Phó Huân xoay người mở cửa rời khỏi phòng ngủ.

Phó Nam không biết đứng ở ngoài cửa lúc nào, thấy Phó Huân đi ra liền lập tức tiến lên ôm lấy cánh tay Phó Huân, thấp giọng kêu một tiếng ca.

Phó Huân nắm bả vai Phó Nam, mang Phó Nam chuẩn bị rời đi.

Giang Phi chạy ra khỏi phòng ngủ, hướng về phía bóng lưng Phó Nam cùng Phó Huân hét lớn: “Ngươi dám động đến chó của ta, ta liền liều mạng với ngươi!”

Chạng vạng tối mười ngày sau, hai chú chó A Lạp A Gia mà Giang Phi nuôi bị phát hiện miệng sùi bọt mép nằm ở vườn hoa, thời điểm được đưa đến phòng khám thú y thì đã tắt thở.

Bác sĩ thú y nói là bị độc chết.

Hai chú chó A Lạp A Gia này là món quà sinh nhật mười một tuổi mà Giang Hải Tông tặng cho Giang Phi, Giang Phi cực kỳ yêu thích, khi cậu còn rất nhỏ đã xin cha mẹ cho cậu nuôi chó nuôi mèo, đến mười một tuổi mới rốt cuộc được như ý nguyện, thích đến chỉ thiếu ôm chúng lên giường ngủ chung.



Giang Phi gào to khóc lớn, khóc từ nhà đến phòng khám thú y, lại từ phòng khám thú y khóc đến lúc về nhà, vô luận Giang Hải Tông cùng  vợ an ủi Giang Phi thế nào, Giang Phi cũng không cách nào thoát khỏi cơn đau buồn.

“Đừng khóc Phi Phi, mẹ mua cho con hai con nữa được chưa?” Nhan Hiểu lau đi vết nước mắt ràn rụa của con trai, lòng thương  yêu không dứt: “Con không phải cũng thích mèo sao? Mẹ mua thêm một đôi mèo cho con nuôi nhé.”

“Con không muốn, con muốn A Lạp A Gia! Muốn chúng cơ.”

Giang Phi nhận định chuyện này là do Phó Huân làm, là Phó Huân độc chết hai con chó bảo bối của cậu.

Phó Huân rất bình tĩnh nói, hai con chó bị đầu độc kia không liên quan gì tới hắn.

Giang Phi cũng không tin lời giải thích của Phó Huân.

Bởi vì chuyện này mà Giang Phi vẫn luôn không bỏ qua không tha thứ cho Phó Huân, tựa như sinh mạng của cậu trừ việc sống ra cũng chỉ còn gây khó dễ cho Phó Huân.

Cho đến một tháng sau, sau nhiều lần gây khó khăn cho Phó Huân không có kết quả, Giang Phi định bụng lại đi khi dễ Phó Nam, dựa vào cái này để có được sự đáp trả của Phó Huân, thế nên buổi sáng hôm ấy, thừa dịp Phó Nam dùng cơm ở dưới lâu, Giang Phi liền cầm một con rắn đồ chơi chạy vào bên trong phòng Phó Nam.

Giang Phi rối rắm nên để rắn đồ chơi ở đâu, đặt lên giường thì lo bị bà vú lúc dọn dẹp phòng phát hiện trước, sau khi suy nghĩ kỹ, Giang Phi liền quyết định bỏ con rắn đồ chơi vào trong ngăn kéo bàn đọc sách mép giường của Phó Nam.

Vừa mới mở ngăn kéo bỏ con rắn vào,  Giang Phi lại chợt phát hiện hai chiếc chuông quen thuộc ở trong ngăn kéo.

Giang Phi cau mày, cầm hai chiếc chuông kia lên kiểm tra, chợt phát hiện đây là chuông mà trước đó cậu đeo trên cổ A Lạp cùng A Gia, một vàng một bạc, xâu bằng dây đỏ, phía trên có khắc chữ ‘Lạp’ và ‘Gia’.

Giang Phi vừa khó hiểu lại vừa khiếp sợ, cậu nhớ tới thời điểm A Lạp cùng A Gia qua đời một tháng trước, chuông trên cổ đã không thấy tăm hơi, chỉ là lúc đó quá thương tâm trước cái chết của chúng nên liền quên mất chuyện này.

Giang Phi không hiểu chuông trên cổ A Lạp A Gia tại sao lại ở chỗ Phó Nam, cậu biết Phó Nam sợ chó, cho nên không thể nào Phó Nam bắt được A Lạp A Gia rồi cưỡng ép lấy chuông xuống, chỉ có thể là thời điểm A Lạp A Gia bất động…

Thời điểm bất động?

Đó không phải thời điểm chó tắt thở sao?

Giang Phi bất ngờ đổ mồ hôi lạnh, mà ngay lúc này, cửa phòng sau lưng bỗng nhiên bị đẩy ra.

Giang Phi chợt xoay người nhìn lại, chỉ thấy Phó Huân cùng Phó Nam đang cười cười nói nói đi vào.

Vừa thấy Giang Phi bên trong phòng, Phó Huân cùng Phó Nam đồng thời sửng sốt.

“Sao cậu lại ở trong phòng Phó Nam?” Phó Huân trầm giọng nói.

Giang Phi giơ chiếc chuông trong tay lên, nhìn chằm chằm vào Phó Nam bên cạnh Phó Huân, lạnh giọng chất vấn: “Chuông treo trên cổ A Lạp A Gia tại sao lại ở chỗ ngươi?”



Phó Nam mặt đầy mờ mịt, sau đó lắc đầu một cái: “Đây không phải đồ của em.”

Giang Phi tiến lên một bước, trợn mắt nhìn Phó Nam lạnh lùng nói: “Nói! Có phải ngươi độc chết A Lạp A Gia không?”

Phó Nam bị dọa, cơ hồ sắp khóc lên, sau đó nơm nớp trốn vào sau lưng Phó Huân.

“Đây thật sự không phải đồ của em, Giang Phi ca ca tại sao phải đổ oan cho em chứ…” Phó Nam kéo áo Phó Huân, đỏ mắt nói:  “Ca ca, em không biết hai chiếc chuông này ở đâu ra…”

“Phát hiện trong ngăn kéo của ngươi mà ngươi không biết ở đâu ra?” Giang Phi xông lên trước, đưa tay định kéo lấy cổ áo Phó Nam, kết quả lại bị Phó Huân bắt lấy cổ tay, cứng rắn lôi trở lại.

Phó Huân dùng sức quá mạnh, Giang Phi bị đẩy mà đặt mông ngã ngồi trên mặt đất.

“Tự tiện vào phòng ngủ Phó Nam, còn lục ngăn kéo của em ấy, cái tiết mục kẻ gian kêu truy kẻ gian nhà cậu vẫn là đến biểu diễn trước mặt cha mẹ cậu đi.”

Phó Huân đi tới trước bàn đọc sách của Phó Nam, thấy được trong ngăn kéo mở có con rắn nhỏ màu xanh giống y như thật, bèn lấy con rắn đồ chơi ra.

Phó Nam thấy con rắn kia liền sợ hãi rụt bả vai kêu một tiếng, Phó Huân quay đầu nhẹ giọng nói với Phó Nam: “Đừng sợ, là giả.”

“Con rắn đồ chơi này là cậu bỏ vào ngăn kéo của Phó Nam?” Phó Huân nhìn Giang Phi đang từ dưới đất bò dậy, lạnh lùng nói: “Giang Phi, cậu thật ác độc.”

Giang Phi ủy khuất tới cực điểm, nghe âm thanh giòn giã phát ra từ chiếc chuông trong tay, chợt nhớ tới hai con chó nhỏ đã chết của mình, trong mũi không khỏi chua xót đến thiếu chút nữa rơi lệ, nhưng để không bị hai anh em trước mắt xem thường, Giang Phi liền cứng rắn nín nước mắt trở lại.

“Dù sao cũng là một trong số các ngươi hại chết chó của ta.” Giang Phi chỉ vào Phó Huân, lớn tiếng nói: “Nếu không phải ngươi, nếu không phải em trai ngươi thì chính là hai người các ngươi liên thủ với nhau.”

Phó Nam chạy chậm tới bên người Phó Huân, nửa người núp sau lưng Phó Huân, nhỏ giọng nói: “Giang Phi ca ca, em biết anh ghét em và anh em, nhưng anh yên tâm, em với anh em sẽ sớm rời khỏi nơi này…”

Giang Phi tức giận tới cực điểm, nhìn trái phải không có cái gì có thể cầm ném, vì vậy liền trực tiếp cởi giày dưới chân ra ném về phía Phó Nam, nhưng lại bị Phó Huân dùng tay chặn lại.

Phó Nam sợ hãi bíu vào áo Phó Huân khóc lóc, vừa khóc vừa thút thít nghẹn nào: “Đừng đánh em, đừng…đừng đánh em…”

Ngay khi Giang Phi định cởi chiếc giày còn lại trên chân ra, Phó Huân bỗng nhiên bước nhanh đến, bắt lấy một cách tay Giang Phi, thô bạo kéo cậu ra ngoài!

“Ngươi làm gì! Buông tay! Buông ta ra!”

Giang Phi hô to, hai chân ghì đất, thân thể cố ý nghiêng về phía sau, nhưng vẫn không chống được sức mạnh cánh tay kia của Phó Huân, cuối cùng cứ như vậy bị Phó Huân mạnh mẽ lôi ra khỏi phòng.

Giang Phi bị đẩy ra khỏi phòng rồi, vừa mới xoay người, cửa phòng đã bị Phó Huân chợt đóng lại, cũng khóa trái từ bên trong.

Giang Phi đập cửa đạp cửa ở bên ngoài, hổn hển nói: “Hai tên hung thủ các ngươi! Mở cửa! Con rùa đen rụt đầu có bản lãnh thì mở cửa! Tên cẩu câm thúi, ta muốn quyết đấu với ngươi!”



Cuối cùng vẫn là bà vú đến khuyên Giang Phi đi.

Khi Giang Phi trở về phòng mình rồi, cầm chiếc chuông nằm sấp ở trên giường không khống chế được mà khóc lớn một hồi.

——————–

Giang Phi ngủ một giấc xong thì đã là buổi trưa, Đại Quất ở bên ngoài phòng ngủ, dùng móng vuốt cào cửa khiến cửa vang lên những tiếng vang ken két, hiển nhiên là đói bụng lắm rồi.

Đoán chừng phải nghỉ ngơi cả ngày mới có thể hòa hoãn lại…

Sau khi rửa mặt rồi, Giang Phi liền đứng ở bên cạnh Đại Quất ngơ ngẩn nhìn Đại Quất ăn cơm.

Theo động tác đầu khi Đại Quất ăn cơm, chuông trên cổ Đại Quất liên tục phát ra tiếng vang lanh lảnh, trong thoáng chốc, Giang Phi liền nghĩ tới hai con tiểu A Lạp cùng A Gia thuở nhỏ nuôi kia.

Nguyên lai đã…

Đã nhiều năm như vậy rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play