Đấu trà, còn gọi là “Đấu Minh”, “Minh chiến”. Nó là một thú vui lúc nhàn nhã của các tiền bối thời cổ.

Hàng năm, mùa xuân, sau khi trà sao thành, nông dân trồng chè cùng lái buôn sẽ tổ chức một loạt hoạt động so sánh ưu khuyết trà mới, sau đó đưa ra xếp hạn. Thắng bại của một trận đấu trà, cũng giống như thắng bại của một trận bóng ngày hôm nay, thu hút sự chú ý quần chúng nhân dân. Từ hoàng đế, quan lớn, cho tới thôn phu bình dân đều vì mưu cầu danh lợi mà tham gia.

Muốn đấu trà, tất nhiên trước phải có trà.

Dựa theo quy củ đấu trà, bình thường đều là song phương mang theo trà ngon trước tốt để đấu. Trà tốt tự nhiên chiếm được ưu thế lớn.

Thế nhưng nếu cứ theo quy tắc như vậy, đối với đoàn giao lưu Võ Nhân hiển nhiên là không công bằng. Bọn họ từ Nhật Bản xa xôi đến, làm sao có thể mang theo trà ngon thích hợp đấu trà được?

Lục Triều Ca thương nghị cùng Matsushima một phen, quyết định song phương sử dụng lá trà giống nhau, hơn nữa mua ngay tại quán trà Thanh Phong. Có như vậy, bất kể là phía Chu Tước hay là phía đoàn giao lưu Võ Nhân, ai cũng không thể chiểm ưu thế về lá trà. Chỉ có thể dựa vào trà kỹ cùng với khả năng nắm giữ độ lửa mà phân định thắng thua.

Đoạn Hữu Quân cực kỳ coi trọng lần đấu trà này, chủ động nói với lục Triều Ca:

- Không bằng đấu trà Phổ Nhị đi? Chỗ tôi còn trân tàng (1) nửa bánh cổ thụ đấy, vốn giữ lại định dùng để nghênh chiến Lĩnh Nam trà Vương… Vừa hay mấy ngày nay tìm được một lượng Đại Hồng Bào nhất phẩm, tôi sẽ cống nửa bánh Phổ Nhị, coi như là ủng hộ Trung học Chu Tước chúng tôi. Dù sao, mọi người cũng coi như là hàng xóm.

(1) Giữ của quý.

Lục Triều Ca thích uống trà, cô không biết nhiều về trà, nhưng lại rất rõ một bánh trà Phổ Nhị thượng đẳng có thể bán được giá trên trời. Hiện tại Đoạn Hữu Quân đem mình đồ cất giữ hiến ra, thật sự khó có được.

- Cảm ơn Đoạn tiên sinh. - Lục Triều Ca cảm kích nói. - Đấu trà tại quý quán đã là quấy rầy nhiều, lại hao phí đồ ngài cất giữ, trong lòng thật sự áy náy.



Đoạn Hữu Quân cười, nói:

- Tôi uống trà cả đời, cũng đấu cả đời trà. Hôm nay là vui vẻ nhất. Vì cái gì? Bởi vì kỹ nghệ trà đạo của chúng tôi có người kế tục.

Đoạn Hữu Quân hạ giọng, nói:

- Lại nói sau, trong lòng tôi cũng có tư tâm. Nếu dùng lá trà của tôi có thể diệp đè bẹp mấy tên oắt… Nhật Bản kia xuống… tôi cũng tự hào lây đúng không? Lúc khoác lác với đám đạo hữu yêu trà, cũng có mặt mũi đấy.

- Chúng tôi nhất định cố hết sức. - Lục Triều Ca nói. Cô nói với Matsushima chuyện Đoạn Hữu Quân nguyện ý hiến lá trà, Matsushima cũng mỉm cười nói cảm ơn với Đoạn Hữu Quân.

Đoạn Hữu Quân cười ha hả khoát tay, bộ dáng rất ngượng ngùng.

Hắn xác thực rất ngại nha!

Trong lòng nghĩ nhất định phải thắng đám người Nhật Bản, lại nhận được lời cảm ơn nghiêm túc của Matsushima… Đoạn Hữu Quân là người đàn ông chất phác, không làm được loại chuyện hai mặt này.

Vì vậy liền từ chối lời cảm tạ, một lòng hi vọng đội Chu Tước thắng.

Địa điểm thi đấu, ban giám khảo cùng với lá trà cũng đã an bài thỏa đáng, chỉ chờ đại diện của hai bên lên sàn.

Matsushima xoay người, nói với Fujino Saburo đứng ở phía sau:

- Để cho Chiba Kaoru lên đi.

- Tôi đi sắp xếp. - Fujino Saburo đáp, nhanh chân chạy xuống tầng dưới quán trà.

Ở cửa quán có một chiếc Toyotôi màu đen vừa đỗ lại.

Fujino Saburo chạy tới gõ cửa xe, cửa xe mở ra.

Một cái cô bé có khuôn mặt búp bê thò đầu ra, hỏi:

- Thầy Fujino, trên đó chuẩn bị xong chưa?

- Chuẩn bị thỏa đáng. - Fujino Saburo cười nói. - Kaoru đâu? Có thể lên lầu rồi.

- Được. - Trong xe vang một giọng nữ đáp trả.

Fujino Saburo vươn tay, một bàn tay nhỏ bé trắng nõn bắt lấy cánh tay của hắn, cẩn thận từng li từng tí chui ra.

Cô bé rất đẹp, lúc cười sáng lạn tựa như Noriko Sakai thời trẻ. Dáng người yểu điệu, khí chất thuần khiết. Trên người mặc ki-mô-nô thêu đầy hoa anh đào, chân đi guốc gỗ, đúng tiêu chuẩn trang phục Nhật Bản.

Cô bé có khuôn mặt búp bê cũng theo xuống xe, xe Toyotôi vẫn đỗ tại chỗ, không rời đi.

Chiếc xe này là bọn họ mượn của một xí nghiệp Nhật Bản, dành để vận chuyển người tham gia đấu trà hôm nay.

Phải biết, trà đạo là một trong bác đại tinh thâm. Giai đoạn chuẩn bị vô cùng rườm rà phức tạp.

Chiba Kaoru là truyền nhân thế gia trà đạo Nhật Bản, đối với trà nghệ có cảm ngộ sâu đậm. Cộng thêm vẻ ngoài xinh đẹp, khí chất không tầm thường, cô là nhân vật phong vân Trung học cao đẳng Võ Nhân. Cũng là hoa hậu giảng đường của Võ Nhân, đồng thời là Nữ Thần trong suy nghĩ của vô số nam sinh.

Cũng chính bởi có sự hiện hữu của cô, thời điểm gây hấn với Phương Viêm, Fujino Saburo mới cố ý đưa ra đề nghị đấu trà đạo. Ngay từ đầu hắn đã có lòng riêng, vì muốn thắng được trận này mà đặt sẵn bẫy rồi.

Trời thu, Hoa Thành nóng bức, nếu như để Chiba Kaoru mặc một thân ki-mô-nô chạy tới chạy lui theo bọn họ..., chỉ sợ còn chưa có bắt đầu pha trà, trên người cô đã đổ đầy mồ hôi. Đối với một người biểu diễn trà đạo mà nói, đây là tổn thương trí mạng.

Không gian trong xe tải Toyotôi lớn, không khiến người tôi cảm thấy gò bó, áp lực. Điều hòa chỉnh nhiệt độ vừa phải sẽ không khiến Chiba Kaoru có cảm giác oi bức bực bội. Quan trọng hơn là, bọn họ đã đặc biệt chuẩn bị tinh dầu huân hương, đặt ngay cánh quạt điều hoà, huân hương sẽ khếch tán theo hơi lạnh, tràn ngập khắp xe, cả người Chiba Kaoru cũng phủ một tầng tinh dầu. Giơ tay nhấc chân sẽ tỏa ra mùi hương bạc hà thanh mát tự nhiên, khiến người ngửi được có cảm giác sáng khoái, rất là thích ý.

Đây cũng là lý do mãi đến khi trận đấu chính thức bắt đầu, đoàn giao lưu Võ Nhân mới xuống lầu dẫn Chiba Kaoru đến quán trà.

Người trong nghề vừa ra tay, đã biết có bản lĩnh hay không.

Nhìn trang phục và cách ăn mặc của Chiba Kaoru, giọng nói, điệu bộ lúc bước đi, Phương Viêm có thể xác định… đây là một nữ sinh cực phẩm. Cô nương này lớn lên cũng quá đẹp đi!?

Chiba Kaoru đứng cạnh bàn trà, trước tiên cúi người thật sâu đối chào mọi người trong phòng, sau đó dùng tư thái ưu mỹ ngồi xuống.



Bàn đá, ghế đá, mỹ nhân Nhật Bản. Hợp lại càng thêm hài hòa, khiến cho người cảm thấy cảnh đẹp ý vui.

Phương Viêm đứng lên, nói ra:

- Mọi người chờ một chút.

Hắn chạy xuống dưới lầu, lấy ra điện thoại di động ra chuẩn bị gọi điện. Điện thoại còn chưa bấm, một chiếc Rolls-Royce Phantom màu đen đã vững vàng dừng lại trước mặt hắn.

Cạch...!

Cửa ghế phụ lái mở ra, một ông lão cao gầy mặc trường bào màu xám bước nhanh xuống, rất lưu loát mở cửa xe phía sau,

- Tiểu thư, mời. - Ông lão mặc trường bào rất là cung kính nói.

- Cảm ơn Lâm thúc. - Giọng nói quen thuộc từ trong xe truyền đến.

Sau đó, Phương Viêm thấy được một màn khiến cho hắn trợn trừng mắt.

Một thân áo dài trắng thuần, không, là Hán phục, Tần Ỷ Thiên mặc Hán phục màu trắng từ trong Rolls-Royce bước ra, mỉm cười ngọt ngào với ông lão cao gầy kia, sau đó cô nhấc chân đi về phía Phương Viêm.

Hán phục đơn giản thanh lịch, không có xanh đỏ loè loẹt, thêu hoa kết lá. Vờn quanh áo là một đám bạch hạc đạp tường vân. Hạc được thêu trông rất sống động, mỗi một bước đi khiến cho người tôi có ảo giác chúng đang giương cánh tùy ý bay lượn trên trời cao, tĩnh tâm, thấp thoáng có thể nghe được tiên âm của chúng.

Mềm mại ôn hòa, rồi lại ồn ào náo động.

Phong tình tha thiết, lại khiến người mờ mịt hoang mang.

Nói thật, ngoại trừ Tần Ỷ Thiên trước mặt, Phương Viêm thật không nghĩ ra ai giữa đám người hắn quen biết có thể khiến bộ đồ này trở nên hoàn mỹ như thế. Ngay cả những… minh tinh điện ảnh kia cũng không làm được.

- Tiểu thư, tôi chờ cô trở về. - Ông lão cao gầy nói với Tần Ỷ Thiên một tiếng, gật đầu mỉm cười với Phương Viêm, sau đó lại chui vào ghế lái phụ.

Rolls-Royce từ từ rời khỏi, cứ như chưa từng xuất hiện.

Thế nhưng rõ ràng có Tiên Tử rơi xuống nhân gian.

Em gái tiếp khách ở cửa ra vào sắp khóc đến nơi.

Hôm nay là ngày gì vậy? Sao tất cả mọi người đều ăn mặc… trang trọng kiểu đó?

Sớm biết như vậy, trải thêm tấm thảm đỏ trước cửa quán trà có phải hay hơn không?

Phụ nữ tội gì làm khó xử phụ nữ!

Mãi đến khi bàn tay nhỏ bé của Tần Ỷ Thiên đặt lên cánh tay Phương Viêm, hắn vẫn chưa hoàn hồn.

Trợn mắt há hốc mồm nhìn Tần Ỷ Thiên, Phương Viêm hỏi:

- Đây là… làm cái gì?

Tần Ỷ Thiên mỉm cười quyến rũ, nói:

- Đấu trà.

- Chỉ là đấu trà mà thôi, cần phải ăn mặc kiểu này? - Phương Viêm chỉ chỉ chiếc Rolls-Royce vừa mới lái đi, nói. - Cái kia xe là em thuê à? Một ngày tốn bao nhiêu tiền? Chỉ dùng trong chốc lát, không có lợi đâu?

- Không chỉ là đấu trà, còn muốn đấu mỹ. Đấu quần áo và trang sức, đấu khí chất, đấu khí thế… em muốn trên toàn bộ khía cạnh đem đối thủ đập phát chết luôn. - Tần Ỷ Thiên nghĩ nghĩ, hỏi. - Bên Võ Nhân cử mỹ nữ ra đúng không?

- Ừm! - Phương Viêm gật đầu.

- Vậy là tốt rồi. - Tần Ỷ Thiên nói.

- Có ý gì? - Phương Viêm khó hiểu. Phụ nữ không phải đều thích so sánh với đối thủ sao? Vì cái gì nghe được đối phương là mỹ nữ, Tần Ỷ Thiên liền thở phào nhẹ nhõm?

- Anh không hiểu. - Khóe miệng Tần Ỷ Thiên lộ một tia đắc ý.



Nếu như bên Võ Nhân là nam sinh xuất chiến, Tần Ỷ Thiên xuất hiện tuy khiến người kinh diễm. Nhưng tất cả mọi người sẽ cảm thấy cô thắng không oai dũng.

Còn nếu đối phương cũng là một mỹ nữ, hơn nữa là một mỹ nữ tư sắc không tầm thường. Như vậy, Tần Ỷ Thiên đánh bại cô tôi mới có thể hiển lộ được khí chất cùng khí thế của mình một cách rõ ràng nhất.

Có câu nói như thế nào nhỉ? Muốn nhìn thành tựu của một người thì nhìn xem đối thủ của hắn là dạng nhân vật gì. Xem nhan sắc một người phụ nữ cũng thế.

Hoa hồng cần lá xanh làm nền, nếu như ở giữa một đám hoa hồng mà bạn còn có thể lộ ra bản thân là một cành hồng siêu quần xuất chúng, chẳng phải là càng khiến người tôi sợ hãi thán phục sao?

Đúng vậy, Tần Ỷ Thiên hi vọng đối thủ của cô mạnh một chút, mạnh hơn nữa càng tốt.

Phương Viêm vươn tay đỡ Tần Ỷ Thiên, từ từ bước lên lầu. Hắn có cảm giác mình chính là tiểu thái giám hầu hạ bên người nữ vương.

Cái gì gọi là phong phạm minh tinh? Cái gì gọi là phong phạm nữ vương?

Suốt quá trình Phương Viêm đỡ Tần Ỷ Thiên lên lầu, mọi người đều trợn to mắt nhìn bọn họ.

Không có người xì xào bàn tán, không có người lớn giọng ồn ào. Bọn họ nín thở tĩnh khí, sợ quấy rầy bước chân nữ vương.

Lúc Tần Ỷ Thiên xuất hiện trước cửa Thanh Phong Các, như Phương Viêm đoán, là độc nhất vô nhị.

Toàn trường im ắng, tất cả mọi người duy trì tư thế xoay người chín mươi độ. Cứ như bị ma pháp sư thi pháp, bọn họ không thể nói chuyện, mắt cũng không thể dời đi.

Trong thoáng chốc, ngay cả gió ngoài cửa sổ cũng cảm thấy “khó thở”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play