Tuy rằng hiện tại biểu tình của Bách Tiêu không vui. Nhưng Tiêu Tiêu hỏi, Lăng Vũ vẫn muốn trả lời.

"Nếu đã đi ra ngoài, cũng không thể nhanh như vậy đã trở về, ba mẹ sẽ lo lắng. Cứ ở tại đây tìm một công việc thôi!"

Lăng Vũ chậm rãi trả lời, sau đó quay đầu, xuyên qua cửa kín nhìn cảnh vật đường phố bên ngoài.

Nghe được câu trả lời của Lăng Vũ, trong lòng Bách Tiêu lập tức nhảy lên một tia hy vọng. Sau đó hắn lại hưng phấn nhìn về phía Lăng Vũ, rồi lại không dám biểu lộ cho thấy cảm xúc quá mức tăng vọt của chính mình. Nhưng hai mắt lóe lóe sáng vẫn không cách nào che giấu.

Bởi vì Lăng Vũ vẫn luôn nhìn ra bên ngoài đường phố, cho nên đã bỏ lỡ khoảnh khắc Bách Tiêu lộ ra biểu tình vô cùng hưng phấn.

Mà Bách Tiêu bị đường nét tuyệt đẹp ở góc nhìn nghiêng trên khuôn mặt người trước mắt hấp dẫn.

Khuôn mặt gầy gầy dưới ánh đèn chiếu rọi có chút ma mị khác thường, làm người nhìn nhịn không được nhìn nhiều vài lần.

Ngón tay thon dài chống cằm, lẳng lặng nhìn bên ngoài đường phố. Bộ dạng an tĩnh mang theo một loại cảm giác hư ảo thoát ly trần thế. Làm người ta thấy có chút không chân thật, nhưng rồi lại có loại cảm giác thực thư thái.

Tay không tự giác duỗi về phía trước, muốn đụng vào gương mặt tuyệt mỹ kia, nhưng khi sắp tiếp cận lại rụt trở về. Bộ dáng như là đang làm một chuyện xấu, rồi sau đó lại chột dạ rụt tay trở về.

Bách Tiêu thật cẩn thận nhìn Lăng Vũ trước mắt vẫn không nhúc nhích, trong lòng khẽ thở phào nhẹ nhõm một hơi.

May mắn không có bị phát hiện!

Bách Tiêu trong lòng thấy thật may mắn.

Lúc này đồ ăn cũng đã được bưng lên, Bách Tiêu đánh thức Lăng Vũ vẫn còn đang ngẩn người. Hai người giờ mới bắt đầu ăn cơm chiều.

Trên bàn không khí tuy rằng có vẻ quá mức an tĩnh, lại làm Bách Tiêu thực thích, trong lòng nghĩ nếu như có thể vĩnh viễn như thế này thì thật là tốt.

Nhưng luôn có kẻ không thức thời sẽ đi phá hư bầu không khí.

Vốn dĩ đang muốn đến quán bar cùng nhóm bạn chơi bời. Nhưng sau khi xe chạy ngang qua một quán ăn, vô tình liếc mắt nhìn vào, Lam Phi lại thấy được cái người ban ngày khơi mào lửa giận.

Thật đúng là có duyên phận nha. Mặc kệ đi đến chỗ nào cũng đều có thể gặp được tiểu thiên sứ!

Lúc này làm cho phần tử luôn luôn dư thừa bạo lực như Lam Phi toát ra một ý niệm. Hắn muốn đi nhục nhã cái người luôn làm hắn gian nan bất kham.

Tà ác cong khóe môi, sau đó Lam Phi lái xe đến đậu gần quán ăn. Hắn xuống xe liền hướng đến quán ăn đi đến.

"Ôi chao! Trùng hợp ghê nha, đến chỗ nào cũng đều có thể gặp được tiểu thiên sứ. Xem ra chúng ta có duyên phận thật đúng là không cạn đâu!"

Đang an tĩnh ăn cơm, hai anh em Lăng Vũ đột nhiên nghe được một giọng nói ngả ngớn đùa cợt.

Nghe giọng điệu có chút quen thuộc này, Lăng Vũ liền đoán được người đến là ai. Cảm giác vô lực tức khắc nảy sinh.

Sao đi đến chỗ nào cũng có thể gặp được cái tên ôn thần này. Muốn tránh cũng không thể tránh!

Không muốn đôi co lý sự với thanh niên luôn vô cớ gây rối, vì thế Lăng Vũ nghiêm túc ăn cơm trong chén, cũng không có giương mắt nhìn cái người luôn là một thân kiêu ngạo khí thế Lam Phi.

Dù biết bản thân mình có làm như thế nào, cũng sẽ bị người này dùng hết phương pháp trêu đùa nhục nhã. Nếu như vậy, còn không bằng không để ý tới hắn. Chỉ muốn hắn chán nản bỏ đi thôi.

Mà Bách Tiêu đang ăn, nghe người đến nói giọng điệu tràn đầy ý khiêu khích, tức khắc có chút bực bội.

Chỉ ăn một bữa cơm cũng đụng phải một người không thức thời!

Ngẩng đầu, nhìn cái tên không thức thời, thế nhưng lại là tên buổi chiều khinh bạc anh họ. Tức khắc ngực toát ra một trận lửa giận, khi sắp bùng nổ thì Bách Tiêu bị Lăng Vũ ở phía dưới bàn đá một cái.

Làm Bách Tiêu sắp bùng nổ lập tức nghi hoặc nhìn về phía Lăng Vũ. Ngọn lửa sắp phun ra bị biểu tình của Lăng Vũ làm cho lập tức tiêu tán hết.

Rồi sau đó hắn lập tức ý thức được hàm ý của Lăng Vũ, trong lòng rất là không cam lòng, lại chỉ có thể bất lực.

Cúi đầu, Bách Tiêu tiếp tục ăn cơm trong chén, chỉ là đã không còn tư vị như lúc trước.

Bất đắc dĩ Bách Tiêu chỉ có thể dùng chiếc đũa chọc cơm cùng đồ ăn trong chén. Tư thế như là đem cơm cùng đồ ăn trở thành Lam Phi đáng giận kia, sau đó dùng sức đâm đâm.

Nhìn thấy Bách Tiêu có hành vi trẻ con, Lăng Vũ đang ăn cơm không tự chủ cười khẽ.

Vốn dĩ mang theo mục đích muốn nhục nhã Lăng Vũ mới đi vào quán ăn vừa nhỏ xíu vừa dơ bẩn muốn chết này, Lam Phi lại không nghĩ tới bị hai người trước mắt trực tiếp bỏ qua. Còn ở trước mặt hắn trắng trợn táo bạo liếc mắt đưa tình nữa.

Tình cảnh trước mắt làm trong lòng Lam Phi tức khắc sinh ra một loại cảm giác bực bội. Mà lòng tự tôn mãnh liệt của đàn ông nói cho hắn biết nhất định phải hủy diệt hai người trước mắt. Đặc biệt là cái người năm lần bảy lượt làm lơ hắn kia.

Rầm!!!

Một tiếng vang lớn.

Cái bàn của Lăng Vũ cùng Bách Tiêu đang ngồi ăn bị Lam Phi phẫn nộ đấm mạnh xuống.

Nhìn kiệt tác của mình, Lam Phi thu hồi nắm tay, đặt ở bên miệng thổi một hơi.

Nhướng mày nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Lăng Vũ trước mắt.

"Vì ngươi làm lơ bổn thiếu gia, đây là đại giới! Năm lần bảy lượt khiêu khích ta, nhìn dáng vẻ ngươi là không thể kiên nhẫn, cho nên muốn cho ngươi nếm thử năng lực của bổn thiếu gia!"

"Cậu muốn thế nào? Ta hình như không có làm cái gì khiến cậu phẫn nộ. Nếu cậu còn như vậy, ta đây sẽ không khách khí!"

Lăng Vũ vừa phẫn nộ nói với Lam Phi, tay còn ngăn cản Bách Tiêu muốn xông lên đi giáo huấn Lam Phi.

Lăng Vũ không muốn Tiêu Tiêu bởi vì mình mà chịu thương tổn. Lam Phi vốn dĩ không phải người lương thiện. Nếu Tiêu Tiêu cùng Lam Phi đối đầu, khẳng định là sẽ người thiệt hại.

"Ngươi nói ta muốn thế nào? Hừ! Ta hiện tại chính là muốn nhục nhã ngươi, sau đó nhìn ngươi quỳ gối trước mặt ta, hướng ta cầu... xin... tha!"

Lam Phi gằn từng câu từng chữ khi nói với Lăng Vũ. Biểu tình của hắn khi nói chuyện là phi thường dữ tợn.<HunhHn786>

Nghe được ngữ khí kiêu ngạo của Lam Phi, Bách Tiêu rốt cuộc nhịn không được, vung một quyền nhằm thẳng phía mặt Lam Phi. Nhưng khi nắm đấm sắp tiếp cận đích lại bị Lăng Vũ chặn đứng.

Bách Tiêu thực khó hiểu nhìn Lăng Vũ. Tên kia ở trước mặt mọi người nhục nhã anh họ hắn. Anh họ vì cái gì còn muốn ngăn cản hắn.

Không nghĩ ra, Bách Tiêu tức giận buông nắm tay, sau đó quay mặt sang hướng khác, không nhìn Lăng Vũ.

Lăng Vũ nghe Lam Phi nói cũng thực phẫn nộ. Nhưng ở trong quán ăn có không ít khách đều nhìn về bàn này, ông chủ quán cũng đang hoảng sợ nhìn bọn họ.

Không muốn tại chốn đông người sinh sự, Lăng Vũ chỉ có thể áp xuống tức giận, lôi kéo Bách Tiêu đi ra ngoài. Trước khi đi Lăng Vũ cũng không quên đem tiền để lại.

Nhưng Lam Phi lại không nghĩ dễ dàng buông tha bọn họ.

Trong quán ăn mọi người đều nhìn hắn, làm hắn cảm thấy nếu cứ bỏ qua cho người kia, thật là có chút mất mặt mũi Lam thiếu gia.

Nếu bọn họ muốn ra bên ngoài giải quyết, vậy sao không thành toàn cho bọn họ?

Khóe môi cong lên lộ ra nụ cười gian tà, ánh mắt bắn ra tia sắc bén, sau đó Lam Phi đi theo hai người Lăng Vũ ra khỏi quán ăn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play