Giang Phi ở phòng trọ cả ngày, ngồi trong phòng vẽ không vẽ được một bản một nét nào, thỉnh thoảng lại cầm điện thoại lên kiểm tra, rất sợ bỏ qua tin nhắn hay một cú điện thoại.

Giang Phi rối rắm có nên chủ động gọi điện thoại cho Phó Huân hỏi chuyện liên quan đến Phó Nam hay không, xác nhận chút xem có thật sự còn sống không.

Nếu như Phó Nam còn sống, vậy có phải đồng nghĩa với việc quan hệ giữa mình cùng Phó Huân hắn cũng đương nhiên chấm dứt từ đây hay không.

Cuộc sống đột nhiên lại có hy vọng phảng phất như có một chùm sáng ngay trước mắt, không còn vô tri vô giác giống như trước nữa, cho dù có buồn chán nằm dí ở phòng trọ một tuần thì vào giờ khắc này, Giang Phi kích động đến nỗi vô pháp tỉnh táo lại.

Chạng vạng tối, Giang Phi rốt cuộc cũng không khống chế được mà gọi điện thoại cho Phó Huân, vô luận kết quả tốt hay xấu thì xác định được chung quy vẫn thỏa đáng hơn hiện tại đối với kết quả không rõ vừa mong đợi lại vừa lo âu.

Thế nhưng, điện thoại reo lên cuối cùng lại tự động cúp máy, không ai nghe.

Giang Phi có phần nản lòng ném điện thoại qua một bên…Lúc trước cậu điện thoại cho Phó Huân, tốc độ Phó Huân nghe từ trước tới nay chưa từng vượt quá ba tiếng.

Giang Phi nghĩ lại, có phải bởi vì hiện tại Phó Nam ở bên cạnh Phó Huân nên Phó Huân kích động đến không thèm để ý cái gì không.

Nếu là như vậy…thì quá tốt rồi!



Đến tận mười hai giờ tối hôm đó Phó Huân vẫn chưa xuất hiện, qua giờ này xác suất Phó Huân không tới là rất lớn.

Dưới tình huống này, Giang Phi bỗng nhiên đối với chuyện Phó Nam có thể còn sống, càng tin chắc hơn.

Cho đến quá nửa đêm Giang Phi mới mơ mơ màng màng ngủ, bất quá hơn bảy giờ sáng liền tỉnh, mặt trời bên ngoài vừa lúc, Giang Phi quyết định mang Đại Quất ra ngoài phơi nắng.

Giang Phi suy nghĩ một ngày một đêm coi như đã tỉnh táo, vô luận động tĩnh bên Phó Huân thế nào thì cậu cũng không thể để mình chịu ủy khuất, nếu Phó Nam thật sự không chết mà trở về, vậy dĩ nhiên hết thảy đều đại hỷ, nếu Phó Nam không sống lại thì cậu chẳng qua là vẫn tiếp tục sống cuộc sống như trước.

Dù sao sẽ không tệ hơn hiện tại.

Giang Phi thay quần áo xong liền bỏ Đại Quất vào cái lồng vải cho mèo, mang bản vẽ của mình chuẩn bị rời khỏi nhà, kết quả vừa mới mở cửa lại đụng vào Ngô Thân đang ấn chuông cửa đối diện.

“Ngô tiên sinh? Ngài sao lại…” Vừa nói, Giang Phi theo bản năng thò đầu nhìn hành lang bên ngoài.

“Phó tổng không tới.” Ngô Thân liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm tư của Giang Phi, nhàn nhạt nói: “Phó tổng lệnh thuộc hạ tới lấy ba sợi tóc của Giang tiên sinh.”

“Tóc?” Giang Phi khó hiểu: “Muốn tóc tôi làm gì?”

“Xin lỗi Giang tiên sinh, không thể trả lời.”

Giang Phi cũng không hỏi tiếp, dẫu sao muốn ba sợi tóc mà thôi cũng không phải việc khó gì.

“Nga, vậy xin anh chờ một chút, tôi đến phòng tắm tìm mấy sợi cho anh.”

“Không cần, Phó tổng có lệnh, cẩn thận lý do, chỉ cần Giang tiên sinh trước mặt thì nhổ tóc luôn.”

“…”

Giang Phi mơ hồ cảm giác Phó Huân muốn tóc mình là để làm chuyện quan trọng, nhưng là…

Nhưng tóc có thể có tác dụng gì, thường không phải dùng để giám định sao?

Phó Huân muốn giám định cái gì?

Giang Phi nhổ vài cọng tóc trên đầu đưa cho Ngô Thân, Ngô Thân sau khi nhận lấy liền bỏ vào một chiếc túi nhỏ được bọc kín, nhìn bộ dáng nghiêm túc của Ngô Thân, trực giác Giang Phi nói chuyện này không đơn giản.

“Xin hỏi…” Giang Phi thận trọng hỏi: “Phó Huân hắn bận cái gì vậy?”

“Xin lỗi, không thể trả lời.”

“…” Giang Phi chưa từ bỏ ý định, hỏi tiếp: “Phó Nam còn sống là thật sao? Hiện tại cậu ta có phải đã trở lại bên người Phó Huân rồi không, nga đúng rồi…” Giang Phi tựa hồ nhớ ra cái gì đó, lại nhanh chóng nói: “Các anh muốn tóc này để làm giám định cho Phó Nam vừa tìm được có phải không?”

Cũng chỉ có loại khả năng này, dẫu sao Phó Huân đã mười năm không gặp Phó Nam mà Phó Nam lại quan trọng với hắn như vậy, hắn cẩn thận như thế, khẳng định cũng lo lắng mình kiếm nhầm người.

Ngô Thân không trả lời, hướng Giang Phi khẽ gật đầu, cung kính nói: “Cáo từ.” Sau đó liền xoay người rời đi.

“Này vậy…vậy nếu các anh thật sự tìm được Phó Nam, có thể nói với tôi một tiếng được không?”



Giang Phi đứng ở cửa, nhìn Ngô Thân không thèm quay đầu lại quẹo vào hành lang thang máy cách đó không xa.

Giang Phi có chút ảo não nhún vai, bất quá cũng không nghĩ nhiều cái gì, loại chuyện này vội vàng cũng vô dụng, chỉ có thể yên lặng chờ đợi kết quả.

Ba ngày kế tiếp, Phó Huân chưa từng đến chung cư của Giang Phi, Giang Phi cũng không gọi điện thoại cho Phó Huân để hỏi tình huống của Phó Nam, cậu thật lòng hy vọng Phó Huân cứ như vậy quên mình đi.

Giang Phi quyết định ở lại chỗ này thêm một tháng, nếu như tháng này cậu có thể bình yên vượt qua một mình vậy thì cơ bản có thể xác định, Phó Huân hoặc là đã tìm được Phó Nam hoặc là lại có niềm vui mới, tóm lại, hiện tại sự tồn tại của mình đối với Phó Huân hắn mà nói, đã không còn quan trọng.

Chạng vạng tối hôm nay, tâm tình Giang Phi rất tốt liền một mình đến quán ăn.

Giang Phi định chờ sau khi chắc chắn Phó Huân thật sự đã đá mình đi, liền lập tức bán hết đồng hồ đeo tay Phó Huân tặng cùng chiếc xe hắn cho cậu vài ngày trước đi.

Trước sau cộng lại,  Giang Phi cảm giác mình đã lấy lại hết thảy những gì bị lừa trước đó từ trên người Phó Huân, mà nếu như ngay cả căn phòng này Phó Huân cũng không cần, vậy mình liền bán nốt luôn, rồi lại thu được một khoản kinh người.

Cầm tất cả những thứ Phó Huân cho, Giang Phi một chút cũng không chột dạ, thậm chí là có lý chẳng sợ, trên thế giới này, có lẽ cũng chỉ cầm đồ của Phó Huân Giang Phi mới yên tâm thoải mái, thậm chí còn có loại cảm giác khoái cảm trừng phạt được ác nhân.

Ở  trong mắt Giang Phi, hết thảy những gì Phó Huân lừa cậu, không chỉ có biến thái tàn phá thân tâm, còn là dùng phương thức cực kỳ tồi tệ hủy diệt tình yêu của cậu, khiến cậu hôm nay ngay cả đường sống để quay đầu cũng chẳng còn.

Nếu đã như vậy, cậu cần gì phải khách khí!

Lúc ăn cơm, Giang Phi chợt nhớ tới những bạn bè trước kia của mình, trước bởi vì yêu cầu của Phó Huân mà cậu cơ hồ đã cắt đứt tất cả liên lạc với bọn họ…Mặc dù trước kia cũng không phải có rất nhiều bạn, nhưng thỉnh thoảng Giang Phi còn có thể ăn một bữa cơm với bọn họ để những năm một thân một mình của cậu không phải sống cô đơn.

Giang Phi suy tính hết lần này tới lần khác rồi quyết định thêm lại những người bạn tốt này…Hiện tại Phó Huân cũng không đoái hoài tới cậu, loại chuyện xã giao cá nhân này, cậu cũng không muốn bị Phó Huân trói buộc nữa.

Giang Phi đăng nhập vào phần mềm xã giao ** của mình, phát hiện không ít bạn tốt trước đó xóa đi đã lần nữa gửi lời kết bạn với cậu, có lẽ là đối với chuyện đột nhiên bị xóa cảm thấy rất khó hiểu.

Trong đó, số lời xin kết bạn của Dịch Thần là nhiều nhất.

Giang Phi nhớ tới Dịch Thần, vị hàng xóm nóng nảy trước kia của mình…Người này hình như còn để một tấm thẻ ở chỗ mình.

Dưới mỗi lần kết bạn của Dịch Thần đều để lại tin nhắn kết bạn, Giang Phi chậm rãi liếc đọc.

Có bệnh à sao lại xóa tôi?

Tiểu tử cậu đang làm cái gì?

Tôi đến thành phố Trung Nam rồi cậu đâu đó?

Cậu mẹ nó thấy thông báo thì mau thêm lão tử lại!

….

Sắc mặt Giang Phi khó coi đọc tin nhắn kết bạn như đòi nợ của Dịch Thần, cậu có thể tưởng tượng được khuôn mặt tức giận ngất trời của Dịch Thần…Ban đầu đã biết tính khí nóng nảy của người hàng xóm này.

Giang Phi vội vàng chấp nhận lời kết bạn mới nhất của Dịch Thần, cũng muốn tìm cơ hội gửi tấm thẻ kia lại cho Dịch Thần.

Sau năm giây vừa đồng ý lời mời kết bạn, tin nhắn Dịch Thần liền ầm ầm đổ tới!



Cậu mẹ nó rốt cuộc cũng ló đầu? Tôi cho rằng cậu chết rồi!

Điện thoại cậu không gọi được, có phải đổi số rồi hay không?

Nhắn số mới cho tôi, lập tức!

Có biết mấy ngày trước tôi đến thành phố Trung Nam tìm cậu uổng công không!

Nói chuyện đi! Người đâu?

Giang Phi nhìn tin nhắn nhảy liên tiếp, mặt đen lại…Trong ấn tượng của cậu mình hình như không thân với Dịch Thần như vậy, nhưng một chuỗi ‘chào hỏi’ của Dịch Thần thật giống như mình đã quen với hắn mấy trăm năm.

Người này cũng quá…

Giang Phi thở dài một hơi, sau đó gửi một tin nhắn.

Tôi ở đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play