Đặt chân về lại Thượng Hải sau ngần ấy năm đi Italy, cảm xúc khi trở lại nơi này chẳng hề làm cho Lãnh Mạc nhung nhớ. Vừa về đến nhà, hắn đã thấy Châu Kỳ đang dọn dẹp bên trong căn phòng của mình, Lãnh Mạc nhíu mày, gương mặt vẫn lạnh như băng nhìn cô ta “cô làm gì ở đây?”
“Lão đại, anh về rồi à. Bởi vì hôm nay tôi biết anh sẽ về cho nên mới vào đây dọn dẹp cho sạch sẽ. Dù sao căn phòng bỏ hoang ba năm cũng nên có người dọn lại” Châu Kỳ cười tươi, tóc dài xỏa xuống ngang vai, gương mặt toát lên vẻ thùy mị, dịu dàng. Nhưng mà trong phần tâm trí của Lãnh Mạc, có một bóng hình của người con gái ánh mắt hoang dại, tóc nâu búi cao gọn gàng. Cô gái ấy thích mặc áo thun rộng của hắn, cô ấy không thích cười nhiều chỉ thích vẽ vời gì đó…nhưng suốt ba năm qua, dù có cố gắng nhớ ra gương mặt và tên của cô gái đó nhưng Lãnh Mạc cũng không làm được. Cô gái ám ảnh cuộc đời của hắn, cứ bám lấy hắn trong mỗi giấc mơ, cô ấy là ai?
“Anh xem, sạch sẽ rồi đấy”
Lãnh Mạc quay về với thực tại…cạch…cánh cửa phòng hắn mở ra “cô có thể đi được rồi”
Châu Kỳ tắt hẳn nụ cười, cô ta định nói thêm vài điều gì đó nhưng chợt nghĩ lại, cúi đầu hành lễ rồi bước ra khỏi phòng. Châu Kỳ cứ ngỡ rằng Lãnh Mạc đi nước ngoài ba năm qua, khi hắn trở về thấy cô đang vì hắn mà dọn dẹp phòng sẽ cảm động trước việc làm này của cô, nhưng ai ngờ hắn ta ngày một lạnh lùng, gương mặt tràn đầy nộ khí đến đáng sợ.
Nằm trên giường, Lãnh Mạc đưa mắt về phía khung cửa sổ, trong con mơ màng hắn lại thấy bóng lưng của cô gái đó đang ngắm tia nắng ban mai, cô ấy đang vươn vai chào buổi sớm. Bỗng nhiên gương mặt mờ nhạt của cô ấy quay lại mỉm cười với hắn “anh lại đây”
Cảnh tượng người đàn ông kia hiện về trước mặt Lãnh Mạc, anh ta có gương mặt y chang hắn. Tiến đến ôm thân hình mảnh mai của cô gái ấy vào lòng sau đó anh ta hôn lên chiếc cổ trắng ngần, nhếch môi “hãy gả cho anh”
“Nhưng chúng ta là kẻ thù, sẽ chẳng có một kết cục nào tốt đẹp” cô gái khoanh tay, quay sang nắm lấy cà vạt của anh ta rồi ánh mắt trầm buồn nhìn về hướng xa xăm.
“Anh không quan tâm. Hãy gả cho anh, anh muốn cùng em có tiểu bảo”
“Hì, không được, em không muốn mang bụng bầu đi học”
“Chẳng cần học hành gì cả, ở nhà làm mẹ của các con anh”
…..
“Lãnh Mạc, anh là lão đại mà không biết phân biệt phải trái, trắng đen, giết người không có mục đích rõ ràng mà chỉ làm việc theo cảm xúc. Tôi rõ ràng là người tự ý bỏ ra khỏi nhà vậy mà anh lại trừng phạt thím Lý, anh rốt cuộc là lão đại cái kiểu gì thế hả? Mau mở cửa ra, cái tên biến thái, muốn chém muốn giết gì tôi cũng đồng ý nhưng với điều kiện, anh phải thả thím Lý ra, tôi chấp nhận đổi mạng.”
“Mẹ kiếp, cô dám nói lại một lần nữa, tôi sẽ giết chết cô ngay bâu giờ”
…..
“Này, tỉnh lại”.
“…”
“Nếu cô đã chết rồi thì tốt thôi, mấy con cá sấu mà tôi nuôi cả tháng nay đều bị bỏ đói. Ném cô xuống làm mồi cho chúng nó vậy”
“Áaaáa Lãnh Mạc, tôi…tôi chưa chết”
“Lần sau cô giả chết, chắc chắn tôi sẽ cho cô toại nguyện”
…..
“Lên giường với tôi, sau đó sẽ thả cô và ông cậu đi”
“Biến thái, muốn quan hệ thì đi tìm phụ nữ khác đi, chẳng phải trước đây anh có nhiều đàn bà lắm sao?”
“Nhưng bây giờ, tôi muốn cô”
“Hmmm, có phải chỉ cần lên giường với anh một lần, anh sẽ thả tôi và ông cậu tôi đi không?”
“Đúng.”
“Ừm, vậy thì anh hãy giữ lời”
…..
“Là cô tự ý bỏ trốn, điều kiện bị hủy”
“Chết tiệt nhà anh, ááaa buông tôi ra, tôi không muốn tiếp tục dây dưa với anh nữa”
“Ha ha, vậy thì tôi có một điều kiện mới, sẽ thả cô và ông già kia ra”
“Ưmmm…áaáa…Điều kiện gì? ưmmm”
“Sinh cho tôi một đứa con”
“Không…đừng mà”
…..
Xẹt..
“Chết rồi, tôi làm hư máy tính của anh…xin lỗi nhưng nó bao nhiêu tiền tôi sẽ mua trả lại”
“Laptop có chứa dữ liệu của tập đoàn Kris, đền nổi không?”
“Nghiêm trọng…vậy…sao, nhưng…hư rồi. Xin lỗi”
“Tôi sẽ tính sổ cô sau, giờ thì đi ngủ”
….
“Này, diễn với tôi một đoạn, sau đó sẽ cho anh ăn no, được chứ?”
“…”
“Hà Băng à, tôi và Mạc đang vui vẻ, cô tới đây không phải thời điểm thích hợp rồi. Cô nhìn xem, anh ấy đúng là đang ăn tôi, tiếc là tự dưng cô gõ cửa. Phải không anh yêu?”
“Phải”
“Thôi mặc kệ chị Hà Băng, chúng ta tiếp tục nào”
Cạch…cửa phòng đóng lại
“Ha ha, cho cô ta biết rằng tôi không phải dạng dễ bị ăn hiếp”
“Tôi đã giúp cô, vậy thì giờ cô phải giữ lời. Sẽ cho tôi ăn no”
….
Hai nhân ảnh từ từ biến mất, Lãnh Mạc mở choàng mắt tỉnh dậy, hóa ra nãy giờ hắn ngủ quên. Và cô gái ấy y như rằng lại hiện ra trong giấc mơ của hắn, hắn và cô ta từng gắn bó rất sâu đậm. Nhưng tại sao đã ba năm trôi qua rồi, ba năm rồi mà ngay cả một cái tên Lãnh Mạc cũng không tài nào nhớ nổi. Còn gương mặt cô ấy lúc gần lúc xa, hắn mãi mà không với tay chạm vào được, càng không thể nhìn rõ được, hình dáng quá mập mờ, ảo ảnh. Cái cảm giác ám ảnh đó thật khiến con người ta muốn đập đầu vào đâu đó để cho máu chảy thật nhiều, chảy đến khi nào đau thấu xương rồi nhớ ra sự thật.
Lãnh Mạc ngồi bật dậy, hắn ôm đầu đau khổ, mồ hôi trên trán đã lấm tấm tự bao giờ. Hắn bỗng dưng hét lên một tiếng đau đớn…rốt cuộc cô ta là ai…tại sao…tại sao…Lãnh Mạc lại cảm thấy nhung nhớ, cảm thấy mất mát như lúc này. Lãnh Mạc chỉ biết rằng, hắn chưa từng yêu ai, chưa từng vì ai mà đau đớn. Nhưng có lẽ bây giờ chính hắn cũng không nhận ra, hắn đã từng yêu cô đến tận tim gan của mình.
….
Bắc Kinh, một ngày trời nắng đẹp, Ngữ Hân đến khu rừng hoa cẩm tú cầu để vẽ tranh. Hôm nay cô có vẻ phấn chấn hơn nhiều, mặc dù vừa trải qua một cơn bệnh cảm cúm, nhưng bây giờ liền lấy lại phong độ. Ngữ Hân muốn tìm nguồn cảm hứng để vẽ tranh. Trước đây vì nghĩ rằng Lãnh Đông Kiều đã giết hại cha mẹ mình, cô đã tìm đủ mọi cách tiếp cận anh ta. Ngữ Hân biết anh ta đam mê hội họa, cho nên cô liền học hội họa, mong muốn một ngày nào đó dùng hội họa thu hút anh ta. Và cuối cùng cô đã đạt được mục đích, là khiến Lãnh Đông Kiều yêu cô như điếu đổ, không thể sống thiếu cô. Bằng chiếc mặt nạ lừa gạt, bằng tài năng hội họa, Ngữ Hân dụ dỗ Lãnh Đông Kiều quá dễ dàng. Ngay ngày hắn cầu hôn với cô, cũng chính là ngày cô hạ thủ với hắn. Thật trớ trêu làm sao, đó chỉ là một người đàn ông si tình vô tội. Còn nhớ bức tranh đầu tiên cô vẽ đó chính là một bó cẩm tú cầu, loài hoa cô yêu thích. Nhiều năm như vậy rồi, cô vẫn không ngừng yêu thích loài hoa này.
“Ngữ Hân cô đến rồi” bác bảo vệ tốt bụng đến dẫn chiếc xe đạp cho Ngữ Hân, cô vui vẻ cảm ơn chú, rồi ôm lấy giá vẽ đi tìm cảnh đẹp. Ngữ Hân đến đây rất thường xuyên, cô chọn một mô đất nhô cao, đặt giá vẽ ở đó rồi đưa mắt mơ hồ nhìn cảnh đẹp hoa hùng vĩ trước mặt. Miệng xinh đẹp mỉm cười.
“Đẹp thật đấy, mặc dù có độc tố nhưng vẫn rất đẹp” Ngữ Hân lướt tay trên giá vẽ, cô hài lòng với thực tại bình yên của mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT