Tiểu Duệ vươn vai, Xuân Nhi đứng bên giường, tay bưng khay trà, còn Mễ Lan bưng nước và khăn. Sau khi rửa mặt, súc miệng xong xuôi, Xuân Nhi và Mễ Lan lại hầu hạ nàng trang điểm. Vì Tiểu Duệ không thích mang nhiều đồ trang sức nên lúc nào nàng cũng trang điểm rất đơn giản. Sau khi xong xuôi tất cả, nàng phân phó cho Xuân Nhi đến chỗ Hà tổng quản lấy tiền. Nàng cười tủm tỉm.

– Mễ Lan, muội đã từng đi đến những nơi nổi tiếng, gì mà Bích Thương Hồ, Tảo Phá Thung, Thanh Lam Trấn, Lưỡng Long Đài… chưa? – Tiểu Duệ tính tình thân thiện, chẳng mấy mà nàng đã coi hai tì nữ bên cạnh như tỷ muội thân thiết.

– Dạ chưa. – Mễ Lan từ tốn lắc đầu, đáp lời. – Mễ Lan từ nhỏ gia đình bần hàn, đều quanh quẩn ở nhà phụ giúp cha mẹ, chưa từng được đi đến đâu.

– Được, vậy hôm nay ta sẽ dẫn hai muội đi chơi thỏa thích. Mà Táo Xanh đâu rồi, từ sáng đến giờ ta không thấy nó đâu.

– Cô nương, Táo Xanh đang chơi ném vòng với Hắc hộ vệ ngoài sân tập ạ.

Phủ vương gia có một sân tập võ, cưỡi ngựa rất lớn, chuyên để cho hộ vệ trong phủ tập luyện mỗi ngày. Từ ngày có Táo Xanh, ngoài công việc hộ vệ như bình thường, Hắc Tôn còn đảm nhiệm thêm việc huấn luyện con chó nhỏ này.



– Vậy chúng ta qua đó xem Táo Xanh tập luyện thế nào rồi.

Dẫn theo Xuân Nhi, Mễ Lan, Tiểu Duệ đi về phía sân tập. Thấy nàng, các hộ vệ đang tập luyện đều đứng ngay ngắn, cúi chào. Sau khi miễn lễ cho họ xong, nàng chạy ngay đến góc sân tập, nơi Hắc Tôn đang ném một chiếc vòng, sau đó Táo Xanh lao theo, bắt lấy vòng, quay trở về.

– Cô nương! – Thấy Tiểu Duệ đến, hắn vội hành lễ.

– Táo Xanh có ngoan không?

– Rất ngoan, cô nương xem nó biểu diễn không?

– Được.

Hắc Tôn lấy ở góc sân ra một cái vòng to bằng cỡ một ôm tay, hắn giơ cao ngang người, sau đó hét lớn: “Nhảy!”. Nghe thấy hiệu lệnh, Táo Xanh tung người lên cao, nhảy qua chiếc vòng, bốn chân nhẹ nhàng tiếp đất. Tuy bộ lông dày khiến nó trông có vẻ nặng nề, nhưng khi chạy nhảy nó lại vô cùng linh hoạt, nhanh nhẹn, rất có tố chất.

Ngay sau đó, Hắc Tôn ném một chiếc vòng nhỏ về phía trước, hét to: “Mang về!” Táo Xanh chồm lên, cái chân ngắn chũn sải dài ra, chỉ mấy sải đã đuổi kịp đường rơi của chiếc vòng, nó đón được ngay khi chiếc vòng còn cách đất vài gang tay. Tiểu Duệ cùng hai tì nữ thấy thế đều vỗ tay vang dội khen ngợi Táo Xanh thông minh.

– Mới có mấy ngày mà nó đã biết làm nhiều trò như vậy, sau này nhất định học được nhiều thứ. – Hắc Tôn lên tiếng bình luận.

Tiểu Duệ gật gù đầy vẻ đắc ý. Rồi nàng lên tiếng.

– Hắc Tôn, hôm nay ta muốn ra ngoài đi dạo một vòng, vương gia cũng nói ta chỉ cần mang theo vài hộ vệ thì muốn đi đâu cứ việc đi đó. Ngươi sắp xếp cho ta hai, ba người.

– Vâng, cô nương.

– Vậy Trường Tín, Thâm Lãi, hai người theo ta.

Hai hộ vệ thân hình cao lớn, nai nịt gọn gàng nhanh chóng bước đến, vậy là đoàn người Tiểu Duệ lập tức lên đường, đi tham quan kinh thành. Tiểu Duệ không muốn ngồi kiệu, chính vì vậy sáu người rồng rắn kéo nhau đi bộ trên phố.

– Mễ Lan, muội thích đi đâu.

– Nô tì xin theo cô nương.

– Mễ Lan, muội sống phải có chính kiến chứ, đừng cái gì cũng nghe theo người khác như vậy.



– Dạ.

– Chán muội quá đi mất, Xuân Nhi, thích đi đâu, ta đưa đi.

– Đâu cũng muốn ạ.

– Ừm, vậy chúng ta đến Thanh Lam Trấn nhé, nghe nói trấn đó rất đẹp, lại còn có nhiều món ăn ngon nữa.

Trấn Thanh Lam cách chỗ bọn họ không xa, có thể đi bộ đến. Nơi đây là một cổ trấn, có từ rất lâu đời rồi. Trải qua mấy triều đại, kiến trúc nhuốm màu xưa cũ. Trấn nhỏ, chạy dọc theo bờ sông Thanh Lam xanh biếc. Cách một quãng lại có cây cầu đá trắng nối hai bờ sông. Dưới sông, những chiếc thuyền hoa nhỏ lững lờ trôi. Trên thuyền là những ca nương đánh tỳ bà và hát. Họ chọn một chiếc thuyền vừa phải để lên. Sáu người ngồi xung quanh chiếc bàn nhỏ, trên bàn đặt một ấm trà và chút bánh điểm tâm.

Những ngón tay thon dài, mềm mại như búp măng của ca nương gảy dây đàn, mấy âm thanh nổi lên, lay động mặt nước. Sau đó tiếng nhạc như dòng suối, chầm chậm tuôn ra, réo rắt, dặt dìu. Tiếng ca nương trong trẻo như oanh hót, hòa quyện cùng tiếng đàn, ngọt ngào mà êm ái.

Tiểu Duệ một tay chống cằm, nhìn dòng nước xanh biếc lững lờ dưới sông. Buổi tối nơi này đốt đèn lồng dọc hai bên bờ sông. Buổi tối ngồi trên thuyền uống rượu, nghe đàn hát chắc chắn sẽ thú vị hơn cả ban ngày. Đợi khi nào Dương Thiên Vũ có thời gian rảnh, nàng nhất định rủ hắn cùng đi thưởng thức cảnh đẹp này. Tiểu Duệ chợt giật mình, từ khi nào nàng lại có suy nghĩ kiểu như vậy chứ? Hình như, hình như càng ngày nàng càng gắn bó với nam nhân kia hơn. Nàng cũng ngày càng thoải mái tiếp nhận những quan tâm hắn dành cho nàng. Chẳng hiểu sao, chỉ uống trà mà hai má Tiểu Duệ chợt nóng bừng, khóe môi nàng hơi cong lên, mỉm cười. Mấy người còn lại thấy biểu cảm lạ lùng của Tiểu Duệ thì đưa mắt nhìn nhau nhưng không ai dám lên tiếng gì cả.

Chiếc thuyền dừng lại trước một quán ăn nhỏ, cổ kính bên cạnh dòng sông. Xuân Nhi và Mễ Lan đỡ Tiểu Duệ lên trước, ba hộ vệ theo sau, cùng tiến vào quán ăn. Dưới sông, ca nương vẫn gảy đàn, bây giờ chuyển sang một bài hát về một cặp năm nữ gặp nhau vào mùa xuân, cùng nhau hẹn thề, đến mùa thu thì nên duyên chồng vợ. Bài hát vui tươi, thoải mái, thích hợp để du khách vừa nghe vừa thưởng thức món ăn truyền thống nơi đây.

Vì Tiểu Duệ không câu nệ chuyện chủ – tớ nên trừ khi ăn cùng Dương Thiên Vũ, còn lại người hầu luôn cùng ngồi ăn với nàng. Bởi nàng cảm thấy ăn cơm một mình rất buồn chán nên luôn bắt Xuân Nhi và Mễ Lan ăn cùng mình. Hiện giờ cũng vậy, sáu người quây quần bên mâm cơm, thưởng thức rất nhiều món đặc sản ở đây.

Kinh thành thời tiết lạnh giá hơn các nơi khác, chính vì vậy các món ăn cũng cho nhiều gia vị cay nóng hơn. Họ ăn một hồi, mặt ai cũng lấm tấm mồ hôi. Mễ Lan vội rút khăn tay, đứng lên, toan lau mồ hôi trên mặt cho chủ tử. Nhưng nàng còn chưa kịp làm gì thì đã thấy Tiểu Duệ giơ cao tay vén tóc ra sau cho khỏi nóng. Mễ Lan thoáng sững lại – phần trên cánh tay trái của Tiểu Duệ có một vết sẹo khá lớn chạy dọc. Sau đó Tiểu Duệ lấy tay áo lau qua mồ hôi trên mặt, chẳng mấy bận tâm, tiếp tục thưởng thức món ăn. Mễ Lan ngồi xuống, bần thần. Nhưng vì là người của phủ vương gia, từ sớm đã được học quy cách một hạ nhân trong phủ quyền quý nên làm, vì vậy nàng rất nhanh lấy lại vẻ mặt như thường, đưa chiếc khăn tay thêu hình hoa lan về phía Tiểu Duệ.

– Cô nương, người dùng chiếc khăn này đi ạ. Khăn này nô tì mới thêu xong.

Tiểu Duệ ngó qua, khen thêu khá lắm, rồi lại quay về, không mảy may ý định cầm lấy chiếc khăn lụa ấy. Mễ Lan chỉ còn cách đứng lên, dịu dàng chấm mồ hôi trên trán cho Tiểu Duệ.

– Mễ Lan à, ta nói muội bao nhiêu lần rồi. Ăn uống thì nên thoải mái một chút, cũng đừng cầu kỳ, kiểu cách quá như thế. Ngoài chiến trường bọn ta còn ăn bốc ấy chứ.

Nói xong câu ấy, Tiểu Duệ chợt giật mình. Nàng không nhớ ra chuyện gì trong quá khứ cả, nhưng đột nhiên buột miệng nói ra câu ấy. Ngoại trừ Hắc Tôn, mấy người kia đều không biết chuyện Tiểu Duệ mất trí nhớ nên không có phản ứng gì. Nhưng Hắc Tôn thân là hộ vệ cho vương gia bao năm nay, đâu dễ nhận ra biểu cảm gì trên gương mặt hắn. Tiểu Duệ chỉ còn cách nhún vai, quẳng câu nói ấy ra khỏi đầu, tiếp tục thưởng thức thức ăn ngon, giọng hát hay, khung cảnh đẹp này.

– Hắc Tôn, sao ngươi không uống rượu? – Tiểu Duệ hỏi.

– Ta đang thực thi nhiệm vụ, không được phép uống rượu.

– Chúng ta đang đi chơi mà, nào. – Nói rồi Tiểu Duệ vươn người qua, rót một chén rượu đầy đưa đến trước mặt Hắc Tôn. – Uống một chén nào. Ăn mấy món này, không uống rượu là mất đi nửa phần tinh túy rồi.



Hắc Tôn nhìn chén rượu trong tay Tiểu Duệ, thoáng chần chừ hiện ra trong đáy mắt, nhưng rồi hắn vẫn kiên quyết.

– Cô nương, xin thứ lỗi, nếu ta uống, vương gia sẽ trách tội.

– Lo gì chứ, vương gia đâu có ở đây. Nếu huynh ấy nói gì, cứ bảo ta ép ngươi.

– Cô nương, vương gia trách tội không phải chuyện lớn, nhưng nếu không bảo vệ tốt cô nương thì cả vương phủ sẽ không để cho ta yên đâu.

Tiểu Duệ khẽ bĩu môi, cũng không nài ép thêm nữa. Dương Thiên Vũ mặc dù ở phủ không nhiều, nhưng hắn văn võ song toàn, vì vậy yêu cầu đối với hạ nhân, đặc biệt là với hộ vệ cũng rất cao. Vừa bắt bọn họ phải giỏi võ, kỷ luật nghiêm minh như trong quân đội, lại cũng bắt tất cả phải biết chữ, phải đọc sách lễ nghĩa. Chính vì vậy có thể nói, đội hộ vệ của Lâm Vũ phủ đều là thành phần tinh anh cả. Nhưng không khí trong phủ cũng rất nặng nề, giống như trong quân doanh vậy. Từ khi Tiểu Duệ đến, nàng mang tới không khí vui tươi, thoải mái hơn hẳn. Ngoài giờ luyện tập, Tiểu Duệ sẽ bày trò để mấy hộ vệ thi túc cầu, thi cưỡi ngựa, bắn tên, nữ nô tì thì đứng bên ngoài cổ vũ. Họ may túi thơm, thêu khăn tay, thậm chí có người còn bạo gan ngắt trộm hoa trong hoa viên để tặng cho những người chiến thắng. Vì vậy trên dưới vương phủ đều rất yêu quý vị cô nương vui vẻ, hoạt bát này.

Lại nói đến những hộ vệ tinh anh của vương phủ, tiêu biểu nhất chính là hai hộ vệ thân tín nhất của Dương Thiên Vũ – Hắc Tôn và Hắc Mã. Hai người này là anh em song sinh, ngoại hình giống nhau đến tám, chín phần. Võ công hay tài thi thư cũng ngang ngửa nhau, đều có thể nói là vô cùng kiệt xuất. Chính vì vậy dù xuất thân thấp kém, nhưng nhờ tài năng cũng như vẻ ngoài anh tuấn, lại thêm phong thái có chút lạnh lùng, xa cách do thường ngày đi theo vương gia, lâu dần bị ảnh hưởng, mà có rất nhiều tiểu thư con nhà quyền quý muốn gả cho hai người này. Nhưng đến nay, hình như họ chỉ nguyện một lòng muốn đi theo vương gia, chưa tính gì đến chuyện gia thất. Còn Lâm Vũ vương gia, dĩ nhiên luôn bận rộn đủ thứ chuyện to lớn của đất nước, cũng không rảnh để lo liệu mấy chuyện này. Chính vì vậy mà dù tuổi cũng không còn nhỏ nữa, cả hai người đều chưa có thê thiếp gì. Tiểu Duệ thở dài, trước khi nàng xuất hiện, chắc hẳn ba nam nhân này mà đi trên phố sẽ thu hút vô số ánh mắt của các cô nương đây. Nghĩ đến đây, Tiểu Duệ trộm cười thầm, chẳng phải lần đầu gặp Dương Thiên Vũ nàng cũng choáng váng vì vẻ anh tuấn tiêu sái của hắn đấy ư? Nhanh thật, thoáng cái đã gần nửa năm trôi qua.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play