“Cái xe lửa chết tiệt… Đưa chúng ta rồi lại vứt bỏ. Rốt cuộc tôi đang ở nơi nào thế này?”
Vô số tiếng oán thán vang lên, đoàn người la hét ầm ĩ, nhốn nháo giữa cái nhà ga trống trơn hiu quạnh.
Cường cùng Vi, hai cái chỉ mới độ tuổi học sinh cấp ba, ngây ra nhìn cảnh vật xung quanh.
Bị vung khỏi xe lửa làm Cường có chút hoang mang, nhưng hắn nhanh chóng đứng lên, kéo tay Vi hòa vào đội ngũ với mọi người.
Xôn xao!
Có tiếng xô đẩy, kèm theo vài tiếng chửi. Bỗng dưng, tất cả im bặt, và có tiếng người lắp bắp vang lên:
“Ai đó lại xem … Chỗ này cột đá có khắc dòng chữ …!”
“Đâu ….?”
“Mau coi … Có khi là thông báo cho chúng ta!”
….
Cường cũng cố gắng chen vào một góc để quan sát. May mắn là người hắn khá to cao và cứng cáp nên không bị mấy thằng cơ bắp đằng trước đẩy ra.
Ngóc đầu lên, hắn cố đưa ánh mắt về phía mà ai cũng chăm chú.
Một tấm gỗ mộc đã phủ đầy bụi bặm,trông như đã tồn tại từ rất lâu rồi. Nhưng điều đó cũng không thể làm mờ nhạt được những từ ngữ trên đó. Bởi vì dòng chữ đó, đỏ như máu!
Hay có khi, là nó được viết bằng máu của những kẻ đi trước!
Trạm đầu: Bì Trảo Thú sào huyệt.
Rừng rậm: Mê vụ đầm lầy
Trạm kế: chưa rõ
Vé lên chuyến xe tiếp theo: Bì Trảo Thú móng vuốt một căn. Bảy ngày sau sẽ tới.
“Cái này …!”
“Rốt cuộc … chúng ta đang ở đâu?”
“Chẳng lẽ là không phải Địa Cầu sao?”
Đọc xong từng câu chữ một, ai nấy hai mắt lom lom nhìn nhau, vẻ mặt không thể tin nổi.
Đằng sau Cường, Tuyết Vi mím mím đôi môi đỏ mọng, cố giữ bề ngoài trấn định, nhưng đôi tay run rẩy thì không tài nào che dấu được.
Vốn là hoa khôi của lớp, lúc nào cũng tiền hô hậu ủng, nhà giàu, bố mẹ cưng chiều, nhưng Vi chợt nhận ra, tất cả những thứ đó bỗng chốc trở nên vô dụng như vậy.
Thiên Mệnh không gian!
Thứ quái quỷ gì cơ chứ?
Nơi đây, chỉ sợ có thực lực mới có thể tiếp tục sinh tồn.
Bất chợt, một bàn tay ấm áp nhẹ vỗ vào vai cô.
“Hửm …? Cường … Mình!”
“Bình tĩnh … không sao. Có Cường đây, mọi chuyện sẽ không quá xấu đâu. Cậu quên chúng ta thân phận khác sao?”
“Ừm …!”
Tuyết Vi nghe nhắc, gục gục đầu. Cô bé đã nhớ ra, bọn họ cũng không phải người thường. Vẫn còn một phần gói quà lớn chưa hề mở.
“Cái này … Liệu chúng ta nên mở nó ra chứ?”
Tuyết Vi thấp cái đầu lại nhỏ giọng hỏi.
“Hãy khoan, bây giờ đông người chưa phải lúc. Đợi chốc nữa chúng ta tách ra thì hẵng dùng.”
“Vậy nghe lời cậu!”
Tuyết Vi cười nhẹ, cô bé đã coi Cường dường như là một chỗ dựa vững chắc. Một cậu bạn nam, vừa là Thiên Tuyển giả, vừa cùng một dân tộc, không thân cận thì thân cận ai?
“Tốt … chúng ta qua xem thử bọn họ phân bố như thế nào!”
Dũng đưa tay chỉ về đám người đang di chuyển về phía trước bức tường xám ngoắt bên phải.
Bỗng, có tiếng kinh hô kêu lên:
"Mọi người mau đến xem tại đây!"
“Thứ gì …?”
“Anh tìm thấy … Hả?”
Lục tục mấy chục người sáp lại gần xem có chuyện gì. Cường cùng Tuyết Vi cũng đuổi tới nơi.
Tại ngay vách tường đằng sau, đặt lấy một loạt khổng lồ hòm gỗ, những...cái kia hòm gỗ thoạt nhìn niên đại đã lâu, đã có không ít hòm gỗ đều hiện phát hiện ra hư thối tình huống.
Giờ phút này, cái này sắp xếp hòm gỗ che tất cả đều bị người mở ra, bên trong vậy mà tràn đầy dài ước chừng một xích(0,33m) tả hữu ngoặt (khom) hình đoản đao, những đoản đao mặt trên, tất cả đều hiện đầy tinh bí hoa văn, từng chút một hoa văn được điêu khắc như nước chảy, cực kì tinh xảo, mỹ diệu vô cùng.
Sở hữu tất cả đoản đao tất cả đều giống như đúc, tràn đầy khổng lồ hòm gỗ, liếc xem ra, ít nhất cũng có mấy trăm hơn một ngàn đem.
Chứng kiến những...này khổng lồ cái hòm ở bên trong chứa đựng đầy ắp vũ khí như vậy, mọi người ngây ra, đứng nhìn nhau không nói nên lời.
Đúng lúc đó, một thanh niên trẻ ước chừng hai bốn hai lăm tuổi bước tới trước. Hắn nhìn xung quanh mọi người, trầm mặc một chút rồi nói:
“Ta là Tạ Thế Kiệt! Có lẽ số ít người ở đây mới quen nhau. Cũng có thể không ai biết ta là ai. Nhưng hôm nay hiểm cảnh ập đến, vừa nãy quái vật cũng giết mất mấy người. Nay ta muốn nói ra một chút suy nghĩ của mình!”
“Vậy … tốt thôi!”
“Cậu nhóc … có kiến nghị cứ thoải mái. Bây giờ cần sự hợp tác của toàn thể!”
E hèm!
Một cái trung niên đàn ông, trên mặt lộ vẻ dữ tợn, khóe mắt bên dưới còn có vết sẹo dài, đứng ra mỉm cười nói:
“Chàng trai, cậu phát hiện điều gì, mời thông tri cho chúng ta được rõ. Một phần tin tức thì tăng thêm tỉ lệ sống còn!”
“Vậy … Theo tôi nghĩ thế này. Tất cả những vũ khí tại đây: đao, dao găm, … chỉ sợ là trang bị cho mọi người chứ không phải vô ý mà xuất hiện.”
“Còn có nó …!”
Tạ Thế Kiệt chỉ vào bảng gỗ bên cạnh rêu phong bức tường, nơi ấy mờ mờ khắc một dòng chữ, nhưng rất nhỏ. Thực tình nếu không để ý thì chẳng có ai có thể phát hiện ra chỗ đặc thù cả.
Mà Thế Kiệt vừa xoa xoa bụi bặm bám vào, hàng chữ nhỏ lập tức hiện rõ lên.
“ Bến ga … ồ … 1905?”
“Hả … cái gì … 1905?”
“Vậy chẳng phải nói nó tồn tại hơn một trăm năm rồi!”
“Ông trời ơi là trời! Rốt cuộc chúng ta bị cái con tàu ma ấy đưa đến đâu thế này?”
Mới thoáng nhìn qua năm tháng mà ai nấy đã hoảng hồn. Một cái ga cũ mèm hơn một trăm năm tuổi, nói ra ai mà tin. Nhất là nơi vắng vẻ như vậy, Địa Cầu làm sao sở hữu địa hình kì ảo thế được.
“Mọi người …. Không cần suy đoán nữa!”
Tạ Thế Kiệt hít một hơi, lên tiếng. Tập trung của nhân số nháy mắt chú mục vào hắn.
“Tôi dám khẳng định, nơi đây là dị giới!”
Trầm mặc ….!
Thời gian thoáng chốc như ngừng lại. Vài phút sau, một cô gái mặc đồ công sở rụt rè hỏi:
“Chúng ta bị kẹt như vậy, là vĩnh viễn sao? Làm cách nào thoát khỏi nơi này cơ chứ?”
“Chắc chắn có cách đúng không!”
“Oa … ta không muốn chết … ta còn công danh sự nghiệp chưa hoàn thành …!”
“Ba mẹ …. Thằng con trai này con chưa báo hiệu mà phải phơi thây nơi đây … hu hu!”
“…..”
“IM LẶNG COI!”
Trung niên nhân vẻ mặt dữ tợn gầm lên, phối hợp với biểu tình hung ác của hắn, dọa cho tất cả mọi người nín lặng.
“Ta … Trần Mạnh Hùng … vốn là một cái lính đánh thuê. Hiện tại có chút ít thực lực. Nên điều ta nói,cố mà lắng nghe cho kỹ. Sinh tồn trong không gian như vậy, vũ khí có, các ngươi phải tự mình đi săn con mồi! Đừng trông chờ vào ông trời cứu giúp, đó là thứ vô nghĩa nhất ta từng biết! Bây giờ, lấy đao đi, phân phát ra,trong này có hơn ngàn chiếc, dư sức cấp cho mọi người nơi đây!”
Mọi người lắng nghe Mạnh Hùng nói, ai nấy đều châu mày lại. Tạ Thế Kiệt bỗng nướ lên phía trước, nhẹ giọng:
“Chú Hùng nói rất đúng, tình cảnh bây giờ thật đáng lo. Chúng ta không có thức ăn, nước uống. Một ngồi xổm chờ chết sao? Tốt nhất là nhân lúc chúng ta còn chút thể lực, tận sức đi tìm đồ ăn dự trữ mới có thể sinh tồn được.”
"Lời này có đạo lý, chỉ là cụ thể muốn như thế nào thực hiện đâu?" - Một người đặt vấn đề hơi.
Hùng thấy toàn bộ im lặng, lắc đầu trầm giọng nói:
“ Ta có một cái ý kiến, già yếu phụ nữ và trẻ em cùng bọn ở tại chỗ này, mặt khác trẻ trung cường tráng năm tổ chức, mọi người phân thành tám cái đội ngũ, nhắm hướng đông, nam, tây, bắc, Đông Nam, Tây Nam, Tây Bắc, Đông Bắc tám cái bất đồng phương hướng đi đến, tìm kiếm thức ăn nước uống nguyên, đã có phát hiện đội ngũ, liền lập tức phản hồi, bởi vì hiện tại điện thoại không thể dùng, tám chi đội ngũ tầm đó giúp nhau không cách nào liên hệ, như vậy đi, chúng ta dùng cả buổi làm hạn định, bất luận có không phát hiện, đều lại phản hồi tại đây, các vị nghĩ như thế nào?"
“Đề nghị này … có vẻ ổn!”
“Hừm … ta cũng thấy thế. Tán thành!”
“Tán thành … Vị kia đại thúc xin mời phân đội đi!”
Nhao nhao lên,không ít người đều đồng ý với điều đó.
Hùng thấy vậy gật đầu.
Tạ Thế Kiệt cũng góp lời:
"Đã tìm được đồ ăn hoặc nguồn nước đội ngũ phản hồi về sau, Hãy nhặt đến một ít củi lửa thiêu cháy, khác đội ngũ xem đến nơi này khói đặc, có thể quay trở về."
"Ân, nếu như vận khí tốt, có lẽ còn có thể đi ra cái này địa phương quỷ quái, đúng rồi, các vị nhiều chú ý bên dưới điện thoại di động của mình, một khi phát hiện có tín hiệu rồi, lập tức ấn vào đánh cầu cứu cho bộ ngành, mặt khác, nếu như có thể biết rõ ràng tại đây đến cùng là địa phương nào liền tốt hơn."
“Cơ bản ổn định như vậy.” – Hùng hắng giọng nói - Cụ thể như thế nào, còn cần mọi người hành sự tùy theo hoàn cảnh, tóm lại nếu có cái gì phát hiện gì khác lạ, nhất định phải nhớ phải nghĩ biện pháp thông tri đến đồng bọn hay người khác."
Cường ở một bên nghe, không có xen vào, Hùng cùng Tạ Thế Kiệt bọn người nói ra phương pháp xử lý không phải quá hoàn hảo, nhưng đó là bọn hắn trước mắt duy nhất có thể đi phương án, trăm người tụ tập lại với nhau, tất cả đều gật đầu đồng ý, cũng không có thể đợi ở chỗ này ngồi chờ chết, muốn tồn tại ở đây, mọi người chỉ có thể chủ động ra đi tìm hy vọng sống sót.
“Lưu người ở chỗ này cũng nhất định phải cẩn thận một chút, ai cũng không biết địa phương quỷ quái này có thể hay không có cái gì dã thú các loại thứ đồ vật, nguyện ý tham gia đi ra ngoài sưu tầm mọi người đứng ở bên này."
Hùng cất tiếng gọi to, bắt đầu tuyển mộ thanh niên trai tráng.
Ách … Nhưng cảm giác có gì đó sai sai!
Thế nào một cụ già bảy mươi tuổi cũng muốn xách gậy làm thanh niên xung phong?
Bên kia cô em gái, mang giày cao gót chưa đủ ê ẩm hay sao mà con tung tăng lại đây gia nhập, chân cẳng khẳng khiu gặp quái vật đưa cơm à?
Dưới sự chỉ huy của cánh đàn ông, mọi người đã bắt đầu phân công đội ngũ, tuổi quá nhỏ hoặc quá lớn đấy, cùng với tuyệt đại bộ phận nữ nhân, đều bị giữ lại, có mấy cái nữ, trong đó có hai người là tập thể hình huấn luyện viên, còn có mấy cái hoặc nhiều hoặc ít luyện qua (tập võ) Karate hoặc TaeKwonDo các loại công phu thoạt nhìn so nam tử còn cường hãn hơn đều được cho phép gia nhập đội ngũ.
Kết quả xong xuôi, thông báo!
Gần năm trăm người tổng cộng, lấy khoảng một nửa làm thành tám chi đội ngũ, nhân số ước chừng xấp xỉ ba mươi.
Cường chi này đội ngũ ngoại trừ Hà Tuyết Vi, hắn còn làm quen thêm vài người bản địa. Hai cậu trai trạc tuổi Cường cùng Tuyết Vi, một người tên Hồ Quốc Trung,dáng vẻ cao to đến cỡ mét tám khoảng chừng. Trần Anh Chí nhỏ con hơn, chỉ khoảng mét bảy, nhưng cũng được coi là lực lưỡng. Còn hai cô gái thêm vào trong cả đội ngũ toàn đàn ông nhũ danh là Hà Cẩm Lệ và Trịnh Đồng Văn.
Tên nghe mềm mại nhưng thấy mặt thì ai cũng tắc lưỡi. Chả là hai cô này tập thể hình, nhìn người đô con phát ớn.
Đội hình của Cường lựa chọn hướng Tây mà đi, còn lại mấy chi đội ngũ tự phân công Bắc, Nam mà tiến.
“Nhớ cẩn thận …!”
Tuyết Vi nói tới đó, trao hắn một nụ cười nhẹ rồi ngồi im lặng một bên.
“Này, Trung Cường … Xem ra khả năng cua gái của cậu còn kém quá. Nhìn con nhà người ta vẫn con thờ ơ với cậu lắm!”
“Há …!” –Cường không nhịn được cười lên – Một cái trạch thôi, nghĩ sao đòi tôi cưa gái cho được. Hướng hồ gì nơi đây sống chết không rõ, có bạn gái liệu có lo cho người ta được hay không.
Bỗng nhiên, "Ah" mà hét thảm một tiếng truyền đến.
Sự tình ra đột ngột, mọi người tất cả đều lắp bắp kinh hãi, vội vàng thuận âm thanh nhìn lại, đã thấy trong đội ngũ, một cái hai mươi tuổi nam tử trẻ tuổi, hai chân rơi vào vũng bùn ở bên trong, hắn một bên giãy dụa một bên hô to "Cứu mạng", không biết rằng càng giãy dụa hãm được càng nhanh, hai chân đều rơi vào vũng bùn trong.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT