Lời của Dịch Thần làm Giang Phi hết sức bất ngờ, cậu qua lại với Dịch Thần căn bản không tới mấy ngày, hơn nữa đã lâu không liên lạc với Dịch Thần, vậy sao người này lại biết chuyện mình có bạn trai chứ?
Nhìn vẻ mặt giật mình lại mờ mịt của Giang Phi, Dịch Thần cười lạnh một tiếng, làm bộ thò đầu nhìn sau lưng Giang Phi, sau đó liền châm chọc nói: “Bạn trai cậu đâu? Sao hắn không tới?”
“Nga, hắn gọi điện thoại ở bên ngoài.” Giang Phi theo bản năng trả lời: “Hẳn một hồi nữa sẽ vào, à trước anh có cho tôi một tấm…”
“Ui, trung thực liếm chó* à.” Dịch Thần lại ngắt lời lần nữa, ngoài cười nhưng trong không người nói: “Không thì chờ lát nữa dắt tới đây cho chúng tôi làm quen nhau chút, tôi mời hắn uống rượu.”
***liếm chó: đây là ngôn ngữ mạng của Trung Quốc, bình thường có hai cách dùng, một loại là hình dung trong đời sống tình cảm biết rõ đối phương không thích mình hoặc vô cảm mà còn cố lấy lòng đối phương. Một loại khác là châm chọc những người a dua nịnh nọt.
Ngôn từ của Dịch Thần khiến Giang Phi cảm thấy cả người không thoải mái, cho dù là đùa giỡn cũng khiến người ta không ưa, đồng thời Giang Phi cũng cảm thấy khó hiểu với thái độ khinh bạc ngạo mạn của Dịch Thần, ban đầu nam nhân này ăn uống miễn phí ở nhà trọ của mình lâu như vậy, cách mấy tháng không gặp cũng không đến mức có thái độ này, tựa như mình nợ hắn mấy trăm triệu vậy.
“Tôi và bạn trai tôi đều thích nhau, không có ai là liếm chó cả, còn nữa chúng tôi phải đến bao sương tầng trên gặp bạn, uống rượu làm quen thì khỏi đi.”
Lời nói Giang Phi không ôn nhu cũng không lãnh đạm, nhưng ý bảo vệ bạn trai trong lời nói thì quá rõ ràng, bất quá Dịch Thần nghe mà càng thêm nổi giận.
Dịch Thần đối với Giang Phi chủ yếu là tức giận, do Giang Phi cư nhiên vì cái gọi là bạn trai đó mà tạm thời thả hắn chim bồ câu*, cùng với cái câu không đáng giá mà Giang Phi nhắn trong lúc nói chuyện trời đất trước kia, cái này khiến cho Dịch Thần có loại cảm giác mình ở trong lòng Giang Phi không đáng giá một đồng.
***Thả hắn chim bồ câu: Đã quyết định ước hẹn mà lại thất hứa.
Nếu qua ít ngày nữa, Dịch Thần có lẽ sẽ quên mất người bạn sống chung chưa được bao lâu này, nhưng hết lần này tới lần khác lại gặp cậu ta, cái này khiến buồn bực và ảo não trước đó bởi vì Giang Phi mà có của Dịch Thần lập tức trở lại về thân thể.
“Vậy thừa dịp trước khi bạn trai cậu đi vào, chúng ta uống hai ly đi.” Dịch Thần vừa nói vừa đưa tay ôm lấy bả vai của Giang Phi cũng cố ý nói: “Lạnh lùng như vậy, không đáng yêu bằng hồi mới quen đâu.”
Giang Phi theo bản năng lui về phía sau nửa bước, khiến tay kéo đi của Dịch Thần rơi vào khoảng không.
Giang Phi cũng không muốn truy hỏi cái gì, chỉ muốn chào hỏi với Dịch Thần một trận mà thôi, sớm tụ sớm tan là được, vậy nên Giang Phi liền cầm tấm thẻ ra đưa cho Dịch Thần, nhàn nhạt nói: “Trước khi chúng ta tách ra, anh để lại cho tôi tấm thẻ này.”
Dịch Thần nhìn tấm thẻ tiết kiệm Giang Phi đưa tới, cũng vừa mới nhớ ra còn có chuyện như vậy sao, nhất thời trong lòng càng thêm buồn bực, trước đó mình đối với người này coi như không tệ, không nghĩ tới trong mắt người này lại gần như không có vị trí cho mình.
“Tiền bên trong….”
“Tôi chưa từng động đến tiền bên trong.” Giang Phi nói: “Bất luận ra sao, cám ơn anh trước đó đã rộng rãi cho tiền giúp đỡ.”
Dịch Thần muốn phát tác nhưng nhất thời không tìm được chỗ phát nổ, hắn âm mặt nhận lấy tấm thẻ Giang Phi đưa tới, lại nghiêm túc nói: “Sao tôi biết tiền bên trong có thật sự không thiếu đồng nào hay không, cậu phải theo tôi ra ngoài tìm một cái máy rút tiền kiểm tra thử đã.”
“Cái này…” Giang Phi có phần khó xử: “Tôi với bạn trai tôi tối nay…”
“Tôi quản tối nay cậu với bạn trai cậu làm gì à, dù sao hiện tại cậu phải theo tôi ra ngoài một chuyến.” Dịch Thần vừa nói, vừa xoay người xốc áo khoác trên ghế salon lên, sau đó nói với bạn tốt Tần Lực của mình: “Lần sau tớ lại uống.”
Tần Lực đã sớm muốn hỏi rồi: “Dịch Thần, này…Tiểu ca này là ai thế?”
Dịch Thần hơi khom người, một tay che bên miệng nhỏ giọng nói với Tần Lực: “Tiền nhiệm* của tớ đấy.”
*Tiền nhiệm: Ở đây tiền nhiệm có thể hiểu là người yêu cũ
Tần Lực trái lại hít một hớp khí, cũng thấp giọng nói: “Nga nga~, chính là tiểu bạn trai mà ban nãy nói cậu trước kia thiếu chút nữa định mang đến gặp bác gái sao?”
“Ừ.” Dịch Thần làm bộ nói: “Đã chia tay lâu như vậy mà còn tìm tớ trả tiền lại, hiển nhiên là còn tình ý với tớ.”
“Không phải cậu ấy nói đã có bạn trai sao, tớ nghe khẩu khí của cậu ấy không giống như là…”
Dịch Thần quét ngang lông mày một cái (ý chỉ nhíu mày): “Cậu hiểu cậu ta hay tớ hiểu cậu ta.”
“…”
Giang Phi bên cạnh cũng không biết hai người này đang lẩm bẩm cái gì, liền mở miệng nói: “Tôi quả thực không động đến tiền bên trong, không thì anh trực tiếp kiểm tra thẻ trên điện thoại đi, bạn trai tôi sắp tới rồi, cho nên…”
“Không được…” Dịch Thần một hơi từ chối: “Thẻ này là của mẹ tôi, tôi không kiểm tra được, cậu chỉ có thể theo tôi ra ngoài kiểm tra, hiện tại cậu nói với bạn trai kia của cậu một tiếng, tối nay không hẹn…”
Giang Phi cảm giác Dịch Thần có phần cố tình gây sự, vừa muốn mở miệng nói thêm gì nữa thì lúc này một cánh tay bỗng nhiên nhẹ nhàng khoác lên vai cậu.
Giang Phi quay đầu nhìn lại, trong lòng không khỏi vui mừng…Là Phó Huân.
“Chuyện của tôi với Giang Phi, lại có người muốn thay làm chủ?” Phó Huân nhìn nam nhân xa lạ trước mắt, nhếch miệng lên, nhưng đáy mắt lại không có phân nửa tiếu ý: “Vị tiên sinh này nhiệt tình như vậy, thật khó hiểu a.”
Dịch Thần hơi híp mắt đánh giá nam nhân bên cạnh Giang Phi…Thân hình cao lớn, trang phục trên người được thiết kế tinh xảo, cổ tay lại đeo đồng hồ có giá trị không rẻ, bộ dáng…kém hơn mình một chút, nhìn giống như là người làm ăn có chút lai lịch.
“Cho nên anh chính là bạn trai của Giang Phi?” Dịch Thần không nóng không lạnh nói, tiếp tục đánh giá Phó Huân, trong lòng cũng dâng lên một cỗ khó chịu vô hình.
Giang Phi dẫn đầu giới thiệu cho Phó Huân: “Đây là Dịch Thần, hành xóm cũ của em.”
“Dịch Thần?”
Mi tâm Phó Huân hơi nhăn lại, trong nháy mắt nhớ lại tên ‘Dịch Thần’ trong điện thoại của Giang Phi, hình như còn cầu Giang Phi giả làm bạn trai hắn, sau đó bị mình kích thích vài câu rồi trực tiếp chặn Giang Phi lại.
“Em cũng là mới gặp được trong lúc chờ anh.” Giang Phi tiếp tục nói: “Cũng không có chuyện gì đâu, chính là em muốn trả lại thẻ lúc trước hắn cho em, nhưng hắn lại cảm thấy em đã động đến tiền bên trong cho nên bảo em ra ngoài với hắn tìm một máy rút tiền kiểm tra.”
Phó Huân khẽ cười một tiếng: “Hóa ra là như vậy.”
Dịch Thần tiến lên một bước, mặt không cảm xúc nhìn Phó Huân: “Làm quen chút, tôi, Dịch Thần, là bạn trai cũ của Giang Phi.”
Mặt Giang Phi liền biến sắc: “Hả? Bạn trai cũ? Anh…anh thành bạn trai cũ của tôi lúc nào, Dịch Thần anh đừng nói nhảm.”
“Trước đó chúng ta đã phát triển đến mức muốn gặp cha mẹ, sao tôi không phải bạn trai cũ của cậu.” Dịch Thần giống như kìm nén đến khó chịu, giờ phút này nhất định phải đoạt được chút quyền chủ động với Giang Phi ở trong tay: “Làm sao? Sợ bạn trai cậu mất hứng?”
Giang Phi mặt đầy mờ mịt, cậu không biết tại sao Dịch Thần lại phải bịa ra cái loại chuyện này: “Anh…”
Phó Huân tự tiếu phi tiếu nói: “Nhưng lúc trước nói trong điện thoại, hình như không phải vậy.”
“Lúc đó thì nói được bao nhiêu.” Dịch Thần cười lạnh nói: “Tôi nói chuyện với Giang Phi đã nhiều năm, mấy câu là nói rõ được với anh sao?”
Giang Phi: “…”
Phó Huân cười khẽ: “Vậy tối nay trở về, tôi nghe Giang Phi nói tỉ mỉ với tôi.”
“Anh…”
“Đúng rồi, vừa rồi Giang Phi nói cậu hoài nghi em ấy động đến tiền trong thẻ của cậu, vậy để thuộc hạ của tôi đi kiểm tra với cậu, thuộc hạ của tôi sẽ bù khoản thiếu hụt cho cậu ngay tại đó.”
Dịch Thần giống như ăn một gậy, sắc mặt nhất thời xanh mét, nhưng cũng chỉ có thể cố gắng cười vô vị đáp: “Không cần, mới vừa rồi tôi chỉ đùa chút mà thôi, tiểu gia không thiếu chút tiền đó, nhưng cậu…” Dịch Thần bỗng nhiên trừng Giang Phi: “Mẹ nó cậu thả lão tử bồ câu, sao cũng phải mời lão tử ăn bữa cơm bồi tội.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT