“Các em đang làm gì ở đây? Tại sao còn chưa vào lớp?”

Một giọng nói thốt lên hơi có vẻ già nua nhưng đầy quyền uy, ẩn chứa trong đó là sự tức giận khó kìm nén!

Lũ thằng Đức run bắn cả người, lắp ba lắp bắp:

“Ơ … Em chào thầy ạ!”

“Chào tôi làm gì? Ba cậu đang đùa tôi đấy hả? Không đứng dậy đi mau! Định trở thành trò cười của bàn dân thiên hạ hay sao!”

“Bọn em cũng muốn lắm mà không được thầy ơi!”

Tên húi cua vừa lên tiếng, Đức đã muốn tát ngay vào cái mồm nhanh nhảu của nó.

“Con bà mày … Ăn gì mà ngu thế hả Khoa? Mày định đưa cả lũ vào phòng Hiệu Trưởng uống trà à?”

Nghĩ thế nhưng hắn vội nhanh nhảu bào chữa ngay:

“Dạ … Thầy … Không biết làm sao mà bọn em chẳng thể nào đứng lên được! Thầy nhờ cô y tế ra đây kiểm tra giùm em!”

Thằng Đức vừa nói vừa quan sát, thấy vẻ mặt thầy Chính –Hiệu trưởng tụi nó không biểu lộ gì,thầm mừng rỡ trong lòng.

Bất chợt, thầy bỗng quát lên:

“ Mấy em còn muốn giỡn mặt với tôi! Kiếm ra cái lí do mà con nít cấp một nó còn chưa mắc bẫy, định dùng nó để ….!”

Thầy tức quá! Tức đến nỗi ổng không tài nào nói hết câu. Ắt hẳn ông thầy cũng chẳng ngờ được trong ngôi trường danh giá này lại có những em học sinh “ ngoan hiền” đến thế.

Triệu Thiên Dương ghé mắt về khung cửa sổ nhìn ba thằng bị hành lên xuống mà trong lòng toát ra một cỗ khoái ý.

Còn mấy lớp khác đã cười nghiêng ngả, ngay cả thầy cô cũng không tài nào quản được.

Thấy sự tình mội lúc một rề rà. Thầy Chính lạnh lùng nói với ba thằng:



“Tôi đếm ba tiếng, nếu còn không đứng lên, tôi sẽ làm việc với chủ nhiệm mấy đứa, liền thôi học ngay đi! Trường này không cần học sinh như các em.”

“Ách …!”

“Bọn em … thầy từ từ …!”

Ba thằng mặt xanh lè như tàu lá chuối, run lẩy bẩy.

Tụi nó muốn bị đuổi học sao?

Bỗng nhiên, thằng còm nhất nằm dưới cùng la lên:

“Chúng mày, tao cử động được nè …!”

“Cái gì …! Quý, mày thử xem …?”

Thằng Quý nhích người sang, cố đẩy Đức ra ngoài. Lần này, quả nhiên là không bị cản trở.

Thế nhưng, bọn nó cảm giác tứ chi mình giống như cực kì vô lực, chỉ còn lại tí năng lượng đủ để di chuyển mà thôi.

“Ha ha … Tụi mình có thể đi … Anh em ơi … hết bị thằng khốn kia vây lại rồi!”

“Mừng quá … Đức! “

Ba thằng vừa đứng dậy được, vui sướng ôm nhau, cười đùa tí tởn … Nhưng mà ngay tức khắc, tụi nó thấy có gì đó sai sai.

Bên cạnh không phải còn thầy Hiệu Trưởng sao?

Nhìn sang một phía, thấy thầy Chính sắc mặt đen thui, ánh mắt bắn ra những tia “lửa điện” rợn người.

“Các cậu chơi đã rồi hả … Diễn kịch xong xuôi rồi đúng không?”



Giọng thầy lạnh như băng, làm tâm của tụi nó chợt chùng xuống.

“Đi theo tôi về phòng giám thị, hôm nay tôi cần tường trình đầy đủ vệ vụ việc này, nếu không hài lòng, tất cả sẽ bị thôi học!”

Dứt lời, thầy quay bước về hướng phòng bảo vệ, ba thằng mặt trắng bệch ra, lết đôi chân nặng chình ịch đi theo.Tụi nó cảm thấy được một ngọn núi lửa đang tiềm ẩn trong ông thầy chờ bạo phát.

Và ba người sẽ là kẻ hứng chịu trận tai nạn này!

Mà trong khi đó, người khởi xướng ra tất cả -Triệu Thiên Dương đồng học cực kì thanh nhàn!

Hắn vắt chân rung đùi trên ghế, con mắt thỉnh thoảng liếc qua bên cạnh Trịnh Ngọc Dao đang hí hoáy chép bài, miệng thì hát nho nhỏ ca khúc nào đấy.

Quả thật làm bao nhiêu thằng con trai trong lớp ghen tị gần chết!

Trên bục giảng, tiếng thầy cô vẫn sang sảng.

Ở phía dưới, Triệu Thiên Dương đã nhanh ngáp ngắn ngáp dài. Khổ nỗi bên cạnh mỹ nữ bạn gái lại kèm theo chức vụ lớp trưởng, nên có muốn ngủ cũng đành câm nén mà chịu đựng.

“Thi cuối kì ơi … Mày đến nhanh giùm tao, thắng được cái Dao để tao có một người hầu, khỏi bị ai quản giáo!”

“Thiên Dương … Cậu đang lẩm nhẩm cái gì đó, không mau chép bài đi! Thiệt tình, cá cược với tớ mà sao trông cậu thảnh thơi quá vậy. Hay là tuyệt vọng rồi nên bỏ cuộc?”

Trịnh Ngọc Dao vừa nói vừa nhéo một bên hông của Triệu Thiên Dương, khiến mặt hắn hơi co giật một chút.

Triệu Thiên Dương cười khổ đáp:

“Cậu cứ giỡn thôi. Ai dám coi khinh lớp trưởng đại nhân hả? Chẳng qua là mấy bài này mình hiểu hết rồi, nghe lại oải quá đi!”

“Hứ … Lại bốc phét, tí tui kiểm tra mà không được thì …!”

Mặt cô bé hơi tức giận vì cậu bạn của mình thật sự quá lười. Cô đã từng háo hức một sự đổi thay ở hắn khi đưa cuộc đánh cược này. Nhưng té ra chẳng có gì cả, thậm chí còn bết hơn!

“Lần này đả bại cậu ấy, mình phải phạt thiệt nặng mới được. Cho chừa cái thói lông bông đi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play