Nửa đêm, Giang Phi đứt quãng cầu xin tha thứ trong điên triều kịch liệt, đêm nào cũng vậy, nhưng Phó Huân lại rất ít khi thật sự vì cảm nhận của Giang Phi mà kiềm chế lại bản thân.

Phó Huân có thể cảm giác được Giang Phi dung túng nhượng bộ hắn, trên chuyện tình ái đột nhiên quá thô bạo thì Giang Phi có lẽ sẽ kháng cự, nhưng chỉ cần giống như thêm nước vào ly tăng chút mức độ lên thôi, Giang Phi sẽ lựa chọn im lặng chịu đựng để thỏa mãn hắn.

Yêu cầu quá đáng Giang Phi sẽ không đồng ý nhưng nếu hóa giải yêu cầu này, lại dỗ dành ngon ngọt, Giang Phi có thể cho hắn muốn gì được nấy.

Giống như nước ấm nấu ếch*, rơi vào vòng ôn nhu của Phó Huân, cho dù bị Phó Huân coi là giúp việc hay đồ chơi phát tiết, Giang Phi cũng không tự giác được.

Nhan Hiểu xuất hiện, liền ở cùng với Giang Phi.

Nhan Hiểu khôi phục rất tốt, trừ không thể làm việc nặng cùng với không thể chịu đả kích ra thì gần như không khác gì người thường, ngày đầu tiên về nhà Nhan Hiểu liền làm một bàn ăn cho Giang Phi…

Buổi tối Phó Huân không đến căn hộ của Giang Phi nữa, chỗ hẹn với Giang Phi cũng đổi sang bên ngoài.

Chạng vạng tối hôm nay, Giang Phi rời khỏi phòng vẽ đến phòng ngủ thay quần áo, cậu nói với Nhan Hiểu rằng buổi tối có chút việc, không về ăn cơm.



“Là đến gặp Phó Huân?” Nhan Hiểu hỏi.

Giang Phi đỏ mặt cười cười, gật đầu một cái không nói gì.

“Đúng rồi, lúc nào mẹ mới có thể gặp mặt Phó Huân trò chuyện vậy?”

“Nga, con đã nói với Phó Huân, hắn nói hai ngày nữa là có thể.” Giang Phi nói: “Mẹ định một thời gian đi, con nói lại cho hắn.”

Nhan Hiểu muốn nói lại thôi, cuối cùng khi đưa Giang Phi ra cửa lại dặn dò một câu: “Tiểu Phi a, mẹ nói như này con có thể mất hứng nhưng để ý Phó Huân một chút, đừng hãm quá sâu, mọi việc đều…”

Giang Phi nói một đống, nhưng sắc mặt ngưng trầm của Nhan Hiểu vẫn không dịu đi chút nào.

Giang Phi đi xuống lầu, mà xe của Phó Huân đã dừng trước lầu chung cư chờ cậu từ sớm.

Sau khi hai người dùng bữa tối ở một nhà hàng xong, Phó Huân liền mang Giang Phi đến quán bar.

Giang Phi không thích cái nơi ăn chơi đàng điếm, nhạc điện tử điếc tai đó, nhưng Phó Huân ngỏ ý muốn dẫn cậu đi gặp một vài anh em của mình, hâm nóng tình cảm để sau này sống chung.

Đến quán bar, điện thoại Phó Huân đột nhiên vang lên.

Là Phó Nam gọi tới.

“Điện thoại của đồng bạn làm ăn, đoán chừng là có chuyện quan trọng nào đó.” Phó Huân nói với Giang Phi bên cạnh: “Em đi trước đi, anh nói chuyện điện thoại xong sẽ lập tức đi vào.”

Phó Huân nói xong, không đợi Giang Phi mở miệng liền xoay người đi ra xa tiếp điện thoại.

Giang Phi đành chịu, không thể làm gì khác hơn là xoay người tiến vào hộp đêm một mình, cũng không biết anh em Phó Huân nói ở đâu, Giang Phi chỉ có thể tìm một chỗ thích hợp trong đại sảnh huyên náo  tạm thời ngồi xuống chờ đợi Phó Huân.

Giang Phi tìm một chỗ mà cửa vào hộp đêm có thể thấy rõ rồi định ngồi xuống, suy nghĩ chờ lát nữa Phó Huân tiến vào hắn có thể phát hiện ra ngay lập tức.

Ngay khi Giang Phi chờ đợi Phó Huân mà nhìn về phía cửa ra vào thì một bóng người quen thuộc đột nhiên tiến vào trong tầm mắt.

Thấy rõ bộ dáng của người kia, Giang Phi liền lập tức bật dậy khỏi ghế salon.

Đó là…Dịch Thần!

Giang Phi rất bất ngờ…Dịch Thần cũng không phải người ở thành phố Trung Nam cho nên xác suất xuất hiện ở nơi này là rất thấp, trừ phi là tới thành phố Trung Nam có chuyện quan trọng gì.

Dịch Thần mặc bộ trang phục thường ngày màu đậm, ngũ quan anh tuấn cực kỳ chói mắt, chợt nhìn một cái thật giống như người mẫu nam bước ra từ trong poster thương vụ cao cấp.

Bên cạnh Dịch Thần còn có một nam tử xa lạ đi theo, tựa hồ là bạn của hắn, từ lúc bắt đầu vào cửa đã luôn cười cười nói nói với Dịch Thần.



Giang Phi bỗng nhiên có phần rối rắm có nên đi đến chào hỏi hay không, mặc dù chuyện Dịch Thần chặn điện thoại cùng tin nhắn của cậu rất khó hiểu nhưng hiển nhiên đã thể hiện không muốn dây dưa rễ má với cậu nữa, thế nhưng…

Giang Phi nhanh chóng tìm trong ví, lấy ra một tấm thẻ ngân hàng vẫn luôn đặt trong lớp ghép của ví tiền…Nếu như không phải hiện tại thấy Dịch Thần thì cậu cũng sắp quên mất tấm thẻ này.

Bên trong thẻ có mấy trăm vạn, vật về nguyên chủ mới có thể an tâm hoàn toàn.

Giang Phi hít sâu một hơi, cầm thẻ rồi nhanh chóng đi về phía Dịch Thần.

***

“Tối nay cũng không thể uống nhiều.” Bạn tốt của Dịch Thần Tần Lực nói: “Sáng mai còn phải dậy sớm đi làm phù rể đó, đừng gây ra chuyện rắc rối gì ở hôn lễ bạn học cũ.”

Dịch Thần hừ lạnh một tiếng: “Tớ có thể gây ra chuyện rắc rối gì chứ, tớ con mẹ nó đã làm phù rể cho người ta bốn năm rồi, nhắm mắt lại cũng có thể đi hết chương trình.”

Tần Lực không khỏi tức cười: “Này tớ nói, mấy đứa chung ký túc xá năm đó, trước mắt coi như chỉ còn mỗi cậu độc thân thôi.”

“Tiểu gia tớ muốn loại nào chẳng có, cậu nói xem đây đối với tớ mà nói còn là vấn đề sao?”

“Nhưng tớ nghe nói bác gái đã vội vã muốn ôm cháu lắm rồi.” Tần Lực nói: “Đúng rồi, tớ còn nghe nói cậu thích nam nhân.”

“Đệt, mẹ nó cái này cậu nghe ai nói.”

“Còn cần nghe ai nói a, đã truyền khắp giới thượng lưu ở thành phố ** rồi.” Tần Lực cười: “Tớ nghe mẹ tớ nói bác gái đã sắp xếp đối tượng ở trong giới cho cậu rồi, nghe nói là rất coi trọng Nhị thiếu gia nhà **thị, cùng cháu trai của **quản trị, tuổi tác của bọn họ cũng không khác cậu là mấy, tất cả đều là gay, trước mắt mẹ cậu đang hâm nóng tình cảm với cha mẹ người ta đấy…”

Mẹ của Tần Lực và mẹ của Dịch Thần là bạn thân, cho nên chuyện liên quan tới mẹ của Dịch Thần, Tần Lực đều nghe nói từ chỗ mẹ mình.

Dịch Thần cực đau đầu, vội vàng khoát tay: “Đừng nói đừng nói nữa, tớ vất vả lắm mới thoát khỏi tầm mắt của mẹ tớ, bây giờ đừng nhắc tới bà nữa.”

“Cậu nói xem cậu cũng thật là, trong số chúng ta tướng mạo gia thế nhà cậu là hàng đầu, sao cậu tìm một đối tượng lại khó khăn như đi Tây Thiên thỉnh kinh vậy chứ.”

“Con mẹ nó ai không có đối tượng, từ thời cấp hai đối tượng của lão tử đã bao giờ hết chưa, nhưng có hợp thì tất có phân, cậu cũng không thể bảo tớ nói chuyện một cái liền vĩnh viễn trói bên cạnh nhau luôn.”

“Mẹ cậu muốn là đối tượng kết hôn.”

“Tớ lớn được bao nhiêu mà phải kết hôn, kết cái rắm hôn, sớm nhất cũng phải sau ba lăm tuổi.”

“Cậu chính là chưa gặp được người mình thích thật sự, gặp rồi cậu sẽ không cho là như vậy đâu.” Tần Lực đột nhiên nghĩ đến cái gì liền chậc chậc nói tiếp: “Đúng rồi, trước đây không lâu cậu không phải nói với mẹ cậu rằng cậu đã gặp được người mình thích rồi sao, còn nói sẽ dẫn cậu ta đến nhà, người nọ đâu? Chia tay rồi?”

“Đệt! Cậu đừng nhắc tới tên ngu xuẩn kia nữa.” Dịch Thần đột nhiên nổi giận: “Cậu nhắc đến cậu ta tớ liền tức điên lên, cậu ta cư nhiên…”

“Dịch Thần.”



Bên cạnh đột nhiên truyền tới thanh âm quen thuộc, Dịch Thần sửng sốt, nhanh chóng quay đầu nhìn lại.

Giang Phi đứng bên cạnh ghế salon Dịch Thần đang ngồi, nở nụ cười ôn hòa nhìn Dịch Thần đã kinh ngạc đến cứng đờ người trước mắt, nhẹ giọng nói: “Đã lâu không gặp.”

Sau khiếp sợ ngắn ngủi, Dịch Thần liền nhảy khỏi ghế salon, nhìn chằm chằm nam nhân trước mặt, gằn từng chữ một: “Giang, Phi!”

Giang Phi căn bản không biết bộ dáng ăn thịt người này của Dịch Thần là tới từ đâu, nhưng nếu bị đối phương ghét rồi thì Giang Phi giờ phút này cũng chỉ muốn trả lại vật trong tay sau đó lập tức rời đi…Phó Huân hẳn sẽ tiến vào rất nhanh, cậu không cần phải lãng phí thời gian ở chỗ này.

“Trước đó anh cho tôi một…”

Lời Giang Phi còn chưa nói hết, Dịch Thần đã đột nhiên hừ mạnh một tiếng ngắt lời, châm chọc nói: “Lúc này tới gặp tôi, không sợ chọc bạn trai cậu mất hứng sao?”

***Nước ấm nấu ếch: là câu chuyện ngụ ngôn của Trung Quốc. Khi bỏ con ếch thẳng vào nước nóng, nó sẽ lập tức nhảy ra. Nhưng nếu bỏ vào nước lạnh rồi chậm rãi đun lên, con ếch sẽ ở yên mà… chết từ từ

Ngụ ý: con người sống trong an nhàn quen rồi có thể khiến tinh thần sa đọa mà hại đến bản thân, bởi vì quá trình này diễn ra chậm chạp nên khi tỉnh ngộ thì đã muộn. Ngược lại, nếu đang ở “thiên đường” (điều kiện bình thường) mà bị ném xuống “địa ngục” (nước nóng), phản ứng sẽ rất mạnh, từ đó nhanh chóng đưa ra lựa chọn, không đến nỗi chết lúc nào không hay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play