.

Trần Ân Tứ hoảng hồn, buột miệng đọc một câu quảng cáo: "... Camera kép 20mp, chiếu sáng vẻ đẹp của anh."

"... Tôi muốn thử xem câu này là thật hay giả nên mới tiện tay bấm một kiểu thôi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play