Nơi đây không có ai đến, một mảnh trống rỗng, chỉ có tiếng ve ngày hè kêu cùng tiếng gió lùa nhè nhè.
Trong đại điện, một lão giả ngồi sau một cái bàn dài, thân thể nằm sấp xuống, nửa tỉnh nửa ngủ, nước miếng thì rớt xuống mặt bàn tụ thành một bãi. Người này chính là lão đầu ngày chiêu sinh đặc biệt đệ tử mới mà Khương Dự đụng phải, nói với hắn “Thất mệnh tẫn vô”.
Lão giả duỗi lưng một cái, tựa hồ tỉnh ngủ, thuận tay vơ lấy ấm nước bên cạnh đưa lên miệng tu ừng ực, súc miệng lọc xọc rồi “phốc” một cái phun ra trên nền đất, mặc kệ nơi này trọng yếu như thế nào.
Đương nhiên nếu như thay đổi thành hai ba tháng trước lúc tuyển chọn đệ tử, hắn khẳng định không dám làm như vậy. Nhưng hôm nay dù sao không có người nào ở chỗ này, hắn làm gì cũng chẳng ai thấy.
Bất quá nói đến việc tuyển chọn đệ tử kia, hắn lại nhớ lại thằng nhóc bị “Thất mệnh tẫn vô” kia, không biết đã chết chưa.
Bất quá coi như không chết, sợ cũng không khác mấy.
Mặc dù hắn bỏ đi một lọ Dịch phẩn Bổ nguyên đan, nhưng tối đa cũng chỉ kéo dài được tính mạng nửa tháng, đừng nói là “Thất mệnh tẫn vô”, dù là thiếu đi ba mệnh cũng là một bệnh nan y, trời cũng không cứu được
Lão giả ngáp một cái, đem ánh mắt chuyển ra cửa đại điện, có một đoàn tia sáng chiếu thẳng vào mắt hắn
Một thân hình có chút lén lút đột nhiên hiện ra trước mặt hắn. Người tới là một thiếu niên ăn mặc kỳ lạ, vải bố áo thủng, đang mở to mắt nhìn hắn.
Lão giả lộ vẻ nghi hoặc, thời điểm này còn có người đến sao?
Hơn nữa nhìn xem có chút quen mắt.
….……………….
Khương Dự đi theo đường mà đệ tử Thiên Chú thành vừa chỉ, trên đường ngó đông ngó tây xem xét quang cảnh xung quanh.
Chỉ một lúc sau một tòa đại điện nhìn có chút quạnh quẽ xuất hiện trong tầm mắt hắn, trong lòng vui vẻ, hẳn là chỗ đăng ký mà vị đệ tử kia chỉ, liền vội vàng chạy tới.
Vừa lúc nhìn thấy người lão giả trong đại điện kia, hắn liền nhận ra lão đầu lúc trước lừa gạt hắn lúc tuyển chọn đệ tử, trong nội tâm liền nổi giận
- Kháo, là ngươi sao, lão…
Lời nói bão tố vừa muốn tuôn ra khỏi miệng, Khương Dự liền nội tâm cả kinh, vội vàng che miệng minh lại.
Không mắng, còn tốt, không có xúc động. Hắn vỗ ngực, may mắn không thôi.
Lão già lừa đảo này lúc trước chính là người phụ trách chiêu sinh đặc biệt, hiện tại là người phụ trách ghi danh đệ tử mới, là một quan chức lợi hại nha, mình mới đến vẫn là không nên đắc tội mới tốt, bằng không chính là không có quả ngon để ăn.
- Ha ha… Hóa ra là lão tiền bối ah. Ta đang nghĩ hôm nay đi ra ngoài thế nào lại có một đoàn Hỉ Thước bay qua.
Gương mặt Khương Dự trong một nháy mắt biến thành bộ dáng cười đùa tí tửng, sắc mặt giận giữ bị hắn vứt qua một bên,không có biểu hiện ra ngoài
- Ngươi là…
Lão giả nhất thời không nhớ ra được, hắn cảm thấy Khương Dự nhìn quen mắt, nhưng trong trí nhớ tựa hồ không có người nào như vậy
- Trong lúc chiêu sinh đặc biệt, ngài nói vãn bối “Thất mệnh tẫn vô” ah
Khương Dự vội vàng nhắc nhở, đồng thời trong lòng thầm nghĩ nên kéo quan hệ như thế nào để cho việc đăng ký đệ tử được thuận lợi
- Ah, hóa ra là tiểu tử ngươi
Lão giả bừng tỉnh đại ngộ
- Không đúng, ngươi còn chưa chết sao, hơn nữa còn có tu vi.
Lão giả nhìn Khương Dự đã Phàm cảnh tầng hai, kinh ngạc trợn mắt há mồm
Trong lòng Khương Dự tối đen, thầm nghĩ, em gái ngươi mới muốn chết, cả nhà ngươi đều chết:D
- Tiền bối lại nói giớn nữa, vãn bối thân thể cường tráng, ăn hùm uống sói, một đêm bảy lần… Khụ, khụ, chết thế nào được
Khương Dự cười vui vẻ nói
Trên mặt lão giả vẫn lộ ra ánh mắt hồ nghi, đang suy nghĩ chính mình có phải hay không nhìn thấy quỷ quái hiện ra.
Hắn dùng bàn tay nhăn nheo đụng đụng vào Khương Dự
- Là hơi ấm…
Tự lẩm bẩm, hắn xác định không phải là ma quỷ
- Nhưng khi đó là bảy quả tính cầu đều không có phản ứng là thật mà.
- Khụ…có lẽ nguyên nhân lúc trước vãn bối ăn cơm không có rửa tay, sau lại sờ quả cầu đó.
Ngoài miệng Khương Dự nói bừa tào lao, không muốn thảo luận về đề tài mình sẽ chết này.
- Không rửa tay cùng việc này quan hệ gì sao?
Lão giả nhíu mày
- Có quan hệ chứ… Ngài xem, không rửa tay thì tay bẩn, sờ lên quả cầu, thực tế còn cách vết bẩn, tự nhiên là không có phản ứng gì.
Khương Dự giải thích
Lão giả nghe xong sửng sốt nửa giây, lập tức tinh thần chấn động, tựa hồ phát hiện ra đại sự gì
- Đúng nha, cầu thủy tinh nhất định phải tiếp xúc trực tiếp mới khảo thí được, không được, ta phải nhớ kỹ báo lên, năm tiếp theo nhất định phải chú ý, nói không chừng còn được công lao.
Trong mắt hắn vẻ hưng phấn lóe lên, phát hiện việc khảo thí cầu thủy tinh có một lỗ thủng lớn
- Việc này… tiền bối, có thể cho ta đăng ký thân phận đệ tử trước không?
Khương Dự thử đánh gãy sự hưng phấn của lão giả nói.
- Đăng ký? Ngươi trở thành đệ tử Thiên Chú thành rồi ah?
Lão giả trong lòng hoài nghi, Khương Dự mặc dù không phải “Thất mệnh tẫn vô”, nhưng tu vi chỉ là Phàm cảnh tầng hai muốn bái nhập Thiên Chú thành sợ là không có khả năng đi
- Đương nhiên…
Khương Dự ngạo nghễ đem lệnh bài màu đen đưa ra
Lão giả nhìn lệnh bài bày đột nhiên giật mình
- Lệnh bài mạch chủ!
Hắn thở một hơi dài, cảm giác mình mắt chó nhìn người rồi.
- Không nghĩ tới tiểu huynh đệ vậy mà có thể được nhất mạch chi chủ tán thành, lão hủ xuýt chút nữa vứt bỏ một đệ tử thiên tài ah.
Lão giả đối với Khương Dự cũng thay đổi cách xưng hô
- Ha ha…
Nghe lão giả tán dương, Khương Dự đắc ý gãi gãi đầu
Hắn không nghĩ tới tấm lệnh bài này lại trâu bò như vậy.
Tuy không biết “Lệnh bài mạch chủ” nghĩa là gì, hơn nữa tổ sư cũng đã chết, về sau nói không chừng có thể lấy ra hù dọa người
- Haha, tiểu huynh đệ, lão hủ họ Lý, về sau cứ gọi ta một tiếng Lý chấp sự là được. Tới đây, cùng ta vào bên trong đăng ký đi
Nói xong, hắn nhiệt tình dẫn Khương Dự đi vào.
Khương Dự cất bước theo sau, trong nội tâm vui sướng không thôi, cảm giác mình mới bắt đầu đã rất không tệ đi, không giống như lúc trước một mực xui xẻo.
Hắn cùng lão giả đi tới tận cùng sâu bên trong đại điện, một cây cột kim loại màu đen năm người ôm mới hết xuất hiện trước mắt, phía trên trạm khắc đủ loại hoa văn giao thoa nhau, phát ra hào quang đỏ rực.
- Đến đi, đem lệnh bài của ngươi đặt tại vị trí này, sau đó cắn ngón tay nhỏ một giọt máu lên
Lão giả chỉ chỉ một hình chữ nhật bị lõm vào trên cây cột màu đen nói.
Khương Dự nhìn, đem lệnh bào đặt lên, phát hiện vừa khớp nhau, lại cắn răng, nhẫn tâm cắn chút da một đầu ngón tay nhỏ lên trên lệnh bài.
Lập tức, hắc quang trên lệnh bài tỏa ra, theo các hoa văn trên cây cột tỏa ra.
- Không hổ là lệnh bài mạch chủ, lại dẫn tới toàn bộ phản ứng của trận pháp.
Âm thanh của lão giả chậc chậc ca thán.
Một lát sau, lênh bài màu đen khôi phục lại sự yên tĩnh, các hoa văn bên trong quang mang của cây cột lần nữa biến thành màu đỏ
Một chữ “Bát” cực lớn xuất hiện trên cây cột màu đen.
- Hóa ra là mạch thứ Tám ah. Sặc…là mạch thứ Tám sao?
Lão giả bỗng nhiên cả kinh, vộ vàng dụi mắt, xác nhận không có nhìn lầm
- Thật sự là mạch thứ Tám…
Hắn giật mình, càng nhiều là sự im lặng.
Không nghĩ tới lệnh bài mạch chủ vậy mà đưa ra mạch thứ Tám, bọn hắn lại còn phái đệ tử đi qua, chẳng lẽ bị người ta sửa chữa không đủ thảm hay sao?