Khi bầu trời vừa ngả tối, dù Tiểu Duệ vẫn đang vui chơi vô cùng vui vẻ thì Hắc Tôn nhất quyết bắt nàng hồi phủ. Co kéo một hồi, cuối cùng nàng đành nghe theo. Không có Dương Thiên Vũ, nhưng chỉ cần có một trong hai người Hắc Tôn, Hắc Mã thì chắc chắn nàng không bao giờ được vui chơi thỏa thích, huống hồ người ta nói buổi tối kinh thành mới bộc lộ hết sự xa hoa, tráng lệ của nó, các nơi vui chơi mới tấp nập, sầm uất nhất. Nhưng đến kinh thành cả tháng trời, nàng thậm chí chưa bao giờ được ra khỏi phủ vào buổi tối. Lý do Dương Thiên Vũ đưa ra trăm lần như một – buổi tối quá nguy hiểm, hắn không muốn nàng gặp chuyện.
Ba ngày sau, Hắc Tôn lẫn Hắc Mã đều được vương gia phái đi làm việc, còn Dương Thiên Vũ bởi hôm đó không vào chầu, rảnh rang nửa ngày ở phủ cùng Tiểu Duệ. Gọi là rảnh rang, nhưng những giấy tờ, công việc cần hắn xử lý cũng chất cao như đống núi nhỏ trong thư phòng. Hắn mặc bộ đồ trắng như tuyết thường ngày, rất hiếm khi Dương Thiên Vũ mặc đồ màu khác. Mái tóc đen dài được cột lại bằng sợi lụa bạch. Phong thái hắn vô cùng thoải mái, phóng khoáng, nhìn thế nào cũng không thấy giống dáng vẻ người đang phải xử lý vô số công việc.
Còn Tiểu Duệ ngồi trên chiếc ghế bập bênh; chiếc ghế này Dương Thiên Vũ mới đặt nghệ nhân làm riêng cho Tiểu Duệ, để nàng ngồi chơi mỗi khi vào thư phòng của hắn. Trên tay nàng là Táo Xanh, mới có mấy tuần mà nó đã lớn trông thấy, bây giờ nàng bế nó một lát là mỏi tay. Tiểu Duệ âu yêm vuốt ve mớ lông càng ngày càng đỏ rực, dày và mềm mại của Táo Xanh. Nàng vui vẻ trò chuyện, tiếng nói lảnh lót trong căn phòng yên tĩnh.
– Thiên Vũ, Táo Xanh biết rất nhiều trò đấy nhé, để hôm nào ta bảo nó biểu diễn cho huynh xem.
– Được. – Dương Thiên Vũ gật nhẹ đầu, đáp.
– Hôm trước nó vừa bắt được một con chuột trong viện của ta, huynh thấy nó thông minh không?
– Thông minh.
Cứ như vậy, Dương Thiên Vũ vừa giải quyết công việc, vừa lắng tai nghe những mẩu chuyện vụn vặt, linh tinh của Tiểu Duệ. Ấm áp đối với hắn là gì? Chính là khung cảnh này đây. Có thể ở bên nàng, nghe giọng nàng nói, nhìn nàng âu yếm cưng nựng Táo Xanh trong lòng.
– Thiên Vũ!
Một lát sau vẫn không thấy Tiểu Duệ lên tiếng tiếp, hắn tò mò ngẩng đầu, nhìn nàng.
– Có chuyện gì sao?
– Không phải, ta chỉ muốn hỏi huynh…
Nhìn nàng ấp úng nói không nên lời, hắn có chút buồn cười, Tiểu Duệ hắn quen biết từ bao giờ lại như này chứ? Thật là lạ lẫm.
– Nàng nói đi.
– Ta nghe nói… – Tiểu Duệ cúi đầu, vày vò cái tai Táo Xanh. – Hoàng thất đều nạp rất nhiều thê thiếp đúng không?
Dương Thiên Vũ bật cười, Tiểu Duệ càng cúi đầu, hai má nóng bừng.
– Ta nghe nói trước đây hoàng thượng muốn gả công chúa Bắc Thuận quốc cho huynh.
– Đúng vậy.
Hai má Tiểu Duệ càng nóng bừng, nàng cúi đầu thấp hơn, bàn tay bóp chặt tai Táo Xanh, nó đau quá, khẽ kêu lên một tiếng, vùng vẫy muốn nhảy xuống đất. Dương Thiên Vũ dời ghế, đi đến bên Tiểu Duệ, bế Táo Xanh đặt xuống đất, giờ hắn cũng hơi quen với việc sống cùng động vật thế này rồi.
– Tiểu Duệ. Đời này ta chỉ lấy một mình nàng thôi.
Nghe thấy thế Tiểu Duệ càng xấu hổ, nhưng ngón tay hắn siết chặt khiến nàng không cúi đầu được, chỉ có thể đứng trân ra đó, chịu đựng cảm giác xấu hổ thiêu đốt toàn thân.
– Ta xem ngày rồi, tháng sau là ngày tốt, ta cũng đã xin hoàng thượng, chắc vài hôm nữa sẽ có chiếu phong nàng làm Lâm Vũ vương phi. Nàng thấy sao?
– Ta… ta còn chưa sẵn sàng.
– Ta biết, nàng đã quên tình cảm cũng như kỷ niệm trước đây của chúng ta, nhưng nửa năm qua nàng không cảm nhận được tình cảm từ ta sao?
– Được, được, ta không ép nàng, đều nghe theo ý nàng cả. Nàng thích phường may nào thêu áo cưới, thích dùng nữ trang nào, đặt gì làm của hồi môn, ta nghe theo nàng hết.
– Huynh… Cái này mà gọi là nghe theo ta hả?
Dương Thiên Vũ nghiêng nghiêng đầu, tỏ vẻ không hiểu.
– Ta muốn khi nào thực sự có đủ tình cảm… – Tiếng Tiểu Duệ nhỏ dần, nhỏ dần.
Mặt Dương Thiên Vũ hơi tái đi, nhưng rất nhanh lấy lại nụ cười như cũ.
– Nàng cũng có tình cảm với ta mà, đúng không?
Tiểu Duệ nhắm chặt mắt, hai má nàng bây giờ có thể bắc bếp nấu cơm được rồi. Tại sao lại hỏi câu sỗ sàng như vậy chứ? Nhưng đột nhiên, cảm giác ấm nóng trên môi, Tiểu Duệ kinh ngạc mở bừng hai mắt. Chỉ thấy ngay sát gần như chạm vào mặt nàng là sống mũi cao thẳng tắp và hàng mi dài hơi rung rung.
Hắn đang hôn nàng? Đây là đang hôn sao? Một tiếng nổ “bùm” trong đầu Tiểu Duệ, nàng choáng váng, muốn đẩy Dương Thiên Vũ ra, nhưng tay đã bị hắn giữ chặt, người cũng bị hắn ôm chặt cứng. Môi hắn mềm mại, nóng rẫy, chầm chậm dây dưa trên môi nàng. Tiểu Duệ cảm thấy không chỉ má, mà cả người nàng giờ xấu hổ đến mức sắp bốc cháy rồi.
– Tiểu Duệ, ta yêu nàng!
Hắn thì thầm khe khẽ, môi càng triền miên không dứt trên môi nàng. Tiểu Duệ cứng đờ người, không biết phải phản ứng ra sao. Trái tim nàng càng đập điên cuồng. Có phải, nàng cũng thích hắn? Dương Thiên Vũ hôn nàng rất lâu, lưu luyến mãi không chịu rời. Đến khi hắn buông nàng ra, môi nàng đã bị hắn làm cho hơi sưng. Không khí có phần bối rối, ngượng ngùng, hắn ôm nàng vào lòng, gác cằm lên đỉnh đầu nàng. Tiểu Duệ có hơi phẫn nộ trong lòng, tại sao lúc nào ôm nàng cũng gác cằm lên đầu nàng như thế? Thật đáng ghét!
– Tiểu Duệ, ta mong chờ ngày này từ rất lâu rồi. Tiểu Duệ!
Tiểu Duệ cắn cắn môi, khe khẽ gật đầu. Lý do nàng gật đầu, nàng cũng không biết nữa. Nhưng Dương Thiên Vũ lại hiểu là nàng đang đồng ý về chuyện gả cho hắn!
Vừa lúc ấy bên ngoài có tiếng bẩm báo, hoàng thượng triệu Lâm Vũ vương gia vào cung. Hắn thoáng nhíu mày, nhìn cô gái đang ôm trong lòng, cuối cùng đành bất đắc dĩ buông nàng ra.
– Ở nhà ngoan, ta sẽ về sớm thôi.
– Ưm. – Tiểu Duệ gật gật đầu, nàng vẫn chưa thể hành xử tự nhiên với hắn được.
Đi ra đến cửa phòng, đột nhiên nhớ ra chuyện gì, hắn quay người, bước trở lại cạnh Tiểu Duệ.
– Đây là đồ tiến cống, nghe nói có khả năng trị thương, chữa sẹo rất tốt. Hôm qua hoàng thượng ban cho ta, nhưng ta là nam nhân, dùng mấy thứ này làm gì kia chứ. Nàng thi thoảng cũng hay luyện đao kiếm, cầm lấy nếu chẳng may bị thương thì có thể dùng.
– Ta cũng không quan tâm đâu.
– Ừm, hôm trước ta thấy trên tay nàng có vết cào của Táo Xanh, nàng dùng thử xem.
– Thôi được.
Tiểu Duệ đưa tay nhận lấy, Dương Thiên Vũ thấy vậy nở nụ cười vui vẻ, trước khi đi còn không quên hôn nhẹ lên tóc nàng. Tiểu Duệ vuốt vuốt tóc, có chút không quen với những hành động âu yếm như vậy. Rồi nàng nhìn chiếc bình sứ nhỏ trong tay, mở nắp ra, thấy bên trong chứa thứ chất lỏng trong suốt, thơm nhè nhẹ. Đột nhiên một ý nghĩ lóe lên trong đầu Tiểu Duệ, nàng vội vàng cất lọ thuốc vào tay áo, nhanh chóng quay về nam viện của mình.
Vừa về đến nơi, Tiểu Duệ đã kêu to.
– Xuân Nhi, chuẩn bị đồ cho ta ra ngoài đi dạo.
– Cô nương, cũng không còn sớm nữa…
– Không sao, mau chuẩn bị mấy bộ nam trang cỡ nhỏ, hôm nay ta sẽ dẫn muội đi chơi. Ha ha.
Thấy Tiểu Duệ vui vẻ như thế, Xuân Nhi lập tức chạy đi chuẩn bị đồ đạc. Chỉ một lát sau, khi nàng ta mang đến mấy bộ đồ nam kiểu dáng đơn giản thì thấy Tiểu Duệ đã bỏ trang sức, cột tóc cao phía sau đầu.
– Được rồi, muội đi thay y phục đi, rồi ta dẫn đi chơi.
Vừa nói Tiểu Duệ vừa đẩy Xuân Nhi ra khỏi phòng. Từ lúc bước chân vào vương phủ đến giờ, mọi chuyện tắm rửa, thay đồ nàng đều tự mình làm, chưa bao giờ cần hạ nhân. Lúc thay đồ, nhìn thấy lọ thuốc Dương Thiên Vũ đưa cho, lại nhìn nhìn vết sẹo trên cánh tay mình, cuối cùng nàng nhún vai, đặt chiếc lọ lên bàn trang điểm, mặc bộ y phục nam nhân vào.
Bộ trang phục của nàng màu lam nhạt, kiểu dáng đơn giản nhưng tinh tế, lại còn có một chiếc quạt bên trên vẽ bức tranh thủy mặc, đề mấy câu thơ. Tự soi mình trong chiếc gương đồng lớn, Tiểu Duệ nhìn trái nhìn phải, thấy mình rất ra dáng một vị công tử tuấn tú. Nàng không quên đeo thêm bên mình một miếng ngọc bội xanh ngắt, cái này nàng tiện tay mua trên phố lần trước, nghe ông chủ nói nó rất quý hiếm, chẳng qua đang có việc cần tiền nên hắn mới phải đem đi bán. Tiểu Duệ chẳng tin lắm, nhưng nhìn miếng ngọc cũng có vẻ tinh tế nên nàng mua luôn, chính là để dành cho dịp như hôm nay đây. Chẳng mấy khi có cơ hội ba tên mặt lạnh kia đều không có ở phủ, như vậy sẽ không bị bắt về sớm. Hôm nay nàng nhất định phải thỏa sức khám phá đêm kinh thành phồn hoa trong truyền thuyết mới được!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT