Phó Huân coi như ngu xuẩn mấy đi nữa giờ phút này cũng đã kịp phản ứng hết thảy.

Chiếc đồng hồ đeo tay trị giá trăm vạn kia, rất sớm trước đó đã đặt ở trên bàn ăn, nói rõ rằng Diệp Phong Miên đến nơi này trước hắn, chỉ là nửa đường lại ra ngoài mua rượu, để lại Giang Phi chờ đợi ở phòng trọ.

Cho nên thời điểm Giang Phi mới vừa rồi mở cửa cho hắn, hai giây trước khi khiếp sợ là mặt mày vui vẻ chào đón, bởi vì khi đó Giang Phi cho là Diệp Phong Miên hắn ta trở lại.

Như vậy xem ra, Giang Phi mới vừa rồi vội vã ra ngoài mua rượu, nguyên nhân chủ yếu nhất, là muốn ngăn Diệp Phong Miên trở lại.

Đảo ngược quá nhanh, trái tim Phó Huân một giây trước còn đang không ngừng mềm nhũn ấm dần lên trong nháy mắt liền bị đông cứng thành sương, hắn nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Diệp Phong Miên, giận như dung nham, rất nhanh chui vào xương cốt toàn thân, nếu như không phải sớm đã luyện bản lĩnh biến vui giận thành bất hình vu sắc* đến trình độ thành thục, cơn thịnh nộ giờ khắc này, có lẽ đã khiến ngũ quan hắn dữ tợn đến mức vặn vẹo.
  • Bất hình vu sắc: không hiện sắc
“Nguyên lai là Diệp tiên sinh.” Phó Huân cười khẽ, nhưng cặp mắt kia lại sắc bén như chim ưng vậy, hắn ung dung nói: “Bữa tối giữa tôi và Giang Phi, lại còn làm phiền Diệp tiên sinh tự mình mang rượu vang đỏ tới, thật là thứ lỗi.”

Ý muốn bảo hộ Giang Phi khiến Diệp Phong Miên trên chuyện có liên quan đến Giang Phi theo bản năng muốn giành quyền chủ động, liền nói: “Phó tổng nói đùa, không biết Phó tổng hiện tại tới thăm phòng trọ của tôi cùng người yêu tôi, là vì chuyện gì?”

“Phòng trọ của cậu và người yêu cậu?” Phó Huân chậm rãi nói, hàn quang trong mắt chợt lóe lên.

“Trước kia rất sớm đã nghe Giang Phi kể, em ấy thiếu ngài một khoản nợ.” Diệp Phong Miên không nhanh không chậm nói: “Không biết Phó tổng tối nay tới nơi này, có phải vì chuyện này?”



Trừ cái này ra, Diệp Phong Miên không nghĩ Giang Phi còn tồn tại cái bất hòa gì với một nam nhân như Phó Huân, mặc dù bản thân anh đối với chuyện Giang Phi nợ tiền Phó Huân cảm thấy kỳ quái, nhưng bởi vì sau đó Giang Phi nói đã âm thầm giải quyết vấn đề với hắn rồi, lại thêm Giang Phi né tránh không muốn nói nhiều, anh liền không hỏi nữa, sau đó cũng dần dần quên mất.

Kỳ thực Diệp Phong Miên có thể cảm giác được, ân oán giữa Giang Phi cùng Phó Huân, sợ rằng không đơn giản chỉ là thiếu tiền Phó Huân như vậy, nếu không với nam nhân có thân phận như Phó Huân không thể nào tự mình tới cửa…

Bất quá bất luận là bởi vì cái gì, anh bây giờ cũng muốn thừa dịp tối nay, cùng Giang Phi đối mặt giải quyết!

Diệp Phong Miên đi lên trước, ánh mắt quét qua cả phòng trọ, nhưng lại không nhìn thấy bóng dáng Giang Phi đâu, nhất thời bất an.

“Đòi nợ?” Phó Huân cười âm hiểm hai tiếng: “Xem ra Diệp tiên sinh không hiểu Giang Phi rồi, sao vậy? Cậu ta không nói quan hệ giữa tôi và cậu ta cho cậu sao?”

Diệp Phong Miên nhìn chằm chằm Phó Huân, sắc mặt âm trầm, anh không hiểu thái độ làm người của Phó Huân, chỉ biết là nam nhân này là tổng tài của tập đoàn Huân Nguyên ở thành phố Trung Nam, lại là con trai độc nhất của trùm tài phiệt Châu Âu Phó Chấn, cũng là người thừa kế Phó gia tương lai, lọai quyền quý thân thế hiển hách, quyền thế kinh người này không phải người bọn họ có thể chạm đến, hai tuyến nhân sinh song song không giao nhau, tất nhiên sẽ không xảy ra bất kỳ vui ghét gì, thế nhưng giờ phút này, ám chỉ trong lời nói như có như không kia của Phó Huân, khiến Diệp Phong Miên cảm nhận được sự tức giận…

“Tôi sẽ tự hỏi, cũng tin tưởng vào những gì mình thấy.” Diệp Phong Miên thanh lãnh nói: “Cho nên tôi không cần từ trong miệng người khác để tìm hiểu Tiểu Phi.”

Đang lúc ấy, điện thoại Diệp Phong Miên bỗng nhiên vang lên.

“Là Giang Phi gọi tới đi.” Phó Huân không nhanh không chậm nói: “Có lẽ cho rằng cậu vẫn còn ở bên ngoài, bảo cậu ngàn vạn lần đừng trở lại.”

Diệp Phong Miên không để ý đến Phó Huân, trực tiếp nhận điện thoại, còn chưa kịp mở miệng, bên đầu điện thoại kia Giang Phi đã nhanh chóng nói: “Phong ca anh…anh nghe em nói, em đột nhiên có một số việc phải ra ngoài xử lý, anh trước đừng trở lại, bữa tối của chúng ta hẹn ngày khác, ta…chúng ta…”

“Anh đã ở phòng trọ.”

Diệp Phong Miên nhẹ giọng một câu làm Giang Phi bên đầu điện thoại kia trong nháy mắt liền yên tĩnh lại.

Không khí trong phút chốc yên lặng đến đáng sợ.

“Phó Huân cũng ở đây.” Diệp Phong Miên lại nhẹ giọng bổ sung nói.

Mấy giây sau, đầu kia Giang Phi khóc lóc nói: “Phong ca anh đừng cùng hắn nói cái gì, cũng đừng tin hắn nói bậy bạ, em hiện tại liền chạy về!”

Nghe được thanh âm nức nở của Giang Phi, Diệp Phong Miên đau lòng không thôi: “Tiểu Phi em đừng khóc, không có chuyện gì cả đừng sợ, vẫn là câu nói kia, hết thảy có anh ở…”

Cách mấy thước, Phó Huân đã lần nữa ngồi xuống trước bàn ăn, nghe được lời an ủi ôn nhu của Diệp Phong Miên liền nhếch miệng lên, âm lãnh hừ một tiếng.

Phó Huân hơi tháo lỏng cà vạt ở cổ áo, ánh mắt rơi trên bàn ăn âm vụ cực kỳ!

Trên bàn ăn, món ngon tinh xảo, hoa bách hợp màu trắng phấn làm ấm áp sảng khoái lòng người, nguyên trưởng rằng là lãng mạn có mình ở trong đó, giờ khắc này chợt phát hiện mình từ đầu chí cuối đều bị ngăn cách ở bên ngoài!

Đáng buồn không chỉ là hắn tự mình đa tình, nhiều hơn chính là hắn bị một tên phế vật không được điểm nào lắc lư ở trong đó, còn dương dương tiêu sái nghĩ thành một trận ‘hồi tâm chuyển ý’ buồn cười.

Cho dù mười năm nay trải qua gió đấm mưa luyện, máu chảy vô số, cũng từng thiếu chút nữa lật thuyền trong mương, không đường sống để xoay mình lại nữa, Phó Huân cho tới bây giờ cũng chưa từng có khắc nào cảm thấy chật vật giống như hiện tại, cái loại cảm giác từ trong đến ngoài đều thành một câu chuyện cười, khiến tôn nghiêm của hắn vô hình bị giẫm đạp thành bùn.

Cảm giác giống như bị một tên phế vật hung hăng quăng một cái bạt tai!



Sau khi Diệp Phong Miên cúp điện thoại liền mở miệng nói với Phó Huân: “Tiểu Phi rất nhanh sẽ trở lại, vô luận Tiểu Phi có hiểu lầm gì với Phó tổng, tôi cũng sẽ dùng hết toàn lực giúp Tiểu Phi giải quyết…”

Phó Huân không nói gì, thậm chí ngay cả chân mày cũng không động một cái, hắn nhắm hai mắt dựa lên ghế ăn, cả người giống như một pho tượng trầm lãnh, thân ảnh không một tiếng động tản ra khí tức sát phạt áp bức.

Phó Huân càng an tĩnh như thế, càng khiến người ta cảm thấy nguy hiểm, tựa như dưới khuôn mặt yên tĩnh kia, chất chứa vô số sóng ngầm mãnh liệt, chỉ đợi một khắc nào đó ầm ầm bùng nổ.

Kỳ thực giây thân kinh đang căng cứng cuối cùng của Phó Huân, là để chờ đợi Giang Phi tiếp theo sẽ quỳ xuống nhận sai với hắn, hắn muốn Giang Phi chính miệng nói với Diệp Phong Miên rằng mình là người của Phó Huân hắn, muốn chính miệng cậu bảo Diệp Phong Miên cút đi!

Rất nhanh, Giang Phi liền trở lại, cậu thở hổn hển kéo cửa ra, mặt đầy sợ hãi vọt tới trước người Diệp Phong Miên, hai tay bắt lấy cánh tay của Diệp Phong Miên, kinh hoảng bất an kiểm tra tình trạng thân thể của Diệp Phong Miên.

“Phong ca anh không sao chứ! Không bị thương chứ! Hắn có làm anh bị thương hay không?” Giang Phi đỏ mắt run rẩy hỏi không ngừng, cả người đã sớm đánh mất tỉnh táo.

Phó Huân mở hai mắt ra, chậm rãi quay đầu nhìn về phía Giang Phi, ánh mắt thoáng chốc càng âm lãnh hơn.

“Không sao, anh không sao.” Diệp Phong Miên nhẹ nhàng giữ bả vai Giang Phi, sau đó giơ tay lên lau nước mắt cho Giang Phi, ôn nhu nói: “Đừng sợ, có vấn đề gì chúng ta cùng nhau giải quyết, không sao cả Tiểu Phi.”

Giang Phi nghẹn ngào gật đầu một cái, lúc này mới thận trọng, quay đầu nhìn về phía Phó Huân.

Ngoài dự liệu của Giang Phi, ánh mắt Phó Huân giờ khắc này cực kỳ bình tĩnh.

Phó Huân đã từ trên ghế đứng lên, hắn nhìn Giang Phi, đột nhiên nhẹ giọng cười nói: “Kịch diễn không tệ, tôi cho tới giờ không biết cậu còn có loại bản lĩnh này.”

Đây là lời nói thật của Phó Huân, có lẽ là bởi vì một mực nắm chặt Giang Phi gắt gao, khiến cậu ở bên cạnh hắn luôn nơm nớp lo sợ, không dám có chút vượt quá giới hạn nào, cho nên bộ dáng hèn yếu như phế vật của Giang Phi đã bất tri bất giác định hình trong lòng Phó Huân, giờ phút này hắn lại phát hiện con thỏ này cũng có lòng xảo trá nhanh trí, mới biết được tất cả những thứ thấy được trước đó, chẳng qua chỉ là giả tưởng…

Buồn cười như hắn, đấu với đủ loại địch nhân ác độc tinh vi ở hai giới hắc bạch, lại bị một phế vật trói gà không chặt qua mắt.

Giang Phi theo bản năng né tránh ánh mắt sắc bén của Phó Huân, hai tay cậu lần nữa bắt lấy cánh tay của Diệp Phong Miên, mở to mắt nhìn Diệp Phong Miên, hạ thấp giọng khẩn cầu: “Phong ca, anh…anh hiện tại trở về đi có được không? Bên này em…em có thể giải quyết, anh hãy trở về trước đi, trước…về trước…trở về.”

Giang Phi hiểu rất rõ Phó Huân, những thứ mình đã lừa hắn này, đủ để hắn đem mình cùng Diệp Phong Miên băm thây vạn đoạn, hiện tại nam nhân nguy hiểm này tuy nhìn thì dửng dưng bình tĩnh, nhưng bên trong sớm đã là một trái bom!

Vừa nói, Giang Phi liền định đẩy Diệp Phong Miên đến cửa nhưng Diệp Phong Miên lại vẫn không nhúc nhích, ánh mắt kiên định nói: “Đã nói đối mặt cùng với em rồi, anh sẽ không đi.”

Giang Phi sắp gấp đến khóc lên, cậu càng dùng sức đẩy Diệp Phong Miên:  “Anh đi đi, em nói có thể tự giải quyết mà.”

Phó Huân sắc mặt quỷ dị nhìn một màn cảm động vô cùng sâu sắc trước mắt này, cúi đầu đốt điếu thuốc ngậm trong miệng, sau đó ánh mắt lười biếng dựa vào bàn ăn, một tay đặt dưới nách, một tay kẹp điếu thuốc.

Nhìn khuôn mặt tràn đầy nước mắt của Giang Phi, trong lòng Phó Huân bình tĩnh nghĩ, loại trừng phạt nào, mới có thể khiến tiện nhân này trả giá bằng với cái giá đã lừa mình nhỉ?

Chết, quá tiện nghi cho cậu ta.

Kỳ thực tất cả suy cho cùng, nguyên nhân căn bản nhất vẫn là Phó Huân hắn quá nhân từ, lại bởi vì một chút ‘ấm áp’ không đáng kế nhận được từ trên người phế vật này mà quên sạch món nợ máu kia không còn chút gì.

“Nếu hắn muốn gánh vác cùng với cậu, cậu cần gì phải tự tuyệt phần hảo ý này của người ta.” Phó Huân chậm rãi nói: “Chỉ là trước ở chỗ này, cậu ít nhất phải để Diệp tiên sinh biết, hắn rốt cuộc phải cùng cậu gánh vác cái gì.”



“Đều là tôi sai.” Giang Phi bỗng nhiên nói với Phó Huân: “Phong ca không biết cái gì cả, là tôi không biết xấu hổ quấn lấy anh ấy, cũng là tôi bảo anh ấy đến phòng trọ tôi, anh muốn giết muốn lăng trì thì hướng tôi mà làm.”

Khuôn mặt Phó Huân trầm tĩnh, khóe miệng trầm mặc, nhưng tay đặt ở dưới nách đã nắm chặt thành quyền, Giang Phi liều chết bảo vệ Diệp Phong Miên khiến sợi dây lý trí cuối cùng của hắn gần như đứt đoạn!

Phó Huân biết mình giờ phút này không thể ở trước mặt hai người này để lộ ra một tia khác thường, bất kỳ một chút mất khống chế nào của hắn, cũng sẽ khiến hắn thảm bại trong cuộc tỷ đấu tinh thần này.

“Tại sao tôi  phải giết cậu?” Phó Huân cười một tiếng, hắn vẫy tay về phía Giang Phi, ngữ tốc chậm chạp ôn hòa: “Chỉ cần cậu đàng hoàng tới bên cạnh tôi, sau đó rất cung kính quỳ xuống, nói, tôi sai rồi, cũng không dám nữa, thì chuyện sau đó sẽ được xóa bỏ.”

Giang Phi nhìn đáy mắt của Phó Huân, ánh mắt u lãnh kia, tựa như đang nói với cậu…Cậu chỉ có cơ hội này để cứu Diệp Phong Miên.

Giờ phút này Giang Phi căn bản không quan trọng mình thế nào, cậu chỉ muốn bảo vệ Diệp Phong Miên, dù là từ đây không còn chút tôn nghiêm nào bên cạnh Diệp Phong Miên nữa.

Giang Phi buông cánh tay Diệp Phong Miên, thân thể vì khóc thút thít mà run rẩy, cậu chậm rãi đi về phía Phó Huân, kết quả vừa mới bước được một bước lại bị Diệp Phong Miên đưa tay dùng sức che chắn ở sau lưng.

Diệp Phong Miên nhìn Phó Huân, trầm giọng nói: “Tôi là bạn trai của Tiểu Phi, tự nguyện gánh hết tất cả những gì Tiểu Phi không thể gánh được, cho nên Phó tổng không ngại có lời thì nói thẳng, cần gì phải ở chỗ này cố làm ra vẻ huyền bí.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play