“Lão đại, chuyến hàng của chúng ta đã đến cảng Italy, cần con dấu của anh xác nhận” Hà Sinh đưa cuốn sổ đen cho Lãnh Mạc, hắn chỉ xem lướt số liệu kê ra rồi lục tìm con dấu đóng vào. Sau khi thủ tục hoàn tất, Hà Sinh mau chóng đem cuốn sổ cùng ra khỏi phòng làm việc của hắn, chuyến hàng ma túy lần này nhập vào cảng biển của Italy thành công mĩ mãn, lại sắp thu vào một lượng kim cương khủng ở Châu Phi. Quả thực số tiền chính tay Lãnh Mạc đào ra, không phải là số ít.

Lãnh Mạc nhíu mày, trong lúc tìm con dấu khi nãy, hắn vô tình phát hiện ra một chiếc hộp nhỏ chứa mật khẩu. Hắn gõ gõ tay lên chiếc hộp màu bạc ấy, gương mặt càng tràn đầy nộ khí vì ngay cả đồ vật của hắn mà hắn cũng không mở được. Rốt cuộc mật khẩu là gì và vật cất giữ bên trong là thứ gì. Lãnh Mạc bất lực tựa lưng vào ghế, hắn xoa xoa trán, ắt hẳn là một vật vô cùng quan trọng, hắn mới giấu ở một nơi thế này. Nhưng mà xoay đi xoay lại, Lãnh Mạc thắc mắc rằng hắn chưa từng bị mất trí nhớ, vậy tại sao có những chuyện hắn mãi không thể giải thích được.

“Dany, Hà Sinh, sau khi xong việc lập tức đến đây gặp tôi” Lãnh Mạc đan hai tay vào nhau, bao nhiêu điều khó hiểu còn luẩn quẩn trong đầu hắn kể từ lần nằm viện ba năm về trước. Lãnh Mạc chỉ được Châu Kỳ và Hà Băng nói lại rằng do hắn bị một nữ sát thủ của bang Bạch Hổ mang tên Giang Ngữ Hân hãm hại, chơi xấu sau lưng, nên hắn mới thành ra như vậy. Lúc đó, Lãnh Mạc nghĩ rằng bởi vì Giang Ngữ Hân là con gái kẻ thù của bang Hắc Long, cho nên cô ta trả thù hắn là chính đáng, lời Châu Kỳ và Hà Băng hoàn toàn có thể tin tưởng. Nhưng mà nếu thông suốt nghĩ kỹ, ngay cả Tiết Chí Khiêm nham hiểm độc ác, hắn còn có thể đánh bại, thì làm sao một nữ sát thủ kia có thể làm hại hắn. Hơn nữa, nghe nói rằng cô ta đang mang thai con của hắn, thái độ của cô ta cũng rất ương ngạnh, bướng bỉnh, làm sao có thể giống với lời của hai người phụ nữ kia.



Lãnh Mạc càng nghĩ, hắn càng nghi ngờ, rõ ràng lúc đó chính mắt hắn thấy đứa con của hắn và Giang Ngữ Hân đã mất. Giang Ngữ Hân đau lòng đến chết đi sống lại, nếu cô ta là hạng phụ nữ chỉ vì quyền lực mà leo lên giường với hắn, vậy thì sao cô ta lại dễ dàng ký vào tờ đơn ly hôn. Còn tài sản, tiền bạc của hắn, cô ấy cũng không cần gì cả, lẳng lặng rời khỏi hắn, như bọt biển, ánh mắt lần cuối cùng trước khi cô nhìn hắn, hắn chỉ cảm nhận được sự uất ức bên trong. Giang Ngữ Hân, có thật trước đây, tôi đã cầu hôn cô không?

Két…cánh cửa dần mở ra. Dany và Hà Sinh ngồi trên sofa, hiếm khi lão đại triệu tập cùng một lúc hai người họ, hôm nay, anh ấy rốt cuộc là có việc gì hệ trọng rồi.

“Giang Ngữ Hân, cô ta và tôi có quan hệ gì?” Lãnh Mạc nghiêm nghị hỏi hai người thuộc hạ, ánh mắt hắn như có lửa lướt qua từng gương mặt một của Dany và Hà Sinh “nói chi tiết vào”

“Thưa lão đại, trước đây hai người từng là vợ chồng, nhưng bây giờ đã chấm dứt rồi ạ”

“Dany, anh càng lúc càng nói dư thừa” Lãnh Mạc xoay chiếc ghế ngược lại hướng của bọn họ, đôi mắt nhắm nghiền lại. Hắn ta không nói gì nhiều nhưng hai thuộc hạ ngầm hiểu ý mà kể lại đầu đuôi câu chuyện. Tất cả những gì họ biết từ ngày đầu tiên Lãnh Mạc gặp gỡ Ngữ Hân, hắn đã giam cầm khống chế cô ra sao, dùng ông cậu cô để uy hiếp cô như thế nào. Cho đến việc hai người kết hôn rồi cùng nhau thề non hẹn biển. Những chuyện này nếu ráp lại với nhau, rất trùng khớp với những cảnh tượng trong giấc mơ mà Lãnh Mạc thường thấy, cô gái đó không ai khác…chẳng lẽ là Giang Ngữ Hân sao?

Lãnh Mạc thở dài, hơi thở của hắn có chút đứt quãng, chẳng biết tại sao hắn lại cảm thấy có lỗi với một cô gái, cô ta lại là con gái của kẻ thù hại chết vô số người…

“Ba năm trước, tôi vì sao mà nằm viện?”

Câu nói này của Lãnh Mạc khiến Dany và Hà Sinh đang nói bỗng dưng khựng lại, chẳng phải là vì Châu Kỳ và Hà Băng cấm họ nói ra sự thật, vì sự thật có thể làm lão đại kích động. Nhưng đó là chuyện của ba năm trước khi anh ấy nhập viện, còn bây giờ chẳng phải Lãnh Mạc đã khỏe lại rồi sao, hai từ “kích động” kia nói ra sao thấy ngu xuẩn quá mức.



“Còn không mau nói?” giọng Lãnh Mạc gầm lên một tiếng như muốn xé nát hai tên thuộc hạ, hắn quay người lại, sải bước dài đến Dany và Hà Sinh, hai tay kéo cổ áo bọn họ, nghiến răng hung dữ “hai anh nghe lệnh của ai?”

Dany và Hà Sinh nghe thế mà toát cả mồ hôi. Thực ra bọn họ đã muốn bộc bạch với Lãnh Mạc từ lâu rồi nhưng e ngại hắn sẽ không vui khi nhắc đến phu nhân đã ly hôn “chẳng phải lão đại nói rằng chúng tôi không được nhắc đến phu nhân sao?”

Lãnh Mạc có chút khó hiểu, hắn buông cổ áo của bọn họ ra, phủi phủi tay “chuyện đó có liên quan đến cô ta?”

Hà Sinh gật đầu khẳng định “là do cứu phu nhân và tiểu thiếu gia đang nằm trong bụng mẹ thoát khỏi chiếc moto có ý định đâm vào họ. Lão đại khi đó đã xô phu nhân ra một bên, hậu quả là anh bị chấn thương não bộ, mất đi một phần ký ức. Lão đại, chúng tôi vốn không định giấu anh, nhưng Châu Kỳ và Hà Băng một mực ngăn cản. Cả hai người họ sợ anh sẽ bị chấn động lại nên mới bịa ra câu chuyện rằng phu nhân là kẻ hãm hại anh. Xin lỗi lão đại.”

Lãnh Mạc nghe xong, tim hắn bỗng dưng thắt lại, chẳng còn thốt được nên một lời mạnh mẽ nào nữa.

Dany bây giờ cũng lên tiếng “phu nhân tuy tính tình không tốt mấy, nhưng cô ấy là người sống ngay thẳng, yêu ghét rõ ràng. Chẳng phải hạng tiểu nhân thích leo lên giường của anh để mà chiếm lấy ngôi vị gì cả. Ngày xưa, chính phu nhân đã năm lần bảy lượt muốn trốn khỏi lão đại, nhưng vì ông cậu của phu nhân là Chu Thái Lan bị lão đại đem ra dọa giết cho nên phu nhân mới phải ở lại Hắc Long. Lão đại, chính anh mới là người cưỡng bức cô ấy chứ không phải cô ấy dụ dỗ anh. Lời của Châu Kỳ và Hà Băng, hoàn toàn chỉ là lừa mình lừa người, muốn anh căm ghét phu nhân, ly hôn với cô ấy.” Dany bỗng dưng thấy thương Ngữ Hân vô cùng, nếu trước đây căn nhà có Ngữ Hân ở đó, mọi người hầu sẽ sống được bình yên hơn hẳn. Mặc cho trong thời kỳ mang thai, Ngữ Hân có đày đọa trêu chọc anh ta và Hà Sinh nhiều lần, nhưng chung quy cô ấy là người tốt. Nếu luận về một người phụ nữ ác độc, mưu mô, chiêu trò, ngây ngô, nũng nịu thì đó là tính cách của cô ấy.

“Tại sao bây giờ các người mới nói với tôi” Lãnh Mạc nổi giận, nhưng lần này hắn không còn đủ sức để ném đồ đạc hay đánh người nữa. Hắn hoàn toàn lạc lõng, ngồi bệt ngây người xuống nền đất, Dany và Hà Sinh tuy là nam nhân cường mãnh nhưng lúc này cũng nước mắt lưng tròng tự bao giờ không biết. Họ quỳ gối, rút một con dao sắc nhọn tự mỗi người luôn đem theo bên mình, rạch một đường dài ở cánh tay “chúng tôi chịu phạt với lão đại”

Lãnh Mạc không nghe họ nói gì nữa, hắn ù tai khi nghe được những lời này từ miệng hai tên thuộc hạ thân tín. Những lời hắn nói với Ngữ Hân còn văng vẳng bên tai “con cô…nó chết rồi…càng tốt, tôi lại chỉ thích quan hệ với phụ nữ, không muốn con cái rắc rối. Còn nữa Giang Ngữ Hân, tôi chính là người tự tay giết chết cha mẹ cô đấy. Loại phụ nữ nhơ nhuốc như cô, cả đời tôi cũng không màng đến. Dơ bẩn, đê tiện, cút khỏi cuộc đời tôi, sau này tôi gặp cô ở đâu sẽ coi như rác rưởi…con của cô, nó cũng là rác rưởi”



Trời ơi, hắn đã nói gì với cô vậy, chỉ vì tin lời của Châu Kỳ và Hà Băng. Một lão đại quang minh chính đại sáng suốt một đời trở nên ngu muội.

….

“Lãnh Mạc, một lão đại không phân biệt trắng đen, phải trái như anh, sớm muộn gì cũng mất đi những người mà anh yêu quý nhất. Tôi nguyền rủa anh, phải đau khổ nếm trải mùi vị bị bỏ rơi. Tôi ghét anh, tôi cả đời này cũng không muốn gặp lại anh nữa. Tiền bạc, địa vị sao? Tất cả tôi đều trả lại cho anh, tôi sẽ ký đơn ly hôn này, giữa chúng ta từ nay về sau ân đoạn nghĩa tuyệt.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play