Nhìn qua sân trường bị đuổi giết học sinh, mặt Dũng thoáng đanh lại. Cứu người được chắn chắn hắn sẽ làm, huống hồ việc này có vẻ sẽ trợ giúp cho tăng cao thực lực bản thân.

“Hả …?”

Vù …!

Một tiếng xé gió đằng sau lưng bỗng vang lên, chính là một chích Địa tinh đã chớp lấy lúc thất thần của hắn mà đánh lén.

Không ổn!

Sắc mặt co rút, Dũng chỉ kịp giơ lên đoản đao chắn ngay trên đầu, nếu đón đỡ trực diện, hắn phải chết không nghi ngờ.

Choang!

Hoa lửa văng tung tóe khắp nơi, thân hình Dũng bị nện một thoáng bay thẳng tắp ra phía xa hai ba mét, mặc dù hiểm hiểm tranh khỏi đầu trọng yếu, nhưng tay hắn suýt nữa thì trẹo sang một bên.

“Khốn nạn … Bất cẩn quá!1”

Dũng đau đớn ôm tay, mắt tràn đầy lửa giận nhìn tên Hắc Ám Địa tinh nô lệ.

Thầm thì!

Thầm thì!

Xa xa mấy chỉ Địa Tinh đã nhận ra một cái con mồi đơn lẻ, lập tức gọi nhau kéo tới.

Tình thế thật không ổn chút nào.

Mà trước mắt Địa Tinh đã lấy tốc độ cực nhanh lao về phái hắn, ái miệng vàng khè cùng hàm răng nhọn hoắt há thật lớn như chuẩn bị hưởng thụ bữa tiệc mỹ vị.

Cô cô!

Vài tiếng rít từ miệng nó thoát ra, hai cánh tay xương xẩu vung cao cây gậy muốn đập xuống.



Ngô Văn Dũng khóe mắt nhảy lên một vệt sợ hãi, nhưng nhanh chóng biến thành điên cuồng. Năm đó, hắn nổi danh người điên, ai chọc nấy đánh. Không kiêng kị kẻ nào. Chẳng qua lớn rồi lại đổi tính, biến thành một cái trạch, suốt ngày ở nhà.

Nhưng giờ đây, hung bạo trong lòng như được cởi khóa, mà cái chìa đó, chính là lũ quái vật trước mắt.

“Chết mẹ mày đi!”

Dũng gầm lên, hết sức bình sinh, ráng lê hai tay, kể cả tay phải còn bị thương nặng, một đao chém tới Địa tinh nô lệ.

Oanh!

Tê …!

Tiếng vang cực lớn kèm theo thanh âm rít gào thống khổ.

Một đòn này nặng ngoài sức tưởng tượng, cánh tay của Dũng cũng đau đến không muốn sống, miệng hắn thở hồng hộc, điên cuồng hấp thu bầu không khí xung quanh.

Bạch!

Hình ảnh thoáng chốc ngừng lại, chỉ thấy gậy gỗ của trong tay con quái bị đánh văng sang một bên, thanh đao lấy đà bay thẳng tới...

Phốc!

Lưỡi đao sắc bén cắm thẳng vào chính giữa tên Địa tinh lùn tịt, vẻ mặt loắt choắt của nó thoáng hiện vẻ kinh hãi, có lẽ nó chẳng thể ngờ được mình lại bỏ mạng trước một con mồi đã bất lực như vậy.

Cô cô!

Địa tinh vươn bàn tay sần sùi, gầy đến trơ xương. Miệng nó há hốc, điên cuồng ngớp ngớp lấy thứ gì đó trong không khí.

Hít hà!

Ngón tay xương xẩu thoáng chạm tới chuôi đao, miệng nó dần dần dãn ra tới tận mang tai. Dường như đã thấy thần hi vọng mở tay vẫy gọi với bản thân.

Không... Là thần chết mới đúng!

Dũng dùng chút sức lực tàn tạ, co chân đạp mạnh vào người nó.

Tê tê... Tê!

Rít lên vài tiếng cuối cùng, ánh mắt phẫn nộ,kèm theo có chút không cam lòng. Địa tinh ngã rập xuống đất, nó đã chết!

“Hô …!”

Một đoàn tinh khí mà chỉ Dũng mới thấy được nhanh chóng tiến nhập cơ thể hắn. Nó rất nhỏ, rất nhỏ … Nhỏ đến mức nếu người ta không để ý thì chẳng thể nào phát hiện được.

Hắn muốn đứng lên chạy, khóe mắt chợt co giật.

Giải quyết một chích Địa tinh nói thì dài, thực tế lại rất nhanh, chỉ mất chừng mười giây. Nhưng trong thời gian đó, tầm ba bốn tên khác đã hướng bên hắn chạy tới. Khoảng cách giữa hai phe thu hẹp lại chỉ còn tầm bốn năm mét mà thôi.

“Chạy a … Chạy mau!”

Dũng lê chân thật nhanh lao về một phía phòng học phế tích. Hắn ánh mắt rõ ràng quan sát được nơi đó đang tụ tập khá đông học sinh. Dĩ nhiên là số lượng Địa Tinh đã bị chém chết khá nhiều, ưu thế về số lượng hiển hiện rõ ràng.

Dũng không biết liệu rằng người khác có nhận được cường hóa hay không, nhưng bản thân hắn cảm nhận được lực lượng của mình đang nhích dần lên mỗi khi hấp thu tinh khí giết chết Địa Tinh.

Có lẽ đây là hi vọng sinh tồn duy nhất đấy!

“Mọi người, mau hợp lực lại giết địch!”

Dũng vừa chạy vừa la lớn, cánh tay phải của hắn hấp thụ chích kia Địa Tinh tinh khí, đã có chút tốt hơn, không còn quá đau nhưu trước.

Nhưng như vậy vẫn khiến lực chiến đấu của hắn giảm đi đáng kể. Không còn cách nào khác, bắt buộc phải liên hợp toàn bộ học sinh lại mới sống sót được.

…………………………………………………………………………………………

“Xem ra thế giới vận hành khá tốt!”

Bên trong một gian phòng nhỏ, cửa sổ đóng kín mặc kệ bên ngoài gió rét thét gào, trông cực kì ấm cúng.

Triệu Thiên Dương đang liên kết ý thức, quan sát toàn bộ Thiên Tuyển giả hành động bên trong không gian do hắn cùng Số Một tạo ra.

“Bản thân cũng đã trở thành một tên Thiên Tuyển giả, thân phận như vậy mới dễ hành sự sau này. Nhưng thế giới tạo lập dĩ nhiên có thể thu nhập năng lượng tinh thần, mà lại, chỉ có đưa người vào chém quái mới lấy được. Thật kì hoa a!”

Lẩm bẩm một tiếng, Triệu Thiên Dương nhắm mắt hồi ức lại.

Khi vừa sáng tạo ra vùng này tiểu thế giới, thậm chí còn không đạt được tới điều đó, hắn đã liên hệ với Số một tìm cách tăng nhanh năng lượng hấp thụ để phát triển thế giới, sau đó tiếp tục xuyên qua không gian.

Lại không ngờ một điều rằng, Địa Cầu ý chí dĩ nhiên hòa nhập giúp hắn bộ phận quy tắc, giúp cho thế giới của hắn tự chủ hấp thụ tinh thần cùng năng lượng vũ trụ, mặc dù muốn biến hóa hư ảo thành hiện thực, chỉ dựa vào chỗ năng lượng đó là không đủ.

Bởi vì thế giới muốn ngày càng mở rộng, ngày càng tấn cấp, cho dù là hư huyễn cũng vậy. Và càng hấp thu năng lượng, tích trữ lại, quái vật trong đó sinh ra càng nhiều, giống như là thiên địa nuôi dưỡng người tu hành vậy.

Quái vật hấp thu tinh thần, ngày càng tiến hóa đẳng cấp cao hơn, mà thế giới sinh ra quái vật có hạn, nhưng chúng cũng có năng lực tự mình gây dựng giống nòi. Do đó năng lượng không tài nào đầy đủ, thậm chí mỗi lúc một thiếu hụt nhiều hơn.

Bởi vậy, thanh lý quái vậy là tất yếu.

Mà chỉ có thể dùng Thiên Tuyển giả thanh trừng bởi vì cư dân bản địa cũng không khác quái vật là bao. Cũng hấp thụ năng lượng, tiêu hao tài nguyên của thế giới. Có chăng là ít hơn tí chút thôi.

“Như vậy, năng lượng thu được là mười, ta liền chia hoa hồng vi một, chừng đó lâu dài cũng đủ gây ra chất biến trong thức hải của các ngươi. Huống hồ gì nhiệm vụ khen thưởng cũng không ít, người nào vận dụng tốt thì chiếm được một chỗ đặt chân trong cả hai thế giới này là đương nhiên. Chẳng qua thời gian cho ta đã không nhiều lắm a!”

Mở ra bảng thông tin!

Mặc niệm trong lòng. Số liệu bản thân ngay lập tức hiện ra.

Kí chủ: Triệu Thiên Dương

Chủng tộc: nhân loại



Huyết thống:???

Linh hồn:??? – Cảnh giới: Xuất khiếu (tiểu thành – đã có chút tiến bộ)

Tu vi: Thoát phàm tầng 5 ( gien sinh mệnh bão hòa!), Tiên Thiên chi cảnh ( đả thông khiếu huyệt: 99 đầu).

Tuổi thọ: 800 năm

Năng lực: Ma pháp ( bậc cao), Tụ LinhThân, Luyện Kim Thuật, Mình Đồng Da Sắt ( tiểu thành), Hư huyễn thế giới *1.

Kĩ năng: Hỗn Nguyên thần Chưởng (Không phẩm cấp, tự sáng tạo ra), cách không lấy vật, linh hồn chưởng khống.

Công pháp: Thôn Thiên Quyết, Kim Thân Bảo Thể.

Vũ Khí: Ma Trượng ( chưa đặt tên – có thể tiến hóa, ẩn chưa Thao Thiết huyết mạch), Áo choàng ma pháp, Đồng Hồ luyện kim.

Đặc biệt: Đang sở hữu Tinh Cầu chúc phúc trạng thái ( ghi chú ngươi có thể tâm tưởng sự thành, những thứ trên tinh cầu này sở hữu, chỉ cần không quá khả năng, ngươi có thể thông qua ý nghĩ, du hành một chuyến tự nhiên có đồ vật rơi xuống …!)

Năng lượng điểm để xuyên qua: 500000/700000

“Ồ… Gen sinh mệnh bão hòa … Thứ này là gì? Lần đầu tiên ta nghe được thuyết pháp như vậy!”

Triệu Thiên Dương tò mò nhìn về bản thân thể nội. Đẳng cấp Tiên Thiên thì hắn biết, dạng như trong tiểu thuyết võ học đả thông Nhâm Đốc hai mạch các kiểu. Vốn dĩ là còn Tam lưu đến Nhất lưu, sau đó là Hậu Thiên Chi cảnh. Nhưng tư chất đặc biệt cộng thêm thân thể được rèn đúc nhờ hỗn độn chi khí ban sơ từ thần hồn giúp hắn tiến quân không bình cảnh. Mãi cho đến bây giờ, đả thông khiếu huyệt mới khiến hắn tốc độ hơi chậm lại đôi chút.

Chỉ có cái này gen bão hòa … Vì sao lại bão hòa?

Số Một trí năng sinh mệnh trầm mặc.

“Bíp … Việc này quang não không rõ ràng, nhưng tổng hợp lại tư liệu có thể cho nhận xét như sau.”

“Một người cấp độ gien sinh mệnh tăng vọt đồng nghĩa với thể chất họ tăng, toàn bộ cơ năng của thân thể sinh ra đột biến. Mà muốn được như vậy, sinh vật phải sử dụng ngoại lực, kích thích chính mình gien hoặc là thông qua tu hành, không ngừng tôi luyện bản thân để gien sinh ra lột xác. Thí dụ như chủ nhân bây giờ, cấp độ gien sinh mệnh vi Thoát Phàm cành tầng 5. Có nghĩa là thân thể mạnh mẽ chịu tải được trên ba mươi tấn, tuổi thọ từ 700 năm đến 1000 năm. Tốc độ cùng hoạt tính sức sống chính là tăng theo thân thể vậy. Mà điều này xảy ra là bởi vì chủ nhân đã tu luyện Kim Thân Bảo Thể công pháp. Pháp môn này chính trui luyện máu huyết đến cực hạn, lúc vận hành công pháp từ từ cải biến gien cấp độ, chịu tải càng nặng, gien cấp càng cao. Nhưng chủ nhân hiện tại nằm ở bình cảnh, do đó sinh mệnh gien cũng phải khựng lại.”

“Là như thế sao!”

Nghe xong quang não giải thích, Triệu Thiên Dương hơi nhíu mày trầm ngâm. Hắn muốn nội ngoại kiêm tu, muốn đánh đến vô địch thiên hạ, muốn giết sạch ngoại tộc thâm nhập Địa Cầu.

Mạnh nhất! Đó mới chính là mục tiêu của Triệu Thiên Dương. Bây giờ con đường sáng chỉ ra, tu luyện võ đạo, chiến lực mạnh mẽ, nhưng dĩ nhiên cường độ thân thể không phải đứng đầu, sức mạnh không phải cao cường nhất. Chỉ là ở vận dụng chân khí thắng các kiểu tu luyện khác một bậc, tinh thần lực lượng thì chỉ ở tầm trung.

Gien sinh mệnh- tức Siêu phàm giả. Thân thể mạnh mẽ, sống lâu hơn hẳn so với cùng cấp, còn có thể tự mình diễn sinh ra dị năng. Nhưng khó khăn công kích tầm xa, thủ đoạn cũng ít đi rất nhiều so với võ tu. Và quan trọng hơn hết là phương diện linh hồn.

Gien cấp độ chú trọng thân thể, thân thể thăng hoa mới tới tinh thân thăng hoa. Đấu với dị năng giả phương diện linh hồn hay võ đạo đã dùng được tinh thần lực vào thực chiến thì thua thiệt hơn nhiều.

Hồn sư như Triệu Hoán sư thời đại, phương diện linh hồn cực kì mạnh mẽ,mạnh tới mức miểu sát cùng cấp không hề có một tiếng động. Nhưng Hồn sư không sống lâu, lại dễ dàng bị ám sát,dẫu cho tinh thần lực luôn phòng bị nhưng cũng không tài nào phong ngự hết được.

“Qua ba cái phương thức,ta muốn tổng hợp lại. Vậy cần tu hành luyện thể công pháp, tức là Kim Thân Bảo Thể hiện tại tạm đủ dùng. Hồn cảnh thì cứ ngưng luyện lên cấp, bởi vì linh hồn của ta tới giờ chưa có quá nhiều bình cảnh. Vậy còn tu vi là đả thông khiếu huyệt. Chỉ ba cái này cùng tới, ta khả năng lên cấp, mà chiến lực vô địch!”

Suy nghĩ xong xuôi, Triệu Thiên Dương thở nhẹ mỉm cười. Hắn đung đưa đầu, chìm ý thức vào thế giới bản thân.

Giờ đây nó đã mở rộng đến một trăm km vuông. Nhờ có Địa Cầu ý chí giúp đỡ cùng năng lượng hấp thu từ thiên ngoại.

Hơi chú ý về một vùng thế giới thí luyện, Triệu Thiên Dương chợt nhận ra một thân ảnh quen thuộc.

“Hửm … Cường sao …? Chẳng lẽ mình đưa cậu ta vào?”

“Đây … ồ … nhà ga sao? Cái này là do quang não xây dựng. Số một… mau cho ta biết nơi này có chuyện xảy ra!”

“Bíp … Chủ nhân … lần này thí luyện chính là sinh tồn. Mỗi một Thiên Tuyển giả có cái giống và cái khác. Xin ngài xem chừng thế nào!”

“Tốt … để ta tiến nhập xem sao!”

Hơi động ý thức, Triệu Thiên Dương lập tức tiến vào cái kia mù mịt một góc thế giới.

…………

Nói đến Cường, nguyên bản từ khi thằng bạn mình tán được gái xinh, cảm giác tâm tình khá tốt, cũng dự định cua một em xem thế nào.

Run rủi làm sao, Cường lại xiêu lòng trước một Cô nàng lớp mười trên sáu, vốn dĩ là hoa khôi của lớp đó.

Thế là cậu chàng lên mạng chat chit, facebook tìm hiểu, cuối cùng phát hiện ra nick của cô bé này.

Trong lúc hưng phấn, đang định vào add nick làm quen thì bỗng đâu bị kéo vào một cái không gian kì quái, toàn những kẻ lạ lẫm, có người da đen, da màu, da trắng… TIẾP ĐÓ, hắn còn nghe rằng mình trở thành một cái Thiên Tuyển giả cứu giúp Địa Cầu.

Cường thề là hắn chưa có khi nào mong ước cao thượng như thế. Nhưng không làm thì chết, đành rồi tiến nhập chùm sáng, hắn ngất đi.

Và bây giờ, Dũng phát hiện, mình đang ở trên một cái đoàn tàu đen thui vừa mới cập bến một nhà ga.

“Nơi này … Thật …kì quái!”

Cường thầm thì, đưa mắt quan sát xung quanh. Nó không dám bất cẩn, vì Thiên Mệnh không gian đã cảnh cáo cực kì kĩ càng.

Trong đoàn tàu lít nha lít nhít người, ước chừng cũng có mấy trăm. Nhanh chóng nhốn nháo thành một đoàn.

"Đến rồi, tới một nhà ga.”- Có người hưng phấn kêu lên.

"Là nhà ga, chúng ta được cứu trợ rồi." Một kẻ người khác la to, không che dấu vẻ mừng rỡ.

“Là cái quỷ gì đây? Chỉ là đến ga thôi, làm gì mà vui dữ vậy!”

Dũng trong đầu một mặt kì lạ, đang định tiến tới hỏi chuyện, bỗng bên cạnh có cánh tay níu áo hắn.

“Hả …?”

Vô ý thức Dũng quay đầu lại, hắn giật mình.

“ Là cậu?”



“Cậu biết mình!”

Hai cặp mắt trân trối nhìn nhau, vẻ mặt thổn thức không nói lên lời.

“Dĩ nhiên cậu cũng tiến nhập nơi này. Mình từng thấy cậu mấy bữa trước!”

Dũng có chút kinh hỉ, nhưng ngay tức khắc rầu rĩ:

“Gặp nhau trong hoàn cảnh như vậy thật quá tồi tệ, chúng ta liệu có sống sót ra khỏi đây? Khốn nạn Thiên Mệnh không gian đó!"

Dũng lầu bầu chửi. Nhưng hắn có biết đâu rằng, nơi này chính là do thằng bạn nối khố của mình tạo ra.

Triệu Thiên Dương: "..."

.....

“Đừng bi quan … Tin rằng tụi mình sẽ sống sót!”

“Mà tôi là Hà Tuyết Vi, cậu tên gì?”

“Tôi gọi Nguyễn Trung Cường. Cứ bảo Cường là được!”

Cường mỉm cười nhẹ đáp lại, hắn cảm thấy cuộc đời cũng chưa hẳn đen tối.

Bỗng nhiên, tiếng còi tàu Bíp bíp thật to,một cỗ lực lượng cường đại áp chặt, vung vẩy hai người lăn ra khỏi xe.

Phốc!

Khói bụi tuôn ra mù mịt, mọi người bị đây ra còn đang ngơ ngác chợt tỉnh lại, la loái oái đuổi theo đoàn tàu, nhưng bóng dáng nó đã mất hút từ đằng xa.

Thử thách, hiện tại mới bắt đầu!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play