Giang Phi đối với cái vấn đề này của Phó Huân rất không giải thích được.
Cái gọi là ‘phúc lợi’ tất nhiên là mong muốn của Phó Huân hắn, mà hôm nay cậu ở bên người bên Phó Huân mặc cho mặc đoạt, Phó Huân muốn cái gì từ trước đến giờ đều trực tiếp yêu cầu đòi hỏi, cho nên bây giờ cậu lấy cái gọi là ‘phúc lợi’ nào để cho Phó Huân hắn đây.
Bất quá Giang Phi không bối rối hay lo lắng, bây giờ cậu trừ cái mạng này ra đã không còn gì là không thể cho Phó Huân hắn, chỉ cần Phó Huân hắn yêu cầu, cậu trực tiếp làm theo là được.
“Anh muốn thế nào cũng được.” Giang Phi nhìn Phó Huân, thanh âm vẫn ôn hòa như trước.
“Thái độ này của cậu là sao, đâu nói suy nghĩ của tôi.” Phó Huân nổi trận lôi đình: “Tôi hỏi cậu đó!”
Giang Phi yên lặng hồi lâu, lại thấp giọng nói: “Hiện tại cái gì của tôi cũng đều là của Phó tổng, Phó tổng muốn cái gì cứ nói thẳng đi.”
Phó Huân tức đến trợn mắt nghiến răng, nhất thời gắt gao nắm chặt tay lại, nhìn biểu cảm qua loa lấy lệ của Giang Phi lại dâng lên một cỗ xung động muốn động thủ…Ngay cả cái lấy lòng đơn giản nhất người này cũng sẽ không làm sao?
Không, cậu ta nhất định sẽ, cậu có thể chuẩn bị bữa ăn Tây, tặng khăn quàng cho Diệp Phong Miên, sao có thể không biết lấy lòng mình thế nào.
Nếu ngày thường, Phó Huân có nổi giận lớn hơn nữa Giang Phi cũng sẽ không để ý, nhưng giờ phút này cậu đang cầu xin Phó Huân, tâm vương vấn vấn đề nhà ở sau khi cha ra ngục, Giang Phi cũng chỉ có thể dùng hết khả năng để thỏa hiệp.
Từng nếm trải mùi vị đau khổ, Giang Phi biết mình không thể lại dùng người quan trọng bên người mà hành động theo cảm tính cùng Phó Huân nữa.
“Vậy xin Phó tổng nhắc nhở tôi, tôi cần phải làm gì.” Giang Phi nói: “Tôi sẽ nghiêm túc đi làm.”
Lời này của Giang Phi làm Phó Huân nghe mà cả người không được tự nhiên, vốn Phó Huân định khiến Giang Phi chủ động dâng hiến cho hắn, như bây giờ lại thành Phó Huân hắn đơn phương đòi lấy, bất quá Phó Huân cũng không muốn chỉ vì một câu như vậy mà tức giận phiền muộn, hắn cảm thấy nếu không cho Giang Phi chút nhắc nhở, lúc này hắn thật sự có thể không khống chế được muốn động thủ.
“Làm chút gì để tôi biết cậu hiện tại thích tôi.” Phó Huân nói xong, thấy Giang Phi sắc mặt tái nhợt hơi ngẩn ra, ngay sau đó lại bổ sung: “Mặc dù tôi không thèm, bất quá ở bên người tôi phải một lòng với tôi, nếu tôi biết trong lòng cậu còn nghĩ tới những thứ khác…Ngô…”
Lời Phó Huân còn chưa nói hết, ngoài miệng đã chợt truyền tới xúc cảm mềm mại khiến hắn sững sờ, hắn kinh ngạc nhìn khuôn mặt thanh tú áp sát trước mặt, ánh mắt dần dần vô lực, ngay khi hắn muốn nhắm mắt lại hảo hảo hưởng thụ một phen thì môi Giang Phi đã rời đi.
Còn chưa kịp vào mộng đã chợt thanh tỉnh, sắc mặt Phó Huân tái xanh: “Cậu con mẹ nó đang chơi chuồn chuồn lướt nước sao?”
Giang Phi nhìn ánh mắt hùng hổ dọa người của Phó Huân, cuối cùng nhẹ nhàng thở ra một hơi, hai tay vòng lên cổ Phó Huân, lại lần nữa kiễng chân hôn lên.
Lúc này Phó Huân mới hài lòng nhắm hai mắt lại, đưa tay ôm lấy eo Giang Phi, xoay người ấn Giang Phi lên trên tường bên cạnh.
Sau một phen dây dưa kịch liệt, Giang Phi cảm thấy khó thở liền dùng sức quay đầu đi, nhưng Phó Huân vẫn như trước chưa thỏa mãn kề sát hôn lấy cậu.
“Đã không còn sớm…” Giang Phi cố hết sức nói: “Anh còn phải đi công…”
“Sáng sớm đã câu dẫn tôi.” Phó Huân cười ngắt lời Giang Phi, nhất thời ôm eo Giang Phi chặt hơn, khóe miệng hôn Giang Phi cười nhẹ nói: “Cứ như vậy không kịp chờ sao?”
“Tôi…”
“Thấy cậu chủ động như vậy, tôi liền bồi cậu một lúc nữa.” Phó Huân âm hiểm cười nói rồi trực tiếp ôm chặt eo Giang Phi, xoay người sải bước đi tới phòng ngủ.
“Anh…anh không đi làm sao?”
Phó Huân cười một tiếng: “Nam nhân trong lòng có sự nghiệp mấy đi nữa, cũng không ngăn được cái loại câu dẫn của tiểu tao hóa này.”
“…”
Sau một giờ, Phó Huân từ tâm đến thân đều đã thỏa thích một phen liền đè ở trên lưng Giang Phi chậm chạp không muốn đứng dậy, thỉnh thoảng lại hôn lên gò má lấm tấm mồ hôi của Giang Phi, cũng nói với Giang Phi, hắn sẽ chuyển một khoản tiền mua biệt thự vào trong thẻ của cậu, cậu có thể tùy ý cầm đi mua nhà dưỡng lão cho Giang Hải Tông.
Giang Phi nói cảm ơn.
“Tám giờ tối nay, tôi tụ tập với mấy người bạn làm ăn, cậu cũng tới.” Phó Huân nói.
“Ân.”
“Còn nữa, mua đồ tặng tôi.” Phó Huân lúc này tinh thần đang thoải mái lơ lửng, cũng quên mất cái gọi là thể diện tôn nghiêm, trực tiếp cọ vào cổ Giang Phi, bắt đầu mặt mày vô sỉ đòi hỏi: “Không cần quá đắt, nhưng phải khiến tôi có thể cảm nhận được tâm ý của cậu.”
“…”
“Nói chuyện với cậu cậu có nghe không?”
Giang Phi lại ‘ừ’ một tiếng thật thấp.
Phó Huân trở người Giang Phi lại, chuẩn bị tiếp tục.
Giang Phi thở hổn hển ở trên giường, một bên mặt gối lên tay, nửa mở cặp mắt, uể oải nhìn ánh mắt trời đang lên ngoài cánh cửa sổ…
Hiện tại ngoài cửa sổ, vừa lúc sáng.
Sau một phen kết thúc lần nữa, Phó Huân vẫn không muốn lập tức rời khỏi, tiếp tục chiếm cứ nơi nào đó, chậm rãi luận động.
Giờ phút này thân tâm Phó Huân đều buông thả tới cực hạn, cuối cùng môi trượt bên tai Giang Phi, thanh âm trầm thấp lại hấp dẫn: “Cậu là nữ nhân thì tốt biết bao, từ nay về sau không phải làm cái gì cả, chỉ chuyên tâm ở nhà sinh con cho tôi…”
Giang Phi nhắm mắt lại không nói gì, Phó Huân bất mãn với phản ứng của Giang Phi, tay hung hăng nhéo một cái lên hông Giang Phi, Giang Phi bị đau mà nhíu chặt mày, Phó Huân lại đưa tay xuống dưới người Giang Phi, ôn nhu vuốt ve bụng dưới của Giang Phi, tiếp tục cười nói: “Nếu cậu có thể sinh, tôi nhất định sẽ khiến cậu sinh mấy đứa.”
Giang Phi đối với loại đùa giỡn này của Phó Huân rất không nhịn được, thấp giọng nói: “Tương lai sẽ có nữ nhân sinh con cho anh…”
Nụ cười trên mặt Phó Huân càng tà ác hơn: “Bằng không tôi cho người sắp xếp giải phẫu chuyển giới cho cậu, cậu kết hôn với tôi, sinh con cho tôi…”
Loại đùa giỡn này của Phó Huân khiến Giang Phi rợn cả tóc gáy, Giang Phi muốn kết thúc cái vấn đề không giải thích được này nên định bò ra khỏi dưới người Phó Huân đi tắm, kết quả eo vừa động liền cảm thấy vật nào đó chiếm cứ trong người bỗng nhiên nổi dậy, nhất thời lại cảm thấy phiền lòng không dứt.
Phó Huân cũng không để ý đến vẻ chán ghét giữa hai hàng lông mày của Giang Phi, lại bắt đầu đè Giang Phi xuống chậm rãi**.
“Dáng dấp tôi rất giống Phó Nam sao?” Giang Phi bỗng nhiên mở miệng nói.
Thân thể Phó Huân chấn động một cái, dục vọng trong cơ thể cũng rút đi hơn nửa, hắn nhíu mày lại, tựa hồ cảm thấy rất không kiên nhẫn đối với cái vấn đề này của Giang Phi, trầm giọng nói: “Hỏi cái này làm gì?”
“Nếu anh coi tôi thành vật thay thế cho cậu ta…” Trong thoáng chốc, Giang Phi nói ra lời vẫn luôn muốn nói: “Cậu ta trên trời, nhất định sẽ hận anh…”
Lời của Giang Phi khiến sắc mặt Phó Huân chợt trầm xuống, hắn bỗng nhiên nắm lấy mặt Giang Phi, cưỡng ép cậu quay sang nhìn mình, dùng ánh mắt hung ác nói: “Làm với cậu bất quá chỉ là dùng cậu phát tiết, cậu con mẹ nó còn so mình với Phó Nam, cậu xứng sao?”
Phó Huân hừ một tiếng thật mạnh, sau khi buông Giang Phi liền rút * ra.
Phó Huân lần nữa cầm quần áo đến phòng tắm, thời điểm rời khỏi phòng ngủ liền đóng cửa phòng phát ra tiếng vang lớn.
Giang Phi biết Phó Nam vẫn chiếm vị trí cực kỳ quan trọng trong lòng Phó Huân, mà Phó Huân vừa rồi bị lời của mình chọc giận, đơn giản cũng là bởi vì bản thân hắn cũng hiểu đạo lý này.
Giang Phi không kiến nghị sau này lâu lâu lại lấy Phó Nam kích thích Phó Huân một chút, khiến hắn không lúc nào không ôm áy náy với Phó Nam, xem hắn còn có tâm tình nào ở trên giường dày vò mình nữa không.
Giang Phi nằm trên giường một lúc lâu mới xuống giường, mới ra khỏi phòng ngủ liền nghe được cửa phòng trọ truyền tới tiếng đóng cửa ‘rầm’ một cái…Phó Huân đã rời đi.
Giang Phi cũng không để ý, tắm xong bèn thay quần áo, sau khi nghỉ ngơi ở phòng trọ nửa ngày, hơn một giờ chiều liền rời khỏi phòng đi xem nhà.
Cậu sớm đã xem vài chỗ trên mạng, nếu không phải muốn chờ có được sự cho phép của Phó Huân thì đã sớm đến xem nhà rồi.
Giang Phi cũng không muốn mua biệt thự, hiện tại mua căn phòng trọ nhỏ, đủ để cha mẹ an dưỡng tuổi già là đủ rồi, ở trong mắt Giang Phi, quãng đời còn lại của cha mẹ, so với xa xỉ, cần hơn chính là an nhàn.
Cả buổi chiều đi xem nhà, hoặc là quá đắt, hoặc là Giang Phi không thích khung cảnh chung quanh, cho đến khi chạng vạng tối vẫn chưa đưa ra được quyết định.
Dư dả thời gian nên Giang Phi trái lại cũng không quá gấp.
Hơn sáu giờ tối, Giang Phi nghĩ đến tám giờ tối phải đến bồi Phó Huân, lại nghĩ tới quà Phó Huân nói buổi sáng liền định hiện tại dứt khoát mua một món gọi là lễ vật nhanh chóng qua loa lấy lệ tặng cho Phó Huân, tránh để Phó Huân sau lại lấy lý do mà dày vò cậu.
Đi ngang quà một gian hàng xa xỉ dành cho nam nhân, Giang Phi ở bên trong chọn một hồi, bật lửa, thắt lưng, cà vạt vân vân, Giang Phi xem đủ loại mặt hàng một lượt, nhưng cuối cùng vẫn không xuống tay, bởi vì quả thực…quá mắc.
Một cái bật lửa thấp nhất đã tám chín ngàn, quá xa xỉ!
Giang Phi rời khỏi cửa hàng, bắt đầu đi vào mấy tiệm bán lẻ nhỏ, cuối cùng bất tri bất giác đi vào một ngõ hẻm nhỏ bán đồ giả sách lậu, trong một cửa hàng tầm thường nhìn trúng một chiếc bật lửa, cái bật lửa này giống y đúc với cái bật lửa tám chín ngàn mà cậu nhìn trúng ở cửa hàng xa xỉ đó.
Trong mắt người không biết nhìn hàng như Giang Phi thì không khác hàng thật là mấy.
Giang Phi hỏi chủ tiệm giá chiếc bật lửa này, chủ tiệm liền cười híp mắt cong ngón trỏ lên: “Chín đồng chín, không thể ít hơn nữa.”
Chủ tiệm nhiệt tình nói với Giang Phi, chiếc bật lửa này mô phỏng giống y như thật, hàng giả tốt, cầm dùng vô cùng có mặt mũi.
Giang Phi mặc dù thích nhưng vẫn cảm thấy có phần rẻ quá mức, vì vậy liền thêm chút tiền, mua bật lửa giả mười chín đồng chín…Loại này giống thật hơn chút.
Giang Phi lại tốn thêm hai mươi đồng, mua một chiếc hộp cao cấp màu tối lớn chừng bàn tay tuyệt đẹp để đựng bật lửa, cũng dùng thêm túi giấy màu đen tuyền, cuối cùng hài lòng xách túi rời đi.
Bật lửa, đây đối với Phó Huân thường xuyên hút thuốc lá mà nói, đúng là vật tri kỷ.
Nơi này rất gần với câu lạc bộ Phó Huân nói kia, đi bộ cũng chỉ mất mười mấy phút, cho nên Giang Phi không vội, trước tiên tìm một nhà hàng nhỏ gần đó, tiêu hai trăm đồng ăn một chút lót bụng, sau đó mới xách quà không nhanh không chậm đi tới câu lạc bộ Phó Huân nói buổi sáng.
Khi sắp đến cửa câu lạc bộ, bên người Giang Phi đột nhiên truyền tới thanh âm quen thuộc.
“Giang Phi? Này thật là cậu a.”
Giang Phi sửng sốt, xoay người nhìn lại, chỉ thấy cách mấy thước là một nam nhân mặc trang phục thoải mái lại tinh xảo, đeo khẩu trang đi về phía mình.
Mặc dù bốn phía đều có đèn đường, nhưng ánh sáng còn không bằng một nửa của ban ngày, lại thêm nam nhân đeo khẩu trang, cho nên Giang Phi không lập tức phản ứng kịp người này là ai, cậu đánh giá dáng người cùng cặp mắt nam nhân, cho đến khi nam nhân không nóng không lạnh cười lên tiếng: “Phục vụ tôi hai tháng, đeo khẩu trang thôi đã không nhận ra?”
Giang Phi lúc này mới phản ứng được, người này là Giản Húc.
Giản Húc mới đỗ xe ở cách đó không xa vừa vặn đi qua, hắn kéo khẩu trang xuống cằm, ánh mắt rất cao ngạo quan sát kỹ Giang Phi một phen.
“Sao cậu lại ở đây?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT