Tần Ỷ Thiên bỏ qua ánh mắt chú mục của đám đông, buông cánh tay Phương Viêm ra, đi thẳng về phía Chiba Kaoru.

Một khắc nhìn thấy Tần Ỷ Thiên xuất hiện, Chiba Kaoru liền biết cô gái xinh đẹp lại bá đạo chính là đối thủ của mình hôm nay.

Tửu phẩm xem nhân phẩm, xem lúc uống rượu phóng khoáng bực nào cùng lúc say có tư thái gì.

Nhân phẩm xem trà phẩm, xem cách ăn mặc, tinh thần cùng khí chất. Một người có trạng thái tinh thần ở vào đỉnh phong, vậy thì trà dựa thế nhân, phong sinh thủy khởi, nước trà nấu ra tự nhiên cũng no đủ mượt mà, dư hương thắm vị.

Khổ không uống rượu, bởi vì uống vào là rượu đắng. Thương không điểm (1) trà, điểm ra nước trà cũng sẽ mang theo vị máu.

(1) nhấp trà, nhấm trà, uống trà…

Tần Ỷ Thiên bước từng bước hướng về phía Chiba Kaoru, mỗi một bước đi, mang theo tư thái cao ngạo cùng với khí thế mạnh mẽ khống đối hết thảy.

Cộc…

Cộc…

Cộc…

Bước chân Tần Ỷ Thiên không nặng, nhưng một bước lại âm vang trong lòng Chiba Kaoru.

Chiba Kaoru có cảm giác choáng ngợp, mờ mịt không biết phải làm sao. Cô né tránh nhìn thẳng vào mắt Tần Ỷ Thiên, không muốn thừa nhận khí thế càng ngày càng lớn mạnh dường như có thể thôn phệ hết thảy kia.



- Sẽ thua. - Trong đầu cô đột nhiên lóe lên một ý niệm vớ vẩn.

Chỉ một giây ngắn ngủn, cô lập tức bình tĩnh trở lại, một lần nữa nhìn thẳng vào mắt Tần Ỷ Thiên.

- Nhất định phải thắng. - Chiba Kaoru nắm chặt hai tay, tự nhủ với chính mình.

Cô biết rõ đối thủ của cô là cố ý. Cô ta cố ý dùng khí thế của mình để chèn ép cô, cố ý dùng vẻ đẹp của mình dọa dẫm cô. Cô ta lợi dụng tất cả ưu thế trên người mình, tinh, khí, thần ở trạng thái hợp nhất, kiêu ngạo không thể địch nổi.

Đối thủ như vậy quả là đáng sợ, cũng đáng được tôn trọng. Nhưng cô nhất định phải thắng.

Tần Ỷ Thiên dừng trước mặt Chiba Kaoru, từ cao xuống thấp đánh giá đối thủ của mình, giọng điệu lạnh như băng, trên mặt cũng không có gì là vui vẻ, nói:

- Tôi là Tần Ỷ Thiên, cô nhất định sẽ nhớ kỹ cái tên này.

Cô ta nói rất đúng Nhật ngữ. Cô ta vậy mà tinh thông Nhật ngữ.

Anh ngữ của Phương Viêm còn tạm, Nhật ngữ gần như dốt đặc cán mai, ngoại trừ mấy từ trong phim thường hay xuất hiện thì gần như hắn không biết gì hết.

Phương Viêm hỏi Lục Triều Ca phía trước:

- Cô ta nói cái gì?

- Tôi là Tần Ỷ Thiên, cô nhất định sẽ nhớ kỹ cái tên này. - Lục Triều Ca bình thản đáp. Nghĩ thầm, đã sớm nghe qua đại danh Tần Ỷ Thiên. Nhưng lại chưa từng gặp gỡ lần nào.

Trăm nghe không bằng một thấy. Lần này tận mắt nhìn thấy, rốt cục cảm nhận được điểm hơn người của cô bé kia… Học sinh như vậy có thật chỉ là một học sinh bình thường?

Trong mắt cô ta sợ là không có gì đáng để coi trọng?

Lục Triều Ca lại nghĩ tới Phương Viêm. Nghĩ thầm, Tần Ỷ Thiên chủ động từ ban 1 chuyển đến ban 9 của Phương Viêm, chẳng lẽ thật đúng như lời đồn trong trường, Tần Ỷ Thiên thích Phương Viêm?

Nếu như vậy, mọi chuyện có thể hỏng bét.

- Cái gì cũng tốt, chỉ có ánh mắt không tốt. - Lục Triều Ca âm thầm đánh giá Tần Ỷ Thiên.

Phương Viêm cũng bị những lời này làm cho rung động, nghĩ thầm, cô bé này thật sự là hung hăng càn quấy, bất kể khi nào cũng đều là bộ dạng thiên thượng địa hạ duy ngã độc tôn.

Chiba Kaoru ngồi không vững.

Cô đứng lên, mỉm cười cúi đầu chào Tần Ỷ Thiên, nói:

- Chiba Kaoru, xin chỉ giáo nhiều hơn.

- Cần phải vậy. - Tần Ỷ Thiên nói ra. - Tôi sẽ cho cô biết cái gì mới thật sự là trà đạo.

- …

Chiba Kaoru có cảm giác muốn thổ huyết. Đây chẳng qua là cách nói khiêm tốn, “xin chỉ giáo nhiều hơn” là câu cửa miệng của người Nhật Bản bọn họ, cô gái này sao lại tưởng là thật chứ hả?

Tần Ỷ Thiên trở về chỗ của mình, ngồi xuống, cùng đợi trận đấu chính thức bắt đầu.

- m nhạc. - Đoạn Hữu Quân la to.

Giai điệu cổ điển nhẹ nhàng vang lên, giọng hát trong trẻo của nữ ca sĩ trẻ quanh quẩn khắp mọi ngóc ngách trong Thanh Phong Các.

Phương Viêm chăm chú nghe, ca khúc được ngâm xướng chính là thiên cổ thư của Bắc Tống đại học sĩ Phạm Trọng Yêm - “Đấu trà ca”.

- Mỗi năm xuân đến tự đông nam, phá vỡ tầng băng gây dựng suối. Kỳ minh bên suối nhất thiên hạ, tiên nhân Vũ Di tự cổ lai. Đêm qua sấm dậy ở nơi đâu? Nhà nhà hoan hỉ thấu tầng mây. Mầm xanh lớp lớp xanh um, xuyết ngọc hàm châu vương tán lá. Cuối mùa gặt hái chẳng dư thừa, chỉ cầu tinh túy chẳng dám tham. Nghiên cao bồi nhủ hữu nhã chế, phương trung khuê hề hạ trung thiềm (2). Bắc Uyển (3) tương kỳ hiến thiên tử, lâm hạ hùng hào (4) tiên đấu mỹ…

(2) Ý chỉ cách sao trà, chế biến trà.

(3) Một địa danh ở Phúc Kiến, là nơi xuất xứ của trà long phượng.

(4) Nông dân trồng chè.

Đoạn Hữu Quân là ban giám khảo, đồng thời cũng là chủ trì trận đấu.

Hắn đứng trước mặt hai tuyển thủ, nói ra:

- Trà là Phổ Nhị. Do quán trà Thanh Phong cung cấp. Nước có 2 loại nước khoáng cùng nước uống. Nước khoáng có rất nhiều nhãn hiệu, có thể tự do lựa chọn.



Lúc Đoạn Hữu Quân nói, phục vụ quán trà đã bưng lên hơn mười nhãn hiệu nước khoáng bày trước mặt hai tuyển thủ đấu trà. Đoạn Hữu Quân mở quán trà, bản thân cũng là cao thủ trà đạo, bởi vì thường xuyên tổ chức đấu trà cho nên trong quán chuẩn bị đủ loại nước khoáng.

Phải biết, từng người đấu trà yêu thích chất nước không giống nhau. Chuẩn bị nhiều một chút, hết khả năng phục vụ yêu cầu của từng người đấu trà.

Tần Ỷ Thiên khoát tay, nói:

- Tôi tự mang nước.

Cô vừa dứt lời, liền có mấy cái nam sinh mang một cái lò lửa nhỏ đi đến.

Trong lò, than vừa tới, phía trên có một cái hũ đồng đang run lên từng hồi.

Nước vừa mới sôi, khói trắng cuồn cuộn, hơi nước dày đặc.

Trà tiên Lục Vũ “Trà Kinh - Ngũ Chi Tử” có nói: Chử trà, kỳ hỏa dụng thán, thứ dụng kình tân (5).

(5) Cách thức lựa chọn than dùng để pha trà.

Than củi nhiễm dầu hoặc mục nát đều không thể làm nhiên liệu.

Không trọng tiểu tiết, khó ra tinh phẩm. Bởi vậy có thể thấy được, trà đạo là cỡ nào bác đại tinh thâm. Cổ nhân đã nghiên cứu rõ ràng, thấu triệt dường nào.

Kỹ xảo đấu trà, trà “mới” mới quý, nước “sống” là thượng hạng. Nước khoáng đã được gia công chế biết, nước uống càng khó được chấp nhận.

Nhưng nếu thật sự không có biện pháp, người đấu trà cũng chỉ có thể lựa chọn nước khoáng. Cũng không thể kéo nhau chạy đến rừng sâu núi thẳm để đấu trà, đúng không? Cho dù tìm được nguồn nước thích hợp thì làm sao mang công cụ đấu trà đến đó?

Tần Ỷ Thiên cũng không giấu diếm, chỉ vào hũ đồng bên trên lửa than nói:

- Đây là nước trong Hổ Cư sơn, vận chuyển bằng đường thủy, dùng lá sen phủ kín, không lẫn tro bụi, không dính khí thải. Sạch sẽ tự nhiên.

Đoạn Hữu Quân vô cùng khó xử, Tần Ỷ Thiên chuyển nước từ Hổ Cư sơn đến đây, lỡ như người Nhật Bản cảm thấy không công bằng thì làm sao bây giờ?

Thế nhưng, cho dù bọn họ không hài lòng, Đoạn Hữu Quân cũng không có biện pháp giải quyết vấn đề này.

Chính hắn đấu trà cùng người ta còn dùng nước khoáng đây này, lấy đâu ra nước Hổ Cư sơn chứ?

Hổ Cư sơn tuy cũng thuộc địa phận Hoa Thành, nhưng đường xá xa xôi, đường núi chưa khai phá, chỉ có thể đi đường thủy mới được. Ai vừa có tâm tư lại vừa có năng lực chạy đến đó rinh về một thùng nước?

Đoạn Hữu Quân không thể tưởng được chính là thực sự có người làm như vậy. Hơn nữa, làm loại người rãnh hơi này chính ông trùm xã hội đen của Hoa Thành - Đỗ Thanh.

Đúng vậy, nước này của Tần Ỷ Thiên là do Đỗ Thanh cung cấp. Nói chính xác hơn là Đỗ Thanh tặng nước cho Lục Tĩnh, vì lần trận đấu trà này, Phương Viêm đã cố ý thông qua ông ngoại mượn nước suối giao cho Tần Ỷ Thiên sử dụng.

Có người phiên dịch lời của Đoạn Hữu Quân cho đoàn giao lưu Võ Nhân nghe, Fujino Saburo nóng nảy, nói:

- Đây là ăn gian. Người nào không biết trà đạo quan trọng chất nước. Nếu như chất nước không tốt, sao có thể ngâm được trà ngon? Cái này không công bằng với chúng tôi, tôi kiên quyết kháng nghị…

Những người khác cũng nhao nhao chất vấn, nói phải, người Trung Hoa quá giảo hoạt. Bởi vì chúng tôi đường xa mà đến, cho nên bọn họ chiếm lấy ưu thế nguyên vật liệu. Như vậy có thắng cũng không phải là khả năng thật sự, trong lòng chúng tôi không phục, có bản lĩnh thì đến Nhật Bản đấu một trận…

Tần Ỷ Thiên vung tay lên, hào khí ngút trời nói:

- Nước trong hũ đồng này, Võ Nhân có thể xài chung.

Lời vừa ra, toàn trường trầm mặc.

Đám... gia hỏa đang kêu gào inh ỏi kia thoáng bị tát một cái té lăn ra đất, ngay cả khí lực đứng lên cũng không có.

Không phải các người nói tôi muốn chiếm lợi từ các người sao? Thật có lỗi, dễ dàng như vậy tôi khinh thường làm. Lá trà là giống nhau, nước cũng là giống nhau, tôi như cũ vẫn thắng.

Phương Viêm vui vẻ.

Tuy trước kia rất không thích thái độ hung hăng càn quấy, cuồng vọng không ai bì nổi, không coi ai ra gì của Tần Ỷ Thiên… nhưng hôm nay hắn chợt phát hiện cô như vậy cũng thật đáng yêu.

Cũng chỉ có cô mới có thể có được phong phạm như vậy, cũng chỉ có cô mới có thể nói ra những lời như thế một cách đương nhiên lại vô cùng tự nhiên.

Đây là Tần Ỷ Thiên, một Tần Ỷ Thiên không che dấu mũi nhọn.

Lục Triều Ca cũng khẽ gật đầu. Nghĩ thầm, chỉ bằng những lời này, lần đấu trà này đã phân định cao thấp.

Đấu trà không chỉ có đấu màu trà nước trà, mà còn là đấu lòng người, đấu nhân phẩm.



Khí thế của Tần Ỷ Thiên lớn như vậy, ở đây không người có thể chạm tới. Ngay cả cô cũng xa xa không bằng.

Nghe được lời mời của Tần Ỷ Thiên, Chiba Kaoru không những không cao hứng, mà ngược lại, vẻ mặt cô càng thêm ảm đạm.

Cô đứng lên, hơi cúi đầu với Tần Ỷ Thiên, nói:

- Cảm ơn ý tốt của cô. Nhưng tôi vẫn quyết định dùng nước khoáng… Lúc nhập môn trà đạo, cha tôi từng nói: Nếu như lòng của con là ngọt, như vậy con dùng nước cũng sẽ ngọt. Tôi biết rõ trận đấu này có ý nghĩa như thế nào, cho nên, tôi hiễn nhiên sẽ dốc hết toàn lực… Tôi có chân thành chi tâm, như vậy, nước tôi dùng tất nhiên cũng là chân thành chi thủy.

Cô không thể tiếp nhận lời mời của Tần Ỷ Thiên. Bởi vì nếu như cô làm như vậy, trận đấu này cũng đã sớm phân thắng bại.

Thầy của cô cùng các bạn học không hiểu, nhưng cô hiểu.

Cô quyết định lấy nhu thắng cương.

Nghe xong lời của Chiba Kaoru..., sắc mặt thầy trò Võ Nhân ngưng trọng. Lúc nhìn về phía Chiba Kaoru, lộ ra biểu tình tràn đầy tôn kính.

Lúc này đây, bởi vì mấy câu nói đó của Chiba Kaoru, đoàn giao lưu Võ Nhân đoàn kết chưa từng có.

Ngay cả giáo viên và học sinh Chu Tước cũng lau mắt mà nhìn cô.

Nữ sinh này có tư cách trở thành đối thủ của Tần Ỷ Thiên.

Chiba Kaoru nhìn cũng không nhìn, tiện tay lấy một chai nước khoáng rót vào nồi thiết, bật bếp điện lên.

Cô dùng là nước khoáng, hơn nữa còn nấu nước bằng bếp điện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play