Phó Thâm Trạch rời khỏi bệnh viện đã là hơn tám giờ tối, hộ vệ của hắn giương chiếc ô đen rộng lớn cho hắn, một đường bảo hộ lên xe.
Phó Thâm Trạch dựa vào lưng ghế dựa, vắt chéo hai chân, lười biếng nói với tài xế: “Trở về khách sạn.”
Nam nhân ngồi ở vị trí ké bên tài xế là một tên tâm phúc của Phó Thâm Trạch, sau khi xe chạy hắn liền bắt đầu báo cáo với Phó Thâm Trạch kết quả điều tra mấy ngày nay.
Phó Thâm Trạch dựa ngửa vào lưng ghế, nhắm mắt chợp mắt, nghe xong báo cáo của thủ hạ, không chút gợn sóng cười nói: “Đại ca của ta ơi, cả đời chưa từng làm việc theo cảm tính, rốt cuộc vẫn phải phá vỡ nguyên tắc vì con trai mình, ta cư nhiên cũng thành quân cờ của lão, quả thực buồn cười.”
“Vậy bước tiếp theo nên hành động như thế nào?”
“Không vội.” Phó Thâm Trạch nhếch miệng lên, chậm rãi nói: “Xem kịch trước…Còn nữa, bảo bên phía Chung Trạch tạm thời đừng có bất kỳ hành động nào, tất cả chờ chỉ thị của ta.”
“Dạ.”
Ngoài cửa xe mưa rơi nhỏ dần nhưng tiếng sấm vẫn không ngừng như cũ.
———————–
Chỉ ngắn ngủi mấy phút nhưng đối với Giang Phi mà nói, tinh thần giống như bị hành hạ đã mấy thế kỉ.
Chấn kinh hoảng sợ, vạn niệm câu hôi*, tựa như vượt qua cơn tan vỡ đến không thiết sống để rồi trực tiếp rơi vào vực sâu không đáy.
*vạn niệm câu hôi: Tất cả suy nghĩ cùng dự định đều tan vỡ. Hình dung bị chịu đả kích hoặc là không được như ý nguyện, sau thất bại là tâm trạng thất vọng nản chí cực đoan.
Giang Phi rất muốn đứng ở bên cạnh Phó Huân, nắm lấy áo hắn tê tâm liệt phế trách móc hắn tại sao lại làm vậy với mình, muốn hỏi hắn tình cảm trước nay dành cho mình đều là để chuẩn bị cho thời khắc này sao?
Nhưng mà đến cuối cùng Giang Phi vẫn không hỏi gì cả, bởi vì câu trả lời cho những vấn đề này đã rõ ràng sắc bén, còn khiến cậu rõ ràng hơn cả sự phát triển khắc trong máu thịt của mình… Hết thảy những thứ này, đều là vì bảo vệ Phó Nam.
Bảo vệ người Phó Huân yêu thực sự đó.
Từ khi mới bắt đầu, đây đã là một trò bịp!
Đúng vậy, tổng tài tập đoàn Huân Nguyên quyền thế ngút trời, tâm cao khí ngạo có thể hạ thấp điệu bộ cao sang, buông bỏ hận ý tích tụ nhiều năm như vậy để theo đuổi cậu, bản thân cái này đã có vấn đề.
Tựa như tất cả những thứ khiến Giang Phi cảm thấy không hợp lý trong quá khứ đều trở nên hợp lý khi thấy rõ bộ mặt thật và mục đích của Phó Huân.
Giang Phi bỗng nhiên ý thức được, Phó Huân theo đuổi và sống chung với cậu lâu như vậy, đối với bản thân Phó Huân hắn mà nói, có lẽ chính là một quá trình ‘chịu nhục’.
Bên trong như bị thiên đao vạn quả, thống khổ cuốn theo hận ý sắc nhọn khiến máu toàn thân Giang Phi nóng bỏng mà đau đớn không ngừng, thế nhưng cuối cùng Giang Phi cũng chỉ tựa như ngốc ra vậy, thẫn thờ đứng tại chỗ.
Đây là lần thứ hai cậu bị Phó Huân lợi dụng…
Cậu đã đoán đúng, lần đầu tiên Phó Huân lừa là để cậu hai bàn tay trắng, lần này, là cho cậu xuống địa ngục…
Phó Huân, chưa từng thay đổi.
Phó Huân chậm rãi đi tới bên cạnh Giang Phi: “Tôi cũng coi như hết tình hết nghĩa với cậu, nếu cậu còn tâm nguyện gì, cũng có thể nói ra, tôi có thể thực hiện giúp cậu.”
Giang Phi chậm rãi ngẩng đầu lên, bi thương cười một tiếng, tất cả cố kỵ giống như mất hết mà cam chịu trong tuyệt vọng nói: “Cha anh bảo anh khi cho ông ấy câu trả lời phải mang theo tôi, nói rõ trước đó tôi không thể chết.”
Đáy mắt Giang Phi dần dần tràn đầy tia máu, cậu tựa như bị điên mà cười gằn: “Tôi nhất định sẽ tố giác anh ở trước mặt cha anh, Phó Huân, anh đừng nghĩ dùng tôi lót đường cho bản thân anh!”
Giang Phi bỗng nhiên rất muốn lấy mạng đổi mạng với Phó Huân, trước đó ưu tư phẫn hận khiến cậu mất khống chế, còn giờ phút này là khiến cậu muốn chết chung với nam nhân trước mắt này!
Ánh mắt Phó Huân cực kỳ trấn định, hắn thanh lãnh mở miệng nói: “Nếu tôi đã dám thẳng thắn tất cả với cậu, dĩ nhiên là chắc chắn một chữ cậu cũng không dám tiết lộ ra bên ngoài.”
“Anh…”
“Người tôi sắp xếp hẳn đã ở bên cạnh mẹ cậu rồi.” Phó Huân lạnh như băng ngắt lời: “Vai trò nhân vật của bà ta rốt cuộc là sát thủ hay bà vú, quyết định bởi cậu kế tiếp có phối hợp hay không.”
Chát!
Sau một tiếng giòn dã, mặt Phó Huân bị Giang Phi đánh nghiêng sang một bên.
“Phó Huân!” Gân xanh trên trán Giang Phi nổi cả lên, cậu gần như đã hỏng mất mà gầm nhẹ: “Ngươi mẹ nó chính là một tên hỗn đản!”
Vừa dứt lời, Giang Phi lại hất tay lần nữa đánh về phía mặt Phó Huân, chỉ là lần này bị Phó Huân bắt được cổ tay.
Trong nháy mắt, Giang Phi chỉ cảm thấy xương cổ tay sắp bị Phó Huân nắm chặt đến nứt gãy.
Sắc mặt Phó Huân âm lãnh đến đáng sợ, hắn dùng đầu lưỡi chạm vào khoang miệng chỗ gò má bị đánh kia, khi thưởng thức được mùi máu tanh tựa như rỉ sét, ánh mắt nhất thời càng thêm tàn bạo.
Giang Phi cũng không vì vậy mà thu liễm, một bạt tai mới vừa rồi trái lại bạo phát hết toàn bộ ưu tư của cậu ra, thống khổ, tức giận, cừu hận, hết thảy tất cả dường như muốn làm thân thể cậu nổ tung, khiến cậu bắt đầu trở nên mất khống chế điên cuồng…
“Ta giết ngươi! Giết ngươi!”
Giang Phi không còn lý trí đã quên mất sức lực của mình chênh lệch xa với Phó Huân, cho dù có dùng tay chân răng để xé nát nam nhân trước mắt thì cho đến cuối cùng, đắc thủ cũng chỉ có cái bạt tai mới bắt đầu kia.
Rầm một tiếng vang!
Giang Phi bị Phó Huân nắm lấy áo trước ngực, gót chân lơ lửng, lưng hung hăng đập trên nền đất.
Sau ót va vào sàn nhà cứng rắn, Giang Phi thiếu chút nữa bất tỉnh đi, sau lưng càng giống như bị đập thành từng mảnh, cả người tựa như con giun sắp chết mà cố gắng động đậy, một lúc lâu mới hoàn hồn lại.
Phó Huân mặt không cảm xúc đứng ở bên cạnh Giang Phi, cao cao tại thượng nhìn Giang Phi thống khổ: “Vốn không định nói những thứ này với cậu, muốn cậu có thể không buồn không lo sống đến một khắc cuối cùng.”
Tay Giang Phi nắm lấy quần âu phục của Phó Huân, từ từ đứng dậy khỏi mặt đất, lần ngã đau này cũng khiến cậu tỉnh táo hơn mới vừa rồi rất nhiều.
Rốt cuộc cũng đứng bên cạnh Phó Huân lần nữa, Giang Phi khẽ cười, chỉ là trong mắt chứa đầy lệ quang: “Tại sao phải chọn tôi chết cho Phó Nam?”
Phó Huân cũng không giấu giếm, thẳng thắn nói: “Tôi từng mạo hiểm tính mạng cứu cậu từ trong tay Tắc Lợi, càng vì cậu giết đi Tắc Lợi có thể mang đến cho tôi lợi nhuận kếch xù, Phó Chấn đã điều tra rõ ràng chuyện này, cho nên chọn cậu có thể khiến Phó Chấn tin tưởng hơn.”
“Ít nhất như vậy đã nói rõ ban đầu anh cứu tôi ra khỏi tay của Tắc Lợi không phải diễn trò.” Giang Phi nắm lấy áo Phó Huân, nghẹn ngào nói: “Phó Huân, anh kỳ thực…kỳ thực có quan tâm em, đừng…đừng giết em có được không, em…em không muốn chết, em còn phải về chiếu cố cha mẹ, em…em còn làm việc, còn có…”
Phó Huân bắt lấy tay của Giang Phi, khẽ kéo áo trước ngực mình xuống, sau đó nhìn Giang Phi lãnh đạm nói: “Cậu nợ Tiểu Nam, chết cho Tiểu Nam là chuyện đương nhiên.”
Mặt Giang Phi xám như tro tàn!
Trời long đất lở im hơi lặng tiếng, môi Giang Phi theo bản năng giật giật hai cái nhưng lại không phát ra bất kỳ thanh âm nào.
“Còn lại ba ngày.” Phó Huân nói: “Trong vòng ba ngày này cậu đàng hoàng ở đây, tôi sẽ không làm khó cậu, nếu có bất kỳ hành động khác thường nào thì bên phía thành phố Trung Nam cũng đừng trách tôi không khách khí, bây giờ, cậu có thể xuống tầng dùng bữa tối.”
Vừa nói, Phó Huân vừa vòng qua Giang Phi đi ra ngoài.
Trong lúc sắp ra khỏi cửa, Phó Huân liền nghe được Giang Phi khổ sở cười nhạo: “Hai anh em các ngươi quả nhiên ai cũng âm độc như ai…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT