Phó Huân sẽ động thủ cũng không ngoài suy đoán của Giang Phi, hơn nữa trong lòng Giang Phi cũng rõ ràng, loại chuyện này sau này sẽ thường có, cậu đã sớm chuẩn bị kỹ càng rồi.
Tương lai vô luận là ác ngữ đối mặt, hay là quyền cước tương giao thì tất cả những công kích đến từ Phó Huân, cậu cũng đều không quan tâm…
Qua một lúc lâu Giang Phi mới chống tay lên mép giường, chậm rãi từ dưới đất đứng dậy, ngẩng đầu một cái liền thấy khuôn mặt bởi vì tức giận mà hơi vặn vẹo của Phó Huân.
Giang Phi rủ mắt, một tay che gò má bị đánh, thần sắc yếu ớt lại ôn hòa, khi định ngồi bên mép giường lần nữa liền nghe Phó Huân nói: “Tôi cho cậu lên giường sao?”
Giang Phi lại đứng thẳng người, thấp giọng nói: “Xin lỗi, tôi ra phòng khách ngủ…”
Nói xong, Giang Phi xoay người định rời đi, Phó Huân nhất thời càng căm tức hơn, nâng cao âm lượng giận dữ hét: “Tôi con mẹ nó cho cậu đi chưa?”
Giang Phi dừng chân, xoay người nhìn Phó Huân, cái ánh mắt lãnh đạm không ánh sáng này lại khiến Phó Huân nhìn mà ngực cứng lại, tức giận nhất thời như khí nóng bành trướng vô hạn trong lồng ngực, Phó Huân mất công phu không nhỏ mới khiến mình tỉnh táo lại, hắn nhìn chằm chằm Giang Phi bên mép giường, ánh mắt tựa như muốn đem Giang Phi tước thành từng mảnh nhỏ: “Là ai cho cậu lá gan, mới vừa rồi dám nói với tôi như vậy?”
“Thật xin lỗi.” Giang Phi nói: “Do tôi mới vừa rồi xúc phạm tới Phó tổng nên nói xin lỗi, thật xin lỗi.”
Lại giống như lúc ban đầu, Phó Huân cảm giác quả đấm tựa như nện lên bông vải, tất cả công kích trong nháy mắt mất đi hiệu lực, cho dù cơ hồ phát điên, nổi trận lôi đình cũng đều tựa như tự biên tự diễn, phảng phất như một thằng hề đang nhảy nhót.
Giang Phi hiện tại vô dục vô cầu không sợ hãi khiến Phó Huân căn bản không biết hạ thủ từ đâu.
Phó Huân đột nhiên tựa như tự giễu cười một tiếng, giống như đang lẩm bẩm: “Mình con mẹ nó đang suy nghĩ gì đấy.”
Phó Huân xuống giường, túm lấy Giang Phi thô bạo đẩy lên trên giường, sau đó đứng bên mép giường nhanh chóng cởi quần áo toàn thân.
“Làm sao? Muốn tôi cởi giúp cậu?” Phó Huân dùng nửa con mắt liếc nhìn Giang Phi trên giường.
Giang Phi ngã trên giường chậm rãi ngồi dậy, không có chút do dự cúi đầu bắt đầu cởi quần áo trên người, đợi đến khi cởi xong, Phó Huân lại híp mắt ra lệnh: “Tự mình mở chân ra.”
Giang Phi nghiêng đầu nhìn khăn trải giường bên cạnh, đôi tay giữ lấy hai chân, bày ra tư thế Phó Huân muốn.
Phó Huân nhìn chằm chằm sắc mặt gần như không có gì thay đổi của Giang Phi, tiếp tục nói: “Không đủ, mở ra chút…vẫn chưa đủ…căng hết cỡ cho tôi.”
Trên mặt Giang Phi rốt cuộc cũng hiện lên chút chật vật nhục nhã, cậu mím chặt miệng, dây thần kinh trong vô hình giống như đang căng thẳng, đậm hơn vẻ quẫn bách nơi ánh mắt, là sự hận thù.
Phó Huân cười, hai tay nắm lấy thân thể Giang Phi chợt kéo tới bên mép giường để thuận lợi cho mình đứng ở bên giường làm việc, trực tiếp thu chăn lại thành một cục lót ở dưới eo Giang Phi.
Thời điểm chân chính đạt đến cao trào, tinh thần cùng thể xác chìm trong khoái cảm mạnh mẽ, Phó Huân liền không còn tức giận cái gì nữa.
“Thích tôi như vậy phải không? Hử? Tôi*cậu* sao?
Mỗi lần sảng khoái nhất, Phó Huân đều sẽ đặt vài câu hỏi thô tục trắng trợn, Giang Phi càng không lên tiếng, động tác hắn càng bá đạo ngang ngược, cho đến khi Giang Phi mở miệng nói câu trả lời hắn mong muốn ra.
Chiều nay mặc dù Phó Huân tức giận, nhưng cũng hết sức thỏa mãn, sau khi kết thúc liền ôm Giang Phi ngủ thật say.
Giang Phi hòa hoãn nghỉ ngơi gần nửa giờ mới bắt đầu định tránh thoát lồng ngực Phó Huân, không biết làm sao tứ chi bủn rủn vô lực, lại thêm cái ôm cực chặt của người phía sau, Giang Phi cố gắng nửa ngày cũng không thành công, ngược lại còn đánh thức Phó Huân dậy.
Phó Huân nhất thời càng ôm Giang Phi chặt hơn, mơ mơ màng màng nói: “Động cái gì?”
“Đi tắm…” Thanh âm Giang Phi bởi vì mệt mỏi mất lực mà lộ ra vẻ ôn hòa phá lệ: “Không thoải mái…”
Bàn tay Phó Huân sờ lên mái tóc của Giang Phi, gò má cọ vào tóc Giang Phi một cái, mơ hồ không rõ cười nói: “Không tắm, giữ lại sinh con cho tôi…”
Phó Huân như vậy, cùng với bộ dáng tàn bạo khi đánh đập Giang Phi lúc trước tưởng chừng như hai người, bất quá Giang Phi đã quen với cái tính âm tình bất định này của Phó Huân.
Một lát sau, Giang Phi cuối cùng cũng tránh khỏi Phó Huân, sau khi xuống giường liền vịn tường từng bước đi tới phòng tắm.
Phòng tắm có một chiếc gương rộng bằng cả mặt tường, đó là Phó Huân cố ý tìm người lắp đặt sau đó, chỉ để thỏa mãn ác thú của mình trong chuyện tình ái, mỗi lần Giang Phi tắm đều theo thói quen đưa lưng về phía gương.
Tắm xong, Giang Phi trở lại phòng ngủ, trong không khí vẫn còn tràn ngập khí tức sau khi hoan ái, nhìn nam nhân nằm giữa giường lớn ngủ say, trong lòng Giang Phi nhịn không được mà buồn nôn.
Giang Phi đi tới mép giường rồi nhẹ nhàng nằm xuống, cố gắng không đánh thức Phó Huân, ngay khi cậu kéo góc chăn đắp lên bụng mình, kết quả chưa tới hai giây, Phó Huân đã đưa tay mò lên eo Giang Phi, một cái kéo cậu vào trong ngực của mình.
Giang Phi mới vừa tắm xong, toàn thân tỏa ra mùi hương thơm mát nhàn nhạt, Phó Huân chôn mặt vào trong cổ Giang Phi vừa cọ vừa ngửi, thấp giọng nói: “Thật là thơm…”
“…”
Một giấc này Giang Phi ngủ không yên, tay Phó Huân tựa hồ không lúc nào an ổn khiến Giang Phi thiếu chút nữa cho là hắn sắp ‘nổi dậy’ lần nữa.
Bởi vì phải làm điểm tâm cho Phó Huân nên Giang Phi dậy rất sớm, đa phần đều tự nhiên tỉnh lại trước đồng hồ báo thức mười phút, chỉ có đêm nào mệt mỏi quá mức thì sáng thứ hai mới cần đồng hồ báo thức gọi dậy.
Thời điểm Phó Huân rời giường, Giang Phi đang bận rộn trong phòng bếp, đến khi hắn rửa mặt xong ngồi lên trên bàn lại phát hiện trừ bữa sáng như mọi ngày không có gì thay đổi ra, Giang Phi còn nấu một nồi canh đầu cá thơm phức, kết hợp thêm nấm hương măng mùa đông, cùng vài miếng đậu phụ trắng noãn, canh nấu ra có màu trắng sữa, mùi thơm ngào ngạt…
Phó Huân hơi nhíu mày, sau đó ánh mắt phức tạp nhìn về phía Giang Phi.
Phó Huân biết loại canh này, trước kia rất lâu khi Giang Phi vẫn còn bị hắn lừa gạt mà coi hắn thành anh em ruột thịt, mấy lần hắn uống nhiều rồi đến chỗ Giang Phi qua đêm, đến sớm Giang Phi sẽ nấu một bát canh thơm phức như vậy để giải rượu, hoặc là trực tiếp nấu nồi chè sen, sau khi uống xong, tinh thần đêm trước bị rượu làm tổn thương được chữa trị rất nhiều…
Chỉ là sau khi đi tới cục diện đó, mãi đến hôm nay, Giang Phi đều không đặc biệt chuẩn bị cái gì cho Phó Huân hắn nữa, trừ phi Phó Huân hắn cố tình nghiêm nghị yêu cầu một phen, bằng không hắn tới chỗ Giang Phi ăn thì Giang Phi vẫn giống như là làm qua loa lấy lệ, thức ăn hai tháng hôm nào cũng như hôm nào, có lúc còn trực tiếp nấu một nồi cháo đối phó với hắn.
Nhắc tới chuyện nấu cơm, kỳ thực Phó Huân sớm đã muốn lập quy củ cho Giang Phi, chỉ là Giang Phi quả thực có quá nhiều chỗ khiến hắn bất mãn, trái lại khiến hắn quên mất đi chuyện này.
Sáng nay Giang Phi lại nấu canh giải rượu cho Phó Huân, loại chủ động quan tâm đã cách mấy tháng này khiến Phó Huân không khỏi suy nghĩ, rốt cuộc chiếc đồng hồ đeo tay đắt tiền kia làm Giang Phi thông suốt, hay là cái bạt tai đó đánh thức Giang Phi.
Giang Phi cầm bát sứ trắng nhỏ, múc một bát canh nhẹ nhàng đặt vào trong tay Phó Huân, sau đó mới ngồi xuống, cúi đầu dùng bữa sáng của mình.
Sắc mặt Giang Phi vẫn như những buổi sáng trước kia, ôn hòa lại lãnh đạm, nếu bình thường, bộ dáng ưu buồn ủ rũ này của Giang Phi khiến Phó Huân lười nói nhảm câu gì thì giờ phút này nhìn món canh thơm ngon bốc hơi nóng trong tay, Phó Huân luôn cảm giác mình phải nói chút gì đó, chính là cảm thấy Giang Phi đang ám chỉ hắn nói cái gì đó.
Không thì cho chút khen thưởng?
Nhưng tối qua đã tặng cùng bày tỏ rồi.
“Bôi chút thuốc lên mặt.” Phó Huân mở miệng nói, ngừng một chút, lại bổ sung một câu: “Sau này nghe lời thì không phải chịu đau nữa.”
Giang Phi không ngẩng đầu, ‘ừ’ một tiếng thật thấp, nhưng trong lòng rất rõ ràng, Phó Huân đánh mình căn bản không liên quan đến cái gọi là nghe lời hay không, một cái bạt tay tối hôm qua vốn chẳng có lý do gì…Tóm lại, hết thảy hoàn toàn ở tâm tình của hắn.
“Đúng rồi, sáng mai tôi cho người đưa xe tới.” Phó Huân uống canh, nhàn nhạt nói: “Cậu nhận, giữ hay bán chiếc trước thì tùy cậu.”
“Ân.”
Dùng xong bữa sáng, Phó Huân mặc áo khoác vào chuẩn bị rời đi, Giang Phi chủ động tiến lên vuốt cổ áo cho hắn, cũng nghiêm túc chỉnh lại vị trí cà vạt giúp Phó Huân.
Giang Phi như vậy đối với Phó Huân mà nói quả thực hiếm thấy, nhớ tới bát canh thơm sáng nay kia, lại thấy Giang Phi đứng ở trước người hắn ánh mắt nhu hòa hơn vài phần so với lúc trước, đáy lòng Phó Huân bỗng nhiên dâng lên một trận tung tăng cùng mềm mại không tưởng tượng nổi.
Ngay khi Phó Huân định giơ tay ôm lấy eo Giang Phi liền nghe được Giang Phi bỗng nhiên thấp giọng mở miệng: “Còn một tháng nữa ba tôi sẽ xuất ngục, tôi muốn…mua chung cư cho ông ấy ở.”
Ôn tình nổi lên nơi đáy mắt Phó Huân chợt nguội lạnh, hắn chợt đoán được nam nhân trước mắt này sáng nay thay đổi đến khó hiểu là vì sao.
Cố ý đến khi mình sắp rời khỏi nhà mới nhắc đến, là muốn để mình vội đi làm, tâm tình lại rất tốt mà thuận miệng đáp ứng giúp cậu.
Nguyên lai, như vậy.
“Vậy thì sao?” Phó Huân mặt không cảm xúc nhìn Giang Phi, cố ý nói: “Muốn tôi mua chung cư cho ba cậu dưỡng lão phải không?”
Giang Phi nghe ra Phó Huân không vui, nhưng cậu cũng không còn cách nào, mọi hành động của cậu đều trong phạm vi theo dõi của Phó Huân, ngay cả thẻ ngân hàng mà Phó Huân cho cậu, tiền bên trong chảy đi đâu Phó Huân đều rõ ràng, cậu căn bản không cách nào giấu Phó Huân mà đi làm cái gì.
“Đúng vậy.” Giang Phi thấp giọng, trong lòng cũng suy nghĩ rất rõ ràng, nếu Phó Huân không đồng ý, vậy cậu trực tiếp dùng tiền mà Phó Huân cho cậu trong tay đi mua phòng, nếu Phó Huân phát hiện chuyện này rồi mà tức giận, vậy cứ mặc cho hắn quyền đấm cước đá tiết giận, nặng nhất bất quá đến mức vào bệnh viện mà thôi.
Phó Huân nhìn chằm chằm sắc mặt tái nhợt của Giang Phi suy tư chốc lát…Mặc dù hắn đối với việc Giang Phi lấy lòng sáng nay là bởi vì muốn giúp cha mình mà cảm thấy ảo não, nhưng đây chính là một cơ hội rất khó có được, đang không chịu sự bức bách của Phó Huân hắn, Giang Phi lại chủ động tới cầu xin.
Hai tháng này, Giang Phi chưa từng chủ động cầu xin Phó Huân hắn cái gì, thậm chí còn chưa từng chủ động nói với hắn một câu.
Nghĩ như vậy, Phó Huân đột nhiên cảm thấy đây là một cơ hội rất khó có được.
“Được a.” Phó Huân híp mắt cười: “Tôi mua biệt thự cho Giang Hải Tông lão dưỡng lão, vậy cậu là con trai hắn, định hồi báo tôi thế nào đây?”
“Không cần biệt thự.” Giang Phi nói: “Phó tổng cũng không cần bỏ tiền, tôi dùng tiền tiết kiệm của mình mua là được, không đủ thì tôi vay thêm.”
Sắc mặt Phó Huân bỗng nhiên trầm xuống: “Cậu mẹ nó tiền tiết kiệm chẳng lẽ không phải của tôi cho sao?”
“…” Giang Phi muốn tranh biện, nhưng cuối cùng vẫn bỏ qua: “Là của Phó tổng.”
Hiếm có cơ hội có thể giành được ‘phúc lợi’ trên người Giang Phi, Phó Huân cũng không muốn lãng phí như vậy, ho nhẹ hai tiếng lại nghiêm túc nói: “Hỏi cậu đó, tôi mua biệt thự cho cha cậu dưỡng lão, cậu định báo đáp tôi thế nào?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT