Trời đã tối, không biết nổi mưa nhỏ từ lúc nào, lách tách tiếng mưa bị thổi vào phòng, hai rèm cửa sổ màu trắng bị gió lạnh hất lên giữa không trung.
Phó Huân vỗ vỗ lưng Giang Phi an ủi, sau đó buông Giang Phi ra, đi tới mép giường đóng chặt cửa sổ lại.
Một tia chớp xé rách bầu trời đêm, trên cửa sổ lóe ra ánh sáng dữ tợn, ánh sáng trong chốc thoáng kia tựa như kéo dài bóng người Phó Huân đứng ở mép giường, bóng lưng cao lớn vai rộng chân dài, yên lặng thâm trầm đó giờ phút này tựa như cuốn theo một cỗ hàn ý, lộ ra sự lạnh lẽo cùng quỷ dị.
Tâm trạng Giang Phi bỗng nhiên có chút không yên, cậu cau mày, cố gắng thoát khỏi cái cảm giác dị thường trong lòng rồi tố cáo với Phó Huân: “Chiều nay Ngô Thân ngăn không cho em đi, còn cưỡng ép nhốt em ở chỗ này, đây không phải mệnh lệnh của anh chứ.”
Phó Huân đứng ở mép giường, không quay đầu lại, thanh âm đạm mạc nghe không ra quá nhiều ưu tư: “Ừ, lúc đó điện thoại hết pin, lại thêm có chuyện nên bảo Ngô Thân lái về trước.”
“Nhưng tại sao không cho em đi, còn cầm điện thoại của em nữa.” Giang Phi mặt đầy không vui nói: “Cảm giác mình như tù nhân vậy, nếu không phải bởi vì Ngô Thân là người của anh, em sẽ cho là mình bị bắt cóc.”
Phó Huân xoay người, nhàn nhạt nói: “Vài ngày nữa anh mang em đến gặp cha anh, trước em tạm thời cứ ở lại đây.”
“Gặp cha anh…” Giang Phi nghi hoặc nói: “Là cho ông ấy câu trả lời chắc chắn?”
“Ừ.”
“Vậy hai ngày này em không được đi sao?” Giang Phi nói: “Mẹ em nằm viện, em không yên tâm lắm, muốn về xem thử.”
“Anh sẽ an bài người chăm sóc bà ấy, em không cần phải lo lắng.”
Giờ phút này trên người Phó Huân tồn tại cảm giác hời hợt khó hiểu khiến Giang Phi cảm thấy rất không tự nhiên, thật giống như bỗng chốc kéo xa khoảng cách với Phó Huân, kết hợp với hành động cường thế của Ngô Thân chiều nay, Giang Phi càng nghĩ càng cảm thấy không đúng liền cố ý nói: “Nhưng em muốn trở về ngay, anh bảo Ngô Thân trả lại điện thoại cho em, em muốn đặt vé máy bay rời khỏi chỗ này sáng mai.”
Tựa hồ trong lòng Phó Huân nổi lên cái gì đó mà ám quang sâu thẳm trong con ngươi đen nhánh dũng động, hắn chậm rãi đi tới trước người Giang Phi, một tay nhẹ nhàng khoác lên vai Giang Phi, nhẹ giọng nói: “Xuống tầng dùng cơm đã, dùng xong bữa tối thì nói sau.”
Giang Phi không hề động đậy, ánh mắt nhìn chằm chằm Phó Huân trở nên thanh lãnh: “Phó Huân, có phải anh có chuyện gì gạt em đúng không?”
“Sao có thể chứ?”
“Vậy đặt vé máy bay trở về thành phố Trung Nam cho em.” Giang Phi nói: “Câu trả lời cha anh muốn, căn bản…rất khiến người ta rợn cả tóc gáy, cũng không nhất định phải đến ngày đó mới cho ông ấy được, anh bất cứ khi nào…Ngay bây giờ cũng được, em sẽ nói với ông ấy, chúng ta sẽ kết hôn, hy vọng có thể có được sự chúc phúc của ông ấy, còn lại anh vẫn muốn cân nhắc cái gì?”
Dừng một chút, trong ánh chớp, Giang Phi bỗng nhiên bổ sung thêm một câu: “Trừ phi anh thật sự muốn dùng mạng em để đổi lấy quyền thế anh muốn.”
Ngoài cửa sổ bỗng nhiên vang lên tiếng sấm nổ ầm, Giang Phi bị một tiếng đột ngột này dọa cho thân thể chấn động, cậu theo bản năng đi về phía cửa sổ kéo rèm lại, lúc này sau lưng liền truyền tới thanh âm trầm lãnh của Phó Huân: “Anh sẽ không kết hôn với em.”
Tay Giang Phi còn chưa kịp buông rèm đã nhất thời cứng đờ lại, tim theo tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ mà dần dần trầm xuống, cậu không nhúc nhích đứng ở trước cửa sổ, một cỗ hàn ý chậm rãi dâng từ dưới lòng bàn chân lên, ngay sau đó lại nghe thấy Phó Huân sau lưng lạnh như băng nói: “Em không phải yêu anh sao? Bây giờ anh muốn tất cả của Phó gia, em lại không muốn giúp anh?”
Giang Phi chậm rãi xoay người, hồi lâu mới kéo khóe miệng mà vô cùng mất tự nhiên cười nói: “Em…nếu em có thể giúp, nhất định sẽ giúp, nhưng em…em chỉ biết vẽ, chuyện gia tộc anh em…em không đóng góp được gì.”
Phó Huân nhìn Giang Phi sắc mặt khó coi, rất hiển nhiên là Giang Phi đã đoán được cái gì chỉ là vẫn chưa muốn tin tưởng, vì vậy liền lãnh đạm nói: “Giang Phi, mấy ngày nay anh đối với em, còn có mẹ em, tốt không?”
Giang Phi thận trọng gật đầu một cái: “Rất…rất tốt.”
“Em có thể nói với anh, ở trên thế giới này, người em không bỏ được nhất là ai chăng?”
Giang Phi không nói gì, chỉ dùng một loại ánh mắt khó hiểu nhìn Phó Huân, nhưng hiển nhiên là đã đoán được gì đó mà ánh mắt tràn đầy bất an.
“Là cha mẹ của em đi.”
Phó Huân nhàn nhạt nói, nhấc chân chậm rãi đi tới trước người Giang Phi, hắn ôn nhu vỗ vỗ lưng Giang Phi giống như trước kia rồi hơi cúi người nhẹ giọng nói bên tai cậu: “Em yên tâm, sau khi em chết, anh sẽ sắp xếp người chăm sóc bọn họ, để cho bọn họ không lo tuổi già.”
Sấm chớp ngoài cửa sổ, ánh sáng của tia sét xuyên qua bức rèm mà bổ nhào lên lưng Giang Phi, thân ảnh Phó Huân cao lớn chặn đi ánh đèn bên trong phòng khiến cho khuôn mặt thảm đạm của Giang Phi chìm trong ánh sáng u ám giống như tro tàn vậy!
Con người Giang Phi chợt co lại, đầu óc trống rỗng, bên tai chỉ còn lại một câu kia của Phó Huân…
Sau khi em chết…
Phó Huân vòng qua Giang Phi, lần nữa kéo rèm cửa sổ ra, mặt hắn không cảm xúc nhìn giông tố ngoài cửa sổ, thanh âm tựa như không có lấy một chút độ ấm: “Tôi đã sớm biết Phó Chấn sẽ thử thách tôi như vậy, lão ta luôn muốn trước khi chết xác nhận tôi có cực kỳ lý trí hay không.”
Cổ họng Giang Phi khô chát đến phát đau: “Nên…cho nên…”
Phó Huân mò điếu thuốc ra ngậm trong miệng, khi hắn định châm lửa liền phát hiện móc ra từ trong túi cư nhiên là chiếc bật lửa Giang Phi tặng hắn kia.
Châm điếu thuốc rồi, Phó Huân đẩy cửa sổ ra một nửa, sau đó ném chiếc bật lửa đang cầm trong tay vào trong mưa.
“Tôi có thể tìm về Tiểu Nam, là Phó Chấn cố tình thiết kế.” Phó Huân hút thuốc, chậm rãi nói: “Lão tìm được Tiểu Nam trước, sau đó thông qua Phó Thâm Trạch tiết lộ tin tức Tiểu Nam cho tôi, để tôi được thuận lợi đón Tiểu Nam về.”
Giang Phi không nhúc nhích đứng tại chỗ, sắc mặt tái nhợt, không nói một lời mà nghe Phó Huân nói.
“Mục đích của Phó Chấn vốn là định biến Tiểu Nam thành con cờ khảo nghiệm tôi, nhưng lại bị tôi biết được chuyện này trước.” Phó Huân cứng nhắc lạnh như băng tự thuật: “Tôi giả vờ hoài nghi Tiểu Nam đã sớm thay đổi tính cách, có dụng ý khác ở bên cạnh tôi. Thuộc hạ của tôi cũng đều tỏ vẻ không tín nhiệm Tiểu Nam, sau đó tôi liền sắp xếp Tiểu Nam đến một đảo nhỏ làm việc, coi như là Phó Chấn hay Phó Thâm Trạch cũng sẽ chỉ cho rằng tôi không tin tưởng Tiểu Nam mới cố ý để em ấy cách xa mình.”
Giang Phi chậm rãi xoay người nhìn về phía Phó huân, cho dù Phó Huân chưa nói hết lời, cậu cũng tuyệt vọng hiểu ra tất cả…Lúc Phó Nam mới vừa trở lại, Phó Huân coi Phó Nam như mạng mình, sau đó lại đột nhiên thay đổi, nguyên lai căn bản không phải bởi vì cái gọi là thấy rõ tình cảm với Phó Nam là tình huynh đệ, ước chừng, chỉ là vì…
“Tôi biết Phó Chấn sẽ không từ bỏ ý đồ.” Phó Huân xoay người, mặt không chút thay đổi nói: “Để phòng lão luôn nhìn chằm chằm vào Phó Nam, cho nên…”
“Cho nên anh quyết định biến tôi thành bia kiếm của cha anh.” Giang Phi thê lương cười một tiếng ngắt lời: “Để bảo vệ Phó Nam, để có thể thuận lợi thừa kế Phó gia, anh quyết định dùng mạng tôi chứng minh với cha mình, đúng không?”
Câu hỏi cuối cùng, giọng Giang Phi run rẩy tựa như mang theo tiếng khóc sụt sùi nhưng Giang Phi chỉ là chán nản vừa cười vừa nhìn Phó Huân, đáy mắt không có lấy một giọt nước mắt.
Phó Huân lại hít một hơi thuốc lá, ánh mắt đối mặt với Giang Phi tỉnh táo đáng sợ, sau đó chỉ nghe thấy hắn bình tĩnh mở miệng.
“Ừ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT