Edit: Sa
Tuy giận nhưng Ngôn Sơ Âm lái xe vẫn rất vững vàng, cô không phải
người phóng xe điên cuồng mỗi khi không vui, cái đó không phải là giải
tỏa mà là tự sát. Tất nhiên điều này cũng nói lên rằng cơn tức giận vẫn
nằm trong tầm kiểm soát của Ngôn Sơ Âm, ít nhất là nó không khiến cô
hoàn toàn mất đi lý trí.
Đây là sự thật, một sự thật khiến người ta bi thương, tuy Ngôn Sơ Âm
rất tức giận, thậm chí là cực kỳ giận Thẩm Gia Thụy nhưng lòng cô hiểu
rõ chuyện xảy ra không hề bất ngờ, cô tức giận là vì điều cô lo lắng đã
xảy ra. Ngôn Sơ Âm đề phòng trăm mối nhưng vẫn không thể nào thoát khỏi
hướng phát triển của cốt truyện, sự thật như một bạt tai tát mặt vào mặt cô, phá vỡ những tháng ngày ảo tưởng buồn cười của cô. Nếu không quá hy vọng, cô sẽ không hoảng sợ nhường này.
Xe chạy ổn định trên đoạn đường quen thuộc, tâm trạng của Ngôn Sơ Âm
cũng dần bình ổn trở lại, lúc đợi đèn đỏ, qua kính chiếu hậu, cô nhìn
thấy xe của Thẩm Gia Thụy, ở cách cô mấy chiếc xe hiện lên biển số xe
quen thuộc. Đèn xanh bật sáng, Ngôn Sơ Âm không để ý tới chiếc xe đằng
sau nữa mà nhấn chân ga, tập trung lái xe, nhanh chóng tới sân bay.
Ngôn Sơ Âm lái xe vào bãi đậu xe, chuyến công tác này không dài cũng không ngắn, khoảng ba ngày, bãi giữ xe của sân bay tuy thu phí cao
nhưng rất an toàn. Tìm được chỗ đậu xe, tắt máy xuống xe, Ngôn Sơ Âm
quành ra cốp xe lấy hành lý, cô đi công tác một mình nên không cầm quá
nhiều đồ đạc, hiện tại đãi ngộ của cô tăng lên nhiều, không chỉ có trợ
lý mà còn có thợ trang điểm và mấy học trò đi cùng, vật dụng cần để ghi
hình đều được họ chuẩn bị, Ngôn Sơ Âm đỡ vất vả hơn nhiều, xách cái túi
nhỏ, kéo tay cầm vali nhẹ nhàng đi về phía thang máy. Nhưng đi được mấy
bước, Ngôn Sơ Âm chợt dừng lại, một người đứng ở ngoài, một người ngồi
trong xe, bốn mắt nhìn nhau chẳng nói một câu. Thoáng chốc, Ngôn Sơ Âm
dời mắt, kéo hành lý đi vào thang máy.
Thẩm Gia Thụy đi theo tới đây thì sao? Hiện tại Ngôn Sơ Âm không muốn gặp anh.
Kể ra thời gian trùng hợp thật, đúng lúc cô phải đi công tác thì hai
người cãi nhau, có lẽ Thượng Đế cũng ám hiệu họ nên suy nghĩ lại về mối
quan hệ này.
Ngôn Sơ Âm không phủ nhận cô có tình cảm với Thẩm Gia Thụy, cũng
không nghi ngờ tình yêu của anh dành cho cô, nhưng có đôi khi hai người
không hợp nhau, tiếp tục yêu nhau thì sẽ ra sao, có khác nào giày vò lẫn nhau? Có khi lần này là cơ hội, họ tách ra mấy ngày, đợi đến khi cảm
xúc ổn định mới có thể suy nghĩ và quyết định một cách lý trí, mới biết
họ có cần tiếp tục hay không.
Nếu lại như lần trước, cứ mỗi khi cô khó chịu thì Thẩm Gia Thụy lại
khẩn cầu, trái tim cô nào phải sắt đá, được người mình yêu đau khổ níu
kéo, cô làm sao tàn nhẫn hạ quyết tâm? Nhưng nếu lần nào cãi vã cũng kết thúc bằng cách đó chứ không bình tĩnh suy xét, không nói chuyện với
nhau, cứ đột nhiên bộc phát rồi đột nhiên giảng hòa thì sẽ mãi mãi không giải quyết được vấn đề, vì một chuyện mà cãi nhau hết lần này tới lần
khác, cần gì phải như vậy?
Lần này, Ngôn Sơ Âm không chỉ muốn để mình bình tĩnh mấy ngày mà cũng muốn cho Thẩm Gia Thụy thời gian để suy nghĩ, rằng ở bên cô có thực sự
hạnh phúc không? Họ ở bên nhau có thực sự là nguyện vọng của anh không?
Trong lòng Ngôn Sơ Âm rất phức tạp nhưng mặt lại không có biểu cảm
nào, cô nhấn nút thang máy, nhìn cửa thang máy từ từ đóng lại, ở vài
giây cuối cùng, cô nhìn thấy Thẩm Gia Thụy còn không kịp tìm chỗ đỗ xe
mà dừng xe lại lung tung rồi lao xuống chạy về phía thang máy, gương mặt hiện rõ nỗi lo lắng và hoảng loạn.
Trong khoảnh khắc đó, Ngôn Sơ Âm rất muốn nhấn nút giữ cửa nhưng cuối cùng lại không làm gì, không biết Thẩm Gia Thụy nhớ ra cái gì mà khi
còn cách mấy bước thì bất chợt dừng lại, lẳng lặng nhìn cửa thang máy
dần khép kín.
***
Kéo vali ra khỏi thang máy, Ngôn Sơ Âm thu hết những tâm trạng trong
mắt lại, mang theo nụ cười nhẹ nhàng, không ai nhìn ra lúc này tâm trạng cô đang rất tệ.
“Cô Ngôn đến rồi ạ.” Trợ lý rất có trách nhiệm, một mực ở ngoài sảnh
chờ cô, thấy cô từ xa thì liền tiến tới xách hành lý giúp cô, “Hiện giờ
người xếp hàng không nhiều lắm, chúng ta đi gửi hành lý trước đi, mọi
người vào trong cả rồi.”
“Sao em không vào chung với họ?” Ngôn Sơ Âm cười nói: “Lần sau không cần chờ chị nữa đâu.”
Cô bé cười khì, tay chân lanh lẹ: “Cô Ngôn đưa giấy tờ cho em ạ, chị nghỉ trước đi.”
“Không cần đâu, để chị tự làm.” Ngôn Sơ Âm không có thói quen xem trợ lý như bảo mẫu, trợ lý của cô khác với trợ lý Tề, trợ lý Tề là trợ lý
thân cận 24/7 của Thẩm Gia Thụy, lúc nào cũng sẵn sàng chờ lệnh, là trợ
thủ đắc lực trong công việc, đồng thời cũng là bảo mẫu trong sinh hoạt,
có thể nói là cực kỳ toàn năng. Tất nhiên toàn năng như thế nên lương
thưởng của trợ lý Tề cũng rất hậu hĩnh, hoàn toàn xứng đáng với những
việc anh ta đã làm. Vài đồng lương bèo bọt của trợ lý Tiểu Tiêu của cô
không thể so sánh nổi.
Trong lúc Ngôn Sơ Âm đang nghĩ về trợ lý của mình thì cô bé vừa đi
theo vừa thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn cô, trông như muốn nói gì đó nhưng
lại không dám.
Tiểu Tiêu mới được điều đến làm việc cho Ngôn Sơ Âm không lâu, cô bé
mới tốt nghiệp, nhờ quen biết nên mới được vào làm thực tập sinh của đài Bắc Kinh, quan hệ với các tiền bối và đồng nghiệp không tệ nên biết rất nhiều những tin tức trong đài.
Tiểu Tiêu phải tốn rất nhiều công sức mới được điều đến làm việc cho
Ngôn Sơ Âm, trong mấy MC cần trợ lý, Ngôn Sơ Âm là miếng bánh ngon nhất, chủ yếu là vì chị ấy có danh tiếng tốt trong đài, gia thế trong sạch,
không có scandal, lại thân thiện, vừa giỏi giang vừa tốt tính, không sợ
bị chị ấy sai như con hầu, bố mẹ Tiểu Tiêu cũng muốn con gái có cấp trên tốt bụng, đây là người lãnh đạo đầu tiên của cô khi bước chân ra ngoài
xã hội, lời nói và hành động phải mẫu mực là điều rất quan trọng.
Tiểu Tiêu tương đối hài lòng với sự sắp xếp của gia đình, cô nghe
nhiều tin đồn, hơn nữa còn là tin đồn nội bộ, Tiểu Tiêu rất có hứng thú
về những chuyện của Ngôn Sơ Âm và Thẩm Gia Thụy trước khi công khai,
thậm chí còn thấy những câu chuyện ấy hay ho hơn mấy bộ phim Hàn Quốc mà cô từng mê đắm nhiều.
Trong hai tháng nay, Tiểu Tiêu đi công tác với Ngôn Sơ Âm mấy lần,
thường xuyên chứng kiến cảnh hai người bịn rịn không nỡ rời xa, lúc đầu
cô còn kích động không thôi nhưng nay đã hoàn toàn bình thường, thậm chí còn muốn đá văng bát cơm chó này. Có điều khoảng thời gian qua Tiểu
Tiêu bị ngược đãi đã quen, hôm nay phát hiện cô Ngôn tới sân bay một
mình thì thấy hơi là lạ, không nghe gần đây thầy Thẩm có hoạt động nào,
sao anh ấy không đi tiễn người yêu? Tiểu Tiêu nghĩ hoài vẫn không nghĩ
ra, nhưng vì sợ mình với cô Ngôn vẫn chưa thân thiết đến mức hỏi chuyện
đời tư của chị ấy nên cuối cùng vẫn nhịn.
Tiểu Tiêu không những kiềm được tính tò mò của mình mà còn nhanh trí
dời đề tài khi các đồng nghiệp hỏi cô có phải vừa mới gặp Thẩm Gia Thụy
hay không, cô tốt nghiệp chuyên ngành báo chí, lại đang làm việc ở đài
truyền hình nên biết rõ có những việc không thể không che đậy.
Hôm nay không thấy thầy Thẩm tiễn cô Ngôn, chính cô cũng bất giác
nghĩ nhiều, nếu để các đồng nghiệp biết rồi lại đi kể cho người khác thì chẳng biết cuối cùng chuyện sẽ như thế nào nữa, có thể là sẽ nói cô
Ngôn và thầy Thẩm cãi nhau, tình cảm rạn nứt, trở mặt thành người dưng,… Tiểu Tiêu thà không nói gì còn hơn.
Ngôn Sơ Âm nghe tiếng ồn ào phía sau thì quay đầu nhìn thoáng qua,
đúng lúc đối mắt với Tiểu Tiêu, cô thầm cười khổ. Trợ lý mới đi theo cô
khoảng thời gian ngắn mà cũng lo lắng cho quan hệ của cô và Thẩm Gia
Thụy chỉ vì không thấy Thẩm Gia Thụy tiễn cô ra sân bay, nếu họ chia tay thật, không biết người trong cơ quan, thậm chí là cộng đồng mạng sẽ
nghĩ gì?
Mọi người chờ không bao lâu thì nhân viên sân bay bắt đầu soát vé,
Ngôn Sơ Âm không nghĩ ngợi nữa, chuẩn bị lên máy bay. Ngồi xuống chỗ của mình, túi Ngôn Sơ Âm rung lên, cô lấy điện thoại ra xem, Thẩm Gia Thụy
gửi tin nhắn, cô chần chừ một hồi mới mở ra để xem anh nhắn gì.
Tin nhắn rất dài, Ngôn Sơ Âm đọc từng chữ, vẫn chưa nghĩ ra nên trả
lời thế nào thì bên tai vang lên tiếng nhắc nhở hành khách tắt nguồn
điện thoại của tiếp viên hàng không, Ngôn Sơ Âm vội vã gõ mấy câu nhưng
cảm thấy không thích hợp nên xóa hết dòng chữ, lúc định gõ lại thì tiếp
viên hàng không đã tới bên cạnh Ngôn Sơ Âm, mỉm cười: “Thưa quý khách,
vui lòng…”
Ngôn Sơ Âm gật đầu với cô ấy, nhấn nút tắt nguồn điện thoại. Nữ tiếp
viên hàng không mỉm cười gật đầu, xoay người đi tới chỗ khác.
Ngôn Sơ Âm bỏ điện thoại vào túi, lấy miếng bịt mắt đeo lên. Ngôn Sơ
Âm không ngủ được, cô đeo miếng bịt mắt và tai nghe là muốn tạo cho mình một không gian an tĩnh để suy nghĩ.
Thẩm Gia Thụy nhắn tin giải thích cặn kẽ chuyện Mộc Phỉ đóng phim của đạo diễn Tôn, ban đầu anh quả thật không biết phim của đạo diễn Tôn có
Mộc Phỉ tham diễn, anh và đạo diễn Tôn trao đổi qua điện thoại trước khi đạo diễn Tôn tiến hành thử vai, sau đó ăn mấy bữa cơm, thảo luận rất
nhiều chi tiết thì mới biết được việc đó. Đạo diễn Tôn là bậc trưởng
bối, về tình về lý, anh khó lòng đổi ý giữa chừng. Còn chuyện gia nhập
đoàn phim là việc sau đó, khi ấy báo chí đã đưa tin Mộc Phỉ nhận phim
mới, tuy không nói đích danh tên đạo diễn nhưng anh cho rằng cô biết vì
trong giới chẳng có gì là bí mật. Hơn nữa lúc ấy anh cũng muốn nói với
cô nhưng nghĩ lại thì thấy họ cãi nhau vì Mộc Phỉ, anh không muốn làm cô giận nên nếu cô đã không hỏi thì anh cũng không nhiều chuyện.
Thẩm Gia Thụy còn nhấn mạnh là anh thực sự không có ý giấu giếm, nếu
biết cô để tâm mấy chuyện này, anh sẽ không biến khéo thành vụng, giấu
chuyện Mộc Phỉ đóng phim mới của đạo diễn Tôn thì có lợi gì cho anh chứ? Giấu được trước khi bấm máy nhưng sao giấu nổi sau khi bấm máy? Anh
không thể giấu được cả đời. Chẳng qua là không muốn trong lúc quan hệ
của họ còn đang căng thẳng lại lôi chuyện Mộc Phỉ ra vì như thế chẳng
khác nào đổ dầu vào lửa, hơn nữa anh không muốn họ như chim sợ ná, giống như Mộc Phỉ rất quan trọng với họ vậy.
Đó không phải là nguyên văn của Thẩm Gia Thụy mà là Ngôn Sơ Âm tổng
kết sau khi đọc tin nhắn, cô tin tưởng lời giải thích của anh, thậm chí
là thấu hiểu nguyên nhân Thẩm Gia Thụy gạt cô là vì “muốn tốt cho họ”.
Nếu Thẩm Gia Thụy thực sự có ý khác, thậm chí là giấu giếm cô vì Mộc
Phỉ thì Ngôn Sơ Âm sẽ không mâu thuẫn như bây giờ mà chia tay ngay lập
tức, đàn ông đã thay lòng thì cô lưu luyến có ý nghĩa gì? Nhưng Thẩm Gia Thụy không để ý tới Mộc Phỉ, cô biết rõ giữa cô và anh, cô mới là người để tâm tới Mộc Phỉ. Đây cũng là điểm mâu thuẫn của Ngôn Sơ Âm, cô tin
tưởng Thẩm Gia Thụy sẽ không phản bội cô, ít nhất là bây giờ anh không
có tình cảm gì với Mộc Phỉ, nhưng sau này thì sao, cứ để Thẩm Gia Thụy
và Mộc Phỉ tiếp xúc với nhau, nhỡ sau này anh bị cô ấy hấp dẫn, thậm chí không thể kiểm soát tình cảm của mình như trong nguyên tác thì sao?
Thay vì nói Ngôn Sơ Âm sợ Thẩm Gia Thụy thay lòng đổi dạ thì chẳng
thà nói cô sợ sức mạnh của cốt truyện, ngay cả phim mới của đạo diễn Tôn cũng bị Mộc Phỉ tóm được, cộng thêm thái độ của Burning và Trương Nhiên dành cho Mộc Phỉ, có thể nói trừ Thẩm Gia Thụy ra, tất cả đều phát
triển theo đúng hướng nguyên tác. Như vậy, Thẩm Gia Thụy có trở thành
ngoại lệ được không?
Lúc Thẩm Gia Thụy còn hồn nhiên, Ngôn Sơ Âm có thể trấn an bản thân,
nhưng hiện nay Thẩm Gia thụy đã đồng ý giữ khoảng cách với Mộc Phỉ, thậm chí là tránh liên lạc với cô ấy. Ngôn Sơ Âm tin Thẩm Gia Thụy đã cố
gắng làm thế. Khi họ không tham gia “Khi tình yêu đến”, rất lạ
là Mộc Phỉ không tìm cô để thuyết phục; mấy tháng nay Kỷ Thư Tề vẫn ở
Bắc Kinh nhưng khi rủ cô và Thẩm Gia Thụy đi chơi thì đã không dẫn theo
Mộc Phỉ nữa, thậm chí còn không nhắc tới cô ấy trước mặt họ; ngay cả lần này, Thẩm Gia Thụy và Mộc Phỉ xuất hiện chung khung hình nhưng truyền
thông không hề viết theo hướng yêu đương như trước đây mà chỉ tập trung
vào đạo diễn Tôn. Ngôn Sơ Âm không nói không có nghĩa là cô không chú ý
tới những việc đó, không phải Thẩm Gia Thụy không làm gì, song vận mệnh
lại như bàn tay vô hình khổng lồ có thể đánh úp họ bất cứ lúc nào.
Giờ phút này, Ngôn Sơ Âm vô cùng hiểu cho sự bất lực của Thẩm Gia Thụy, thậm chí còn cảm động trước sự bất đắc dĩ của anh.
Có lẽ con người đến cuối cùng vẫn phải gục đầu trước số phận. Nhưng
cứ thế này mà nhận thua thì giống như chưa đánh đã thua, Ngôn Sơ Âm lại
thấy không cam lòng, nhất thời không thể nào quyết định, cho nên đến khi máy bay hạ cánh, trải qua mấy tiếng lặn lội đường xa để đến địa điểm
ghi hình, Ngôn Sơ Âm vẫn chưa trả lời tin nhắn của Thẩm Gia Thụy.
Những lúc tình cảm không thuận lợi, người ta thích tìm niềm an ủi ở các phương diện khác, ví dụ như sự nghiệp.
Ngôn Sơ Âm là người rất sĩ diện, hay nói đúng hơn là quá chú trọng
tới hình tượng, được tung hô đã quen, cô không thể chấp nhận thất bại
hay sự thương hại nào, cho nên nếu cô và Thẩm Gia Thụy chia tay, ít nhất cô còn có sự nghiệp của mình, không đến nỗi khiến người ta cảm thấy cô
chỉ còn hai bàn tay trắng. Càng là những lúc như thế này, Ngôn Sơ Âm
càng chú tâm vào công việc, vừa tới địa điểm ghi hình, thời tiết cũng
khá tốt, đoàn phim nghỉ ngơi lấy sức một chút rồi buổi chiều bắt tay làm việc luôn.
Ngôn Sơ Âm ghi hình liên tục nên không đem theo điện thoại, buổi tối
về chỗ nghỉ, bật điện thoại mới biết có mấy cuộc gọi nhỡ, đều là của
Thẩm Gia Thụy. Vì quá mệt nên Ngôn Sơ Âm không muốn gọi lại, càng chủ
yếu là Ngôn Sơ Âm không muốn nói chuyện với Thẩm Gia Thụy khi vẫn chưa
suy nghĩ kỹ càng.
Ban đầu Ngôn Sơ Âm nghĩ hai người tách ra vừa đúng có thời gian suy
nghĩ nhưng cô lại bận như chó, mà khi làm việc thì cô hoàn toàn tập
trung vào công việc nên không có thời gian suy nghĩ vấn đề cá nhân, lúc
thấy thông báo từ điện thoại, cô mới phát hiện mình vẫn rất mờ mịt.
Ngôn Sơ Âm gửi tin nhắn báo bình an, sẵn tiện nói cho anh biết cô mệt lắm, không muốn nghe điện thoại, sau đó rửa mặt đi ngủ.
***
Hôm sau lại là ngày bận tối tăm mặt mũi.
Trời còn chưa sáng hẳn mà mọi người đã rời giường, Ngôn Sơ Âm cũng chỉ có thể bò dậy dầm sương làm việc.
Vì chiều qua đã quay được một đoạn, không cần quay lại nên chiều nay họ hoàn thành công việc sớm.
Trong đoàn phim có mấy người trẻ tuổi còn tương đối ham vui, vừa báo
xong việc là liền hẹn nhau đi “thám hiểm”, Ngôn Sơ Âm để Tiểu Tiêu đi
cùng họ, cô và đạo diễn Giản vừa tán gẫu vừa chầm chậm tản bộ về thôn.
Mới tới đầu thôn, bà con đã nhiệt tình tiến tới chào hỏi, giọng đặc sệt
khẩu âm địa phương: “À này… Cháu gái, chồng cháu tới thăm cháu đấy…”
Ngôn Sơ Âm ngớ người, cô chỉ đi quay ngoại cảnh mà đã có thêm một ông chồng rồi?
Một phụ nữ trẻ tuổi bế con giải thích nghi hoặc của Ngôn Sơ Âm: “Thím tui nói nhầm, tiếng phổ thông của thím ấy không tốt lắm, là bạn trai
của chị tới, đang ở nhà trưởng thôn đó, chị biết nhà trưởng thôn không?
Hai chị đi vào trong, cái nhà nào thiệt đông người á…”
Bà mẹ trẻ chẳng những nhiệt tình chỉ đường mà còn khá nhiều lời, chị
ấy nói một tràng, Ngôn Sơ Âm không tìm được cơ hội xen ngang, chị ấy nói xong, bác gái mà chị ấy gọi là “thím” lại vỗ tay cười nói: “Thằng nhỏ
thiệt là lễ phép, nghe nói là minh tinh đó!”
Lúc đầu Ngôn Sơ Âm còn tưởng hai thím cháu hiểu lầm, đến khi nghe lời bác gái nói thì cuối cùng cũng lờ mờ đoán ra người tới có lẽ là Thẩm
Gia Thụy. Nhưng cô vẫn thấy hơi khó tin, quá bất ngờ nên nhất thời đứng
sững tại chỗ, đạo diễn Giản đẩy cô, giục: “Không biết thầy Thẩm đã chờ
chúng ta bao lâu rồi, em còn ngẩn ngơ ra đó làm gì?”
Dựa theo hướng dẫn của bà mẹ trẻ, đạo diễn Giản đi cùng Ngôn Sơ Âm
đến nhà trưởng thôn, suốt đường đi cô không tiếng nào. Từ xa đã trông
thấy cửa nhà trưởng thôn rất náo nhiệt, người lớn trẻ con đứng vây
quanh. Có lẽ bà con thấy Ngôn Sơ Âm và đạo diễn Giản nên nhắc với người
trong nhà, hai người vừa đi tới gần, Thẩm Gia Thụy đã ra khỏi nhà, lúc
thấy Ngôn Sơ Âm, bước chân anh chợt khựng lại, ngập ngừng không dám tiếp tục bước lên.
Trước mắt bao người, Ngôn Sơ Âm không thể khiến Thẩm Gia Thụy xấu
mặt, hơn nữa anh cũng đã theo đến tận đây rồi, lúc mỗi người một nơi cô
còn có thể không nhận điện thoại của anh, có thể phớt lờ anh nhưng bây
giờ, Ngôn Sơ Âm quả thật không thể làm được như thế.
Ngôn Sơ Âm mỉm cười, tăng tốc tới gần Thẩm Gia Thụy, nhìn anh: “Sao lại tới đây?”
Thẩm Gia Thụy cũng cười, nắm lấy tay cô, không lên tiếng.
Đạo diễn Giản đứng cách đó không xa lắc đầu nhìn hai người, nở nụ
cười hiền từ của người mẹ: “Haiz, bồ bịch thời nay…” Đột nhiên hoài niệm lúc mình và chồng còn yêu nhau quá.
So với hầu hết bà con, đạo diễn Giản tương đối rụt rè, Ngôn Sơ Âm
nghe mấy đứa bé ồn ào, la lên “hôn nhau đi”, Ngôn Sơ Âm nhìn sang liền
thấy một đám thanh niên cầm điện thoại chụp hình họ, nhìn tuổi tác thì
chắc là học sinh, sinh viên, trên gương mặt là vẻ hóng hớt quen thuộc.
Chỉ tại Thẩm Gia Thụy đến không đúng lúc, bình thường trong thôn khá
yên tĩnh, phần lớn là người già và trẻ em, tất nhiên người già và trẻ em sẽ không hóng hớt giới giải trí. Nhưng đợt này trúng kỳ nghỉ lễ Quốc
khánh, mấy thanh niên đi làm, đi học xa về thăm nhà, thấy được cảnh
tượng này không phấn khích mới lạ.
Ngôn Sơ Âm liếc Thẩm Gia Thụy, định hỏi anh định giải quyết thế nào
thì một dáng hình cực kỳ quen thuộc từ trong nhà đi ra. Trợ lý Tề đứng ở xa chào Ngôn Sơ Âm, sau đó cười niềm nở nói với bà con: “Làm phiền mọi
người một chút ạ, đừng chụp ảnh…”
Thấy trợ lý Tề ra mặt giải quyết hậu quả, Ngôn Sơ Âm yên tâm, chào
tạm biệt đạo diễn Giản rồi dẫn Thẩm Gia Thụy tới chỗ cô ở. Địa điểm ghi
hình lần này có cái tên rất phổ biến, cho dù biết chính xác nằm ở tỉnh
nào thì làm sao Thẩm Gia Thụy có thể xác định là thôn này?
Thẩm Gia Thụy quả thật không biết nên anh đã hỏi thăm nhân viên của
đài Bắc Kinh, đài truyền hình luôn lưu trữ thông tin về lịch trình và
các kế hoạch, chỉ cần tra chút là ra.
Ngôn Sơ Âm: …
Thiên vương có khác, muốn tìm hiểu cái gì cũng dễ như trở bàn tay.
“Em còn giận anh sao?” Thẩm Gia Thụy dè dặt quan sát sắc mặt Ngôn Sơ
Âm, thái độ lúc cô rời đi và hành động từ chối nghe điện thoại mấy ngày
qua của cô khiến Thẩm Gia Thụy vô cùng khổ sở và bất an. Anh biết rõ cô
muốn họ suy nghĩ lại mối quan hệ của hai người nhưng vẫn như lần trước,
anh cảm thấy giữa họ không có gì để phải suy nghĩ. Nếu cô để ý Mộc Phỉ
thì anh không nhận công việc này là được, dù sao phim của chú Tôn chưa
bao giờ thiếu người soạn nhạc, so với việc mất một cơ hội, anh sợ đánh
mất cô hơn.
Vừa vào phòng Ngôn Sơ Âm, Thẩm Gia Thụy lập tức gỡ bỏ lớp ngụy trang, ôm chặt Ngôn Sơ Âm vào lòng: “Anh xin lỗi, lần này tin tưởng anh được
không? Anh đã nói với chú Tôn là không làm nữa rồi, em không thích Mộc
Phỉ, sau này anh sẽ không gặp cô ấy ở bất cứ trường hợp nào nữa… Anh có
thể giải nghệ, chuyển sang làm công việc hậu trường, chúng ta kết hôn…”
“Đừng nói nữa.” Ngôn Sơ Âm nhíu mày, cắt đứt lời anh. Nếu chỉ vì cô
không vui mà anh giải nghệ, từ bỏ sự nghiệp và ước mơ thì quá ép dạ cầu
toàn, cần gì phải như vậy?
Thẩm Gia Thụy tưởng cô không muốn ở bên anh nữa thì ngực nhói đau,
sắc mặt tái nhợt, nhìn cô: “Không thể… cho anh thêm một cơ hội ư?”
Trong phút chốc, mắt Ngôn Sơ Âm ngập nước, nhìn anh: “Anh thực sự muốn như vậy ư?”
Vì một cô gái mà vứt bỏ bản thân?
“Anh thế nào cũng được, chỉ cần em đừng rời bỏ anh thôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT