Giang Phi đứng yên tại chỗ giống như bị điểm huyệt vậy, mở to hai mắt kinh ngạc nhìn người ngoài cửa, huyết dịch toàn thân vào giờ khắc này cũng đông cứng lại!

Tách Phó Huân hơn một tháng, đắm chìm trong tình yêu nồng nhiệt với Diệp Phong Miên, Giang Phi cơ hồ sắp quên mất phần sợ hãi đối với Phó Huân kia.

Vào giờ phút này, trái tim đang thoải mái nhởn nhơ bỗng nhiên căng cứng, thần kinh cảnh giác lại bị sợ hãi kéo đến cực hạn!

Não sau phút chết máy ngắn ngủi, ham muốn được sống mãnh liệt lại nhanh chóng kéo Giang Phi hoàn hồn, cậu nhanh chóng khom người, trước khi Phó Huân còn chưa chú ý tới trên đất có hơn một đôi dép liền nhanh chóng đem đôi dép Diệp Phong Miên đi trước đó đặt ngay ngắn trước người Phó Huân, giả vờ là đặc biệt từ trên kệ giày cầm ra cho Phó Huân thay đi vào.

“Mau vào đi ca.” Giang Phi đến gần hết sức ôn hòa nói:  “Bên ngoài lạnh.”

Giờ phút này, đại não Giang Phi đang vận hành nhanh chóng, cậu phải cứu vãn cục diện trước mắt, nếu không xui xẻo không chỉ có cậu, đoán chừng còn có Diệp Phong Miên rất nhanh sẽ về.

Tuyệt đối không thể để Phó Huân thấy Diệp Phong Miên!

Giang Phi đứng lên, mặc dù tim đập loạn không ngớt, nhưng trên mặt vẫn nặn ra một nụ cười nhàn nhạt như cũ: “Kỳ thực…Kỳ thực em sớm đã biết tối nay anh sẽ trở lại.”

Phó Huân vừa thay dép vào, vừa nhướng mày cười nói: “Nga? Sao cậu biết?”

Trán Giang Phi nhỏ xuống mồ hôi lạnh, cậu khẽ cười nói:  “Em có thể cảm giác được.”



Phó Huân cười khẽ hai tiếng: “Hơn một tháng không gặp, cậu vậy mà lại học được cách nói lời dễ nghe, mặc dù ấu trĩ, nhưng cậu như vậy, cũng tốt hơn nhiều so với kiểu phế vật trước kia.”

Phó Huân nắm lấy cằm của Giang Phi, ánh mắt nguy hiểm kề sát mặt Giang Phi, nhếch khóe miệng cười tà nói: “Bây giờ rốt cuộc cũng biết làm tôi cao hứng?”

Giang Phi run rẩy cười: “Ca cao…cao hứng là được.”

Phó Huân nhìn khuôn mặt thanh tú trước mắt, tâm mệt mỏi hơn một tháng bỗng nhiên nhận được sự an ủi ấm áp, hắn mặc dù không nguyện ý thừa nhận nhưng sự thật chính là, hắn hơn một tháng nay, cực kỳ nhớ Giang Phi.

Vốn tưởng rằng bởi vì nhu cầu sinh lý, nhưng giờ khắc này nhìn Giang Phi, Phó Huân mới hoảng hốt cảm thấy, không chỉ là thân thể hắn cần Giang Phi, mà lòng hắn, cũng khó kiềm nổi sự nhớ nhung.

Hắn từng cho là mình sẽ vĩnh viễn không còn cái tình cảm mềm yếu kiểu cách kia nữa, mà có thì một phần đó cũng sẽ vĩnh viễn giấu sâu trong nội tâm, nhưng bây giờ nhìn lại…

Kỳ thực cũng không cần nghiêm túc suy tính cái gì, dẫu sao lấy được phương thức đơn giản như vậy, Giang Phi giống như là lãnh địa có một không hai của Phó Huân hắn, hắn có thể tùy tâm tình, tùy thời tùy chỗ hấp thu dinh dưỡng tinh thần từ trên người cậu.

Cho đến khi chán.

Phó Huân hôn lên môi Giang Phi hai cái, cười âm hiểm: “Khoảng thời gian này bất luận làm với ai, trong đầu đều là cậu, cậu nói cậu có phải hạ cổ gì lên tôi không?”

Giang Phi nâng cơ thịt khóe miệng, qua loa lấy lệ cười một tiếng.

Phó Huân lại cúi đầu hung hăng hôn một cái: “Tối nay nhất định phải để tôi làm thống khoái!”

Phó Huân đem áo khoác vừa cởi xuống tiện tay ném lên trên đầu Giang Phi, sau đó vòng qua Giang Phi trực tiếp đi vào bên trong, hắn một bên cuốn ống tay áo sơ mi, một bên thờ ơ nói: “Làm xong lần nay, ít nhất trong khoảng nửa năm tới cũng sẽ không có cái gì…”

Sau khi nhìn đến bàn cơm Tây kia, thanh âm Phó Huân đột nhiên ngừng lại.

Giang Phi kéo áo khoác của Phó Huân trên đầu mình ra, thuận tay treo lên giá bên cạnh, sau đó xoay người đi thật nhanh về phía Phó Huân, cậu vừa định mở miệng giải thích, lại thấy Phó Huân chỉ bữa ăn Tây trên bàn, quay đầu mặt đầy ngạc nhiên vui mừng hỏi: “Chuẩn bị cho tôi?”

Giang Phi vốn cũng định nói như vậy, vì thế liền vội vàng gật đầu: “Ừm…Đúng vậy, cho nên em…em mới vừa nói biết tối nay anh sẽ trở lại.”

Phó Huân nhìn Giang Phi, lại quay đầu nhìn hai bộ chén đĩa màu bạc xếp gọn gàng trên bàn ăn, tựa hồ vẫn khó tin, tiếp tục nói: “Nhưng tôi không tiết lộ một chút tin nào với cậu.”

Giang Phi biết Phó Huân không dễ lừa, lập tức nhanh trí đáp: “Thật ra thì em có lén hỏi Ngô Thân, là…là hắn nói với em.”

Phó Huân ngẩn ra, sau đó làm ra biểu cảm bừng tỉnh, tựa hồ tin cái giải thích này…Kỳ thực cũng chỉ có thể là nguyên nhân này.

“Anh cũng đừng đi hỏi Ngô Thân, em…em lo hắn sẽ trách em khai hắn ra.” Giang Phi nhẹ giọng nói: “Hắn rất tận tụy với công việc, em cầu xin hắn nửa ngày hắn mới nói, chủ yếu cũng là bởi vì hắn hiểu em, biết em chắc chắn sẽ không hại anh cái gì.”

Phó Huân cười to, tâm tình tốt tới cực điểm: “Thật nghĩ tới cậu bây giờ lại hiểu biết đến như vậy.”

Giang Phi cúi đầu, hai tay khẩn trướng nắn bóp, Phó Huân đi lên trước, ôm lấy eo Giang Phi, cười âm hiểm chậm rãi nói: “Nên như vậy, chỉ có làm như vậy, cậu mới có thể ở bên cạnh tôi lâu hơn một chút.”

Giang Phi lúc này đã không còn tâm tư ở nơi này cùng Phó Huân nói những lời âu yếm làm người ta buồn nôn nữa, cậu nhẹ nhàng đẩy tay Phó Huân đang ôm ngang hông mình ra, nhìn Phó Huân tiếp tục cố gắng cười nói: “Em quên mua rượu vang đỏ rồi, mới vừa rồi định ra ngoài, kết quả ca anh lại trở về.”

Phó Huân quay đầu liếc nhìn bàn ăn, ý vị sâu xa ‘ừ’ một tiếng.

“Đúng thật, bữa cơm Tây này sao có thể không phối với rượu vang đỏ được chứ.”

“Bây giờ em liền ra ngoài mua.” Giang Phi vừa nói, vừa đi về phía ghế salon cầm áo khoác mặc vào, cũng nói với Phó Huân: “Gần tiểu khu này có siêu thị bán rượu vang đỏ, ca anh cứ ở chỗ này chờ em đã, em đi một chút sẽ trở về.”

Phó Huân nhìn Giang Phi chỉnh trang chờ phân phó, liền không nói gì nhiều, hắn từ trong ví lấy ra một tấm thẻ tín dụng đưa cho Giang Phi, mở miệng nói: “Rượu vang đỏ đắt tiền nhất…”

“Ừ, em biết rồi.”

Giang Phi không muốn lãng phí thời gian tiếp tục nói nhảm với Phó Huân nữa, cậu nhận thẻ Phó Huân đưa, xoay người nhanh chóng rời khỏi phòng trọ, ngay cả dép cũng không kịp thay.



Khi mới bước ra khỏi phòng trọ, Giang Phi lo lắng Phó Huân theo dõi ở phía sau, cho nên thẳng đến khi vào thang máy mới dám cầm điện thoại ra gọi điện thoại cho Diệp Phong Miên.

Cậu phải lập tức biện một cái cớ, ngăn Diệp Phong Miên trở lại, chờ sau khi Diệp Phong Miên rời đi rồi, phía cậu sẽ mua rượu trở về.

Tối nay là đêm cuối cùng của hiệp nghị, cậu cũng không quan tâm lại bị Phó Huân giày vò ra sao, miễn là qua tối nay, cậu liền có thể thuận lý thành chương rời khỏi Phó Huân!

Bên trong thang máy kín mít, điện thoại di động căn bản không có tín hiệu.

Gọi điện thoại không được, tin tức cũng không cách nào gửi đi, Giang Phi lo lắng, chỉ có thể mong đợi thang máy xuống tầng một nhanh lên.

==========================

Sau khi Giang Phi rời đi, Phó Huân liền ngồi xuống trước bàn ăn, hắn nhìn bữa cơm Tây tinh xảo trước mắt, nghĩ tới đây là Giang Phi đặc biệt hao tổn tâm tư vì hắn, khóe miệng lại bắt đầu không chịu khống chế giương lên.

Mặc dù rất thích Giang Phi hao tổn tâm tư để lấy lòng hắn, bất quá cái này trong mắt Phó Huân, Giang Phi hiện tại nhiều lắm chính là khôi phục bộ dáng trước kia, dẫu sao ban đầu khi hắn còn chưa lộ ra bộ mặt thật trước mặt Giang Phi, Giang Phi đã quyết một lòng với hắn rồi, lúc này có lẽ chính là cảm giác lúc trước lại trở về.

Con người đều là sinh vật bị tình cảm chi phối, đặc biệt là kẻ hèn nhát hai bàn tay trắng ý chí mềm yếu như Giang Phi, gặp phải một người chịu nhìn thẳng cậu, cho dù ban đầu nhăn nhó giả bộ thanh cao, được không ít ngày vẫn sẽ lộ ra bản tính ‘ăn xin’ thôi.

Huống chí còn là kim chủ có quyền thế như Phó Huân hắn, cũng coi là cậu ta may mắn…

Phó Huân đang chuẩn bị uống một hớp súp nấm nếm thử chút vị, lại chợt thấy túi giấy màu đen đặt ở cạnh bàn, túi giấy kia bề ngoài đen thui, là loại giấy cao cấp, nhìn một cái liền biết là túi đựng của những cửa hàng bán đồ xa xỉ đặc biệt cung cấp cho.

Phó Huân cau mày, đưa tay cầm lấy túi giấy màu đen kia, sau đó từ trong túi lấy ra một hộp vuông nhỏ lớn hơn bàn tay một chút, hộp làm từ gỗ, bên ngoài bọc một lớp da màu đen, phía trên viết một chữ Tiếng Anh mạ vàng đầy nghệ thuật, love.

Mở hộp ra, bên trong là một chiếc đồng hồ đeo tay màu bạc.

Thật ra thì trước khi mở, Phó Huân cũng đã đoán được bên trong là đồng hồ đeo tay, hắn thậm chí nghĩ rằng đây có phải là Giang Phi vì lấy lòng hắn mà đặc biệt chuẩn bị lễ vật cho hắn hay không, nhưng mà…

Nhưng khi thấy rõ chiếc đồng hồ đeo tay kia, Phó Huân lập tức hủy bỏ cái loại suy đoán này, bởi vì chiếc đồng hồ đeo tay cho nam nhân Patek Philippe này, trị giá hơn trăm vạn, Giang Phi không thể nào mua được…

Phó Huân hiểu rõ Giang Phi, đừng nói bây giờ trên người Giang Phi không có tiền, coi như trên người cậu có ngàn trăm vạn, trải qua bảy tám năm sống khổ sở, cậu cũng không có khả năng chịu bỏ ra trăm vạn để mua một cái đồng hồ đeo tay như vậy.

Trong lòng Phó Huân tràn đầy nghi ngờ, hắn không nghĩ ra trong phòng trọ Giang Phi tại sao lại có một thứ xa xỉ như vậy, hơn nữa còn để phô trương trên bàn ăn như thế, hiển nhiên là tối nay mới để.

Phó Huân khép hộp vuông lại, híp mắt nhìn chữ ‘love’ bắt mắt trên nắp hộp.

Khi Phó Huân đang suy xét ngọn nguồn của chiếc đồng hồ đeo tay này thì cửa phòng trọ đột nhiên truyền đến tiếng cửa mở.

Mi tâm Phó Huân nhíu chặt…

Giang Phi rời đi bất quá mới chỉ mấy phút, không thể nào trở về nhanh như vậy.

============================

Thang máy xuống tầng một liền mở ra, Giang Phi đi nhanh ra khỏi thang máy, cũng cúi đầu bấm điện thoại gọi cho Diệp Phong Miên lần nữa, nhưng mà cùng lúc đó, bên trong một thang máy gần đó là Diệp Phong Miên mua rượu xong mới vừa tiến vào, cửa thang máy đang chậm rãi khép lại.

Cũng trong lúc lần lượt thay nhau ra vào đó, tín hiệu điện thoại của Giang Phi mặc dù khôi phục, nhưng Diệp Phong Miên đang ở trong thang máy lại không cách nào nhận được điện thoại của Giang Phi.

Trước khi Diệp Phong Miên rời khỏi nhà, Giang Phi đã đưa chìa khóa phòng trọ cho anh, cho nên sau khi trở về Diệp Phong Miên liền trực tiếp cầm chìa khóa mở cửa.

Diệp Phong Miên vừa khom người thay giày, vừa cười nói: “Nửa đường lại nghĩ tới hẳn nên mua thêm hai ly cao cổ, cho nên lại quay lại chuyến nữa.”

Phát hiện dép mình cởi xuống để một bên trước khi rời đi không thấy đâu, Diệp Phong Miên sửng sốt, nhưng cũng không suy nghĩ quá nhiều, liền từ trên kệ giày cầm ra một đôi nữa thay đi vào.

Sau khi thay dép xong đứng lên, Diệp Phong Miên bất chợt ngẩn người, nụ cười trên mặt nhất thời biến thành sự khó tin kinh ngạc.



Cách hai ba thước, ngay trước tầm mắt của Diệp Phong Miên, lão tổng Phó Huân của tập đoàn Huân Nguyên, đang mặt không cảm xúc đứng ở nơi đó, ánh mắt lạnh lùng âm hiểm nhìn anh.

“Vậy…vậy là sao…” Diệp Phong Miên trong lúc nhất thời còn tưởng rằng mình vào nhầm phòng.

Hai mắt Phó Huân nguy hiểm híp lại …Hắn rốt cuộc cũng biết chiếc đồng hồ đeo tay kia tới từ đâu rồi.

Bữa cơm Tây, rượu vang đỏ, đồng hồ đeo tay, ‘love’ trên hộp cùng với Diệp Phong Miên…Trước mắt chỉ cần xác nhận một chuyện nữa liền có thể nối toàn bộ những thứ này lại với nhau.

“Phó tổng sao lại ở đây?” Diệp Phong Miên thần tình lạnh nhạt hỏi.

Phó Huân cũng không để ý tới Diệp Phong Miên, hắn ung dung lấy điện thoại ra gọi điện thoại cho Ngô Thân.

“Cậu có tiết lộ hành trình của tôi cho Giang Phi không?”

“Thuộc hạ tuyệt không tiết lộ hành trình của ngài với bất kỳ ai.”

Phó Huân cúp điện thoại, trầm tĩnh cất điện thoại đi, khi ngước mắt nhìn Diệp Phong Miên lần nữa, giáp con ngươi sâu không thấy đáy đã tràn đầy những tia máu đỏ thẫm dữ tợn.

Cái tên…Tiện nhân đó!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play