Chương 122 KHÔNG KHEN ĐẸP ĐƯỢC, ĐÀNH KHEN TỐT TÍNH

Dung Dự bổ nhào về phía trước, suýt nữa ngã lăn ra, may mà kịp bám vào bàn, nhưng chân vẫn đập vào bàn trà đau điếng, không khỏi xuýt xoa, "Mẹ kiếp! Cậu làm cái gì đấy!"

Tần Kiết thu chân lại, đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, "Xin lỗi, tôi không trông thấy."

"Đợi đã, tôi nói là đi vệ sinh trước cơ mà..." Dung Dự ôm đầu gối ê ẩm vì bị đập vào chân bàn, nhảy lò cò theo Tần Kiết.

"Đây là nhà tôi." Tần Kiết nhanh chân bước vào nhà vệ sinh trước, sập cửa vào ngay trước mặt Dung Dự, chẳng chút nể nang.

Trong nhà tắm mù mịt hơi nước, ngào ngạt mùi sữa tắm và dầu gội đầu của cô nhóc, lại khiến người ta nghĩ ngợi vẩn vơ...

Tần Kiết bật quạt thông gió, đứng dựa vào bồn rửa mặt hồi lâu, mãi tới khi không ngửi thấy bất cứ mùi gì chứng tỏ cô nhóc vừa tắm xong nữa, anh mới đứng thẳng dậy, nhưng vừa toan quay lưng mở cửa, anh chợt nghĩ ngợi giây lát rồi cầm chai nước hoa xịt phòng bên bệ rửa mặt lên, xịt hơn nửa chai quanh phòng.
Dung Dự đang vội đi vệ sinh, thấy cửa mở lập tức chui vào.

Qua cánh cửa, có thể nghe thấy Dung Dự hắt xì liên tục.

Sau khi chạy ra khỏi nhà vệ sinh, mặt đỏ lựng vì nhịn, Dung Dự lại hắt xì thêm một tràng nữa mới há mồm thở hổn hển, hỏi, "Này, nhà tắm nhà ông sản xuất ra nước hoa xịt phòng đấy à?"

Tần Kiết thản nhiên gật đầu, "Ừ, hiệu Lục Thần."

Dung Dự: "..."

Trần Ân Tứ uống nước xong vừa hay đi ngang qua cửa nhà tắm, Dung Dự lập tức chạy đến tìm đồng minh, "Này em ngửi thử xem, có thấy mùi nồng nặc không?"

Trần Ân Tứ đang cảm nặng, hít sâu mấy hơi rồi lắc đầu, ngượng nghịu đáp, "Em bị tịt mũi."

Tần Kiết đang ngồi trên sô pha ôm gối dựa nghe vậy bật cười, xương bả vai ẩn hiện dưới áo phông rung rung.

"Thế à?" Dung Dự xun xoe nịnh bợ: "Tịt mũi tốt thật, mùi này khó ngửi lắm, anh sợ em ngửi lại khó chịu."
Trước anh chàng Dung Dự dễ tính thoải mái, Trần Ân Tứ buột miệng an ủi, "Anh tốt tính thật đấy."

Dung Dự cười đến không khép nổi miệng lại, "Thế à? Lần đầu có người khen anh đấy."

Trần Ân Tứ cũng cười theo, đang định trả lời thì Tần Kiết ngồi trên sô pha chợt lên tiếng, "Này nhóc?"

Trần Ân Tứ quay ra nhìn Tần Kiết.

Tần Kiết nhìn thẳng vào mắt cô, "Lát nữa tôi trả nợ được không?"

Trả nợ à?

Trần Ân Tứ ngớ ra giây lát mới hiểu Tần Kiết đang ám chỉ mười bữa khuya mà anh đã hứa với mình. Cô chưa ăn tối, nghĩ đến việc được ăn miễn phí, lập tức gật đầu, "Được thôi."

Tần Kiết hất hàm về phía cửa phòng cô, "Thế thì được, cô đi thay quần áo. Tiện thể hỏi xem cục cưng của cô muốn ăn gì."

Cục cưng... Di động của Trần Ân Tứ...

Trần Ân Tứ "í" một tiếng chạy vào phòng, trước khi vào còn ném lại một câu, "Cục cưng của tôi nói muốn ăn lẩu."
Tần Kiết gật đầu đồng ý.

Đợi cửa phòng ngủ phụ khép lại, Tần Kiết lập tức đứng dậy đi vào phòng ngủ chính.

Dung Dự lẵng nhẵng đi theo, "Này Tần Kiết, cục cưng là ai thế? Idol của tôi có cục cưng khi nào vậy?"

Tần Kiết chẳng buồn nhìn Dung Dự, cầm một cái áo phủ lên đầu anh ta rồi cởϊ áσ phông trắng ra, thay sang áo phông đen.

Lúc Dung Dự gỡ được cái áo ra thì Tần Kiết đã thay xong quần áo, "Còn nữa, Tần Kiết, cậu bảo trả nợ là ý thế nào? Mới có mấy ngày, sao cậu và idol của tôi đã có bao nhiêu bí mật tôi không biết thế?"

Tần Kiết nhếch mép, chẳng buồn đáp lời Dung Dự, thầm nghĩ cô nhóc phòng bên phải lát nữa mới sửa soạn xong bèn uể oải ngồi xuống ghế, tiện tay cầm một cuốn sách lên.

Có điều Dung Dự chẳng lấn cấn với bí mật giữa Tần Kiết và Trần Ân Tứ lâu đã được nước lên mặt khoe khoang, "Tần Kiết, vừa rồi cậu có nghe thấy idol của tôi khen tôi tốt tính không."
Tần Kiết lật sang trang khác, chẳng buồn nhìn Dung Dự.

Dung Dự vẫn say sưa khoe, "Cậu bảo có phải tôi cũng có chút sức nặng trong lòng idol của tôi không? Bằng không sao cô ấy lại khen tôi tốt tính?"

"Idol tôi xinh thật đấy, tắm xong để mặt mộc, da dẻ nõn nà đến bấm được ra nước, vừa rồi tôi soi kỹ, chẳng thấy lỗ chân lông đâu cả..."

Bạn đang đọc truyện tại

Tần Kiết ngẩng lên nhìn Dung Dự: "Có biết vì sao cô ấy khen cậu tốt tính không?"

Dung Dự: "Vì sao?"

Tần Kiết: "Vì trước gương mặt này của tôi, cô ấy không thể khen cậu đẹp trai, đành khen tốt tính vậy."

Dung Dự: "..."

Đoạn Tần Kiết gập sách lại, "Còn nữa, sau này cấm cậu đến nhà tôi."

Dung Dự suýt thì nhảy dựng lên, "Tại sao?"

Nghe phòng bên có tiếng mở cửa, Tần Kiết đặt sách xuống đứng dậy.

Dung Dự vẫn không chịu buông tha, "Tần Kiết cậu nói rõ ra xem nào, sao không cho tôi đến nhà cậu nữa, không đến nhà cậu làm sao tôi gặp idol được, không gặp idol làm sao tôi theo đuổi được, Tần Kiết..."
Trước khi mở cửa, Tần Kiết dừng lại nhìn thẳng vào mắt Dung Dự, "Vì không tiện."

Dung Dự: "Sao lại không tiện?"

Tần Kiết: "Sợ cậu bắt gặp tôi ngủ nude."

Dung Dự: "..."

Cục cưng của Trần Ân Tứ muốn ăn lẩu nên cô phải chọn quán và dẫn đường.

Trần Ân Tứ thích ăn cay nên ba người chọn một quán lẩu Trùng Khánh ở dưới tầng hầm. Vẫn như lần đi ăn xiên nướng, lại là Trần Ân Tứ chọn món.

Lúc vẫy phục vụ lại gọi món, Dung Dự gọi thêm năm lon bia.

Trần Ân Tứ vừa chiến tranh lạnh với Tần Kiết một ngày một đêm vì chuyện uống bia, vô thức liếc về phía anh.

Dung Dự vô tâm vô tư không để ý đến chuyện này, sau khi phục vụ đưa bia lên, anh ta khui liền một lúc ba lon rồi tự nhiên đặt một lon xuống trước mặt Tần Kiết, lại cầm một lon đưa cho Trần Ân Tứ: "Idol uống một lon không?"
Trần Ân Tứ lại vô thức nhìn Tần Kiết lần nữa, đang định lắc đầu từ chối thì Tần Kiết nhướng mày hỏi, "Muốn uống à?"

Trần Ân Tứ thoạt tiên lắc đầu rồi lại hậm hực lầu bầu, "Thực ra uống một lon không say đâu."

"Được rồi." Tần Kiết giơ tay gọi phục vụ, nói nhỏ hai câu, đợi phục vụ đi rồi, anh rót hết lon bia trước mặt mình vào cốc.

Vừa rót xong thì phục vụ cầm một lốc Wahaha (*) đi đến, Tần Kiết dùng răng cắn bung vỏ ra, đổ vào lon bia rỗng.

(*) Một nhãn hiệu đồ uống cho trẻ em, gồm các loại sữa, nước quả, sữa chua uống v.v...

Xong xuôi, anh đẩy lon bia đựng đầy Wahaha tới trước mặt Trần Ân Tứ, gõ ngón tay vào chữ "bia" trên vỏ lon, "Nhìn thấy chưa, bia đấy."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play