Ban ngày ồn ào vào giờ phút này cũng chậm rãi yên tĩnh xuống.
Một dãy tòa nhà ký túc xá trùng trùng bắt đầu sáng ánh đèn.
Tuy rằng nhìn không thấy ánh đèn neon lóa mắt trong nội thành, nhưng từ không trung có thể thấy một vùng ánh sáng chiếu lên trời.
Hiện tại đường phố nội thành đã bắt đầu sáng ánh đèn đường.
Những khách sạn bên đường, cùng một ít nhà hàng quán bar xa hoa, chỗ ăn chơi cũng đều mở cửa. Ánh sáng bảng hiệu lấp lánh hấp dẫn sự chú ý của người đi đường.
Thu hồi suy nghĩ, Lăng Vũ quay lại.
Có lẽ là đứng một hồi lâu nên thời điểm xoay người, chân có chút tê liệt không chịu nổi, mà thiếu chút nữa đã khụy xuống.
May mắn có tay vịn của giường đỡ lấy.
Nhìn Bách Tiêu nằm ngủ trên giường còn chưa có tỉnh lại, Lăng Vũ bất đắc dĩ lắc lắc đầu, sau đó cúi xuống dùng giọng ôn nhu đánh thức người còn đang ngủ say.
"Tiêu Tiêu, nên dậy rồi, chúng ta còn phải đi ra ngoài ăn một chút gì đó!"
Trong khi đang ngủ say, Bách Tiêu cảm giác bên tai truyền đến một âm thanh rất êm ái. Hắn chậm rãi tỉnh lại.
Mở hai mắt nhắm chặt ra, liền thấy được khuôn mặt xinh đẹp của Lăng Vũ phóng đại gần kề, làm Bách Tiêu dại ra một chút.
Nhìn thấy bộ mặt Bách Tiêu dại ra, Lăng Vũ đột nhiên cười khẽ.
Cảm giác được bên tai có tiếng cười, Bách Tiêu lập tức từ trong ngây dại bừng tỉnh.
Nhìn Lăng Vũ cười vô cùng sáng lạn, Bách Tiêu vô cùng buồn bực. Trong lòng lại sinh ra cảm xúc ảo não.
Khi mình ở trạng thái quẫn trí luôn bị anh họ nhìn thấy!
Ảo não qua đi, Bách Tiêu mới phát hiện bụng đang kháng nghị. Vì thế giương mắt nhìn Lăng Vũ trên mặt còn treo ý cười, Bách Tiêu nói:
"Anh họ đừng cười nữa. Em đói bụng, chúng ta ra bên ngoài ăn cơm đi!"
Nghe được Bách Tiêu nói đói bụng, Lăng Vũ nhanh chóng thu hồi nụ cười, sau đó gật đầu nói:
"Ừ, đi thôi! Anh cũng đói bụng, thuận tiện còn phải đi mua một cái điện thoại di động, để tiện liên lạc."
"Đúng rồi, vậy nhanh đi thôi! Em đói đến bụng xẹp lép!"
Nói xong, Bách Tiêu lập tức từ trên giường bật dậy, sau đó bắt đầu đem giường ngủ bị chính mình làm cho hỗn độn sửa sang lại, rồi lôi kéo Lăng Vũ đi ra ngoài.
Nhìn Bách Tiêu nóng vội, Lăng Vũ buồn cười nói:
"Vừa rồi còn ngủ đến rối tinh rối mù, như thế nào vừa tỉnh liền giống sói đói chạy ra bên ngoài săn mồi!"
"Nào có, người ta vừa rồi cũng đói bụng, chỉ là anh họ không gọi người ta mà thôi. Được rồi, anh họ không cần lại giễu cợt em, nhanh đi thôi, chậm chạp quán ăn bên ngoài đều đóng cửa thì nguy. Nhanh lên!"
Nghe được ngữ khí Bách Tiêu thúc giục, Lăng Vũ cũng không hề chê cười hắn, sau đó để Bách Tiêu lôi kéo mình đi ra hướng ngoài cổng trường.
Tùy tiện tìm một quán ăn, hai người liền đi vào.
Gọi hai suất đồ ăn xong, hai người liền bắt đầu ngồi vào vị trí chờ đồ ăn được mang lên.
Lăng Vũ nhìn Bách Tiêu có chút nhàm chán, nghĩ thầm có nên đem ý tưởng của mình nói cùng Tiêu Tiêu hay không. Dù sao hiện tại cũng vừa lúc có thời gian.
Nghĩ nghĩ, Lăng Vũ vẫn quyết định hiện tại liền nói cùng Bách Tiêu.
"Tiêu Tiêu, anh có chuyện muốn thương lượng cùng em, hy vọng em nghe xong không được trách anh!"
Lăng Vũ có chút ngượng ngùng nói.
Dù gì Tiêu Tiêu cũng đã giúp mình rất nhiều. Mà hiện tại mình lại đổi ý, trong lòng luôn có chút băn khoăn. Bất quá vì về sau có thể yên ổn sinh hoạt, mình vẫn cần thiết quyết định như vậy.
Nghe được anh họ nói có việc cùng mình thương lượng, bộ dáng kia hình như là có chuyện quan trọng, chính là muốn nói lại như khó nói.<HunhHn786>
Nghi hoặc nhìn người trước mắt, sau đó Bách Tiêu nói:
"Anh họ, anh nói đi, mặc kệ là chuyện gì em cũng đều sẽ không trách anh, yên tâm!"
Nghe được ngữ khí bảo đảm của Bách Tiêu, Lăng Vũ trong lòng càng có chút áy náy, bất quá vẫn mở miệng nói ra:
"Tiêu Tiêu, là như thế này, hôm nay em cũng thấy rồi, buổi chiều xảy ra sự cố kia, cũng là anh không có dự kiến đến. Người kia kỳ thật anh cũng không thân, chỉ là một lần ngoài ý muốn mới gặp được. Xem bộ dáng người kia giống như không dễ chọc, bối cảnh nhà hắn có lẽ cũng rất lợi hại. Mà hôm nay hoàn toàn là sự hiểu lầm, nhưng dựa theo tính cách người kia, hắn khẳng định sẽ không bỏ qua cho anh, có lẽ còn sẽ liên lụy đến em. Anh nghĩ anh chưa kịp vào học trường này, mà đã có rất nhiều phiền toái. Dù sao đi học cũng không phải rất quan trọng, có thể tới nơi này anh cũng đã thực thỏa mãn! À, anh nói xong rồi!"
Một hơi nói xong, Lăng Vũ thở phào nhẹ nhõm, sau đó thật cẩn thận nhìn biểu tình biến hóa trên mặt của Bách Tiêu.
Nghe được anh họ nói không muốn tiếp tục ở lại trường này học, trong lòng Bách Tiêu có chút thất vọng.
Mà nguyên nhân là bởi vì trò khôi hài buổi chiều kia, hắn không rõ ràng lắm anh họ là như thế nào chọc tới người kia. Nhưng mà theo như lời anh họ nói, cái người kia đích xác có gia thế, phỏng chừng cũng là một nhân vật rất nguy hiểm.
Nếu anh họ ở lại đây, khẳng định tránh không được bị người kia quấy rầy.
Mà hắn bất quá cũng chỉ là một người bình thường mà thôi. Tuy nói bản thân rất muốn bảo vệ anh họ, nhưng nếu ở thời điểm không có hắn, anh họ bị quấy rầy hắn cũng không làm gì được.
Đến lúc đó người bị thương tổn vẫn là anh họ quý giá của hắn. Nếu như vậy khẳng định hắn sẽ càng thấy có tội lỗi.
Nhưng tưởng tượng đến về sau phải cùng anh họ tách ra, trong lòng Bách Tiêu khó tránh khỏi sẽ có chút khó chịu.
Bất quá vì an toàn của anh họ, hiện tại cũng chỉ có thể như vậy.
Nhưng anh họ từ bỏ cơ hội học tập tốt như vậy, chẳng lẽ không đáng tiếc sao?
Nhìn thấy ánh mắt kiên định của anh họ, hắn cũng không thể nói thêm cái gì.
Rốt cuộc quyết định này là do anh họ tự mình chọn, mà hắn vĩnh viễn đều sẽ ủng hộ anh họ. Chỉ cần anh họ vui vẻ là được.
Nghĩ như vậy, khó chịu trong lòng Bách Tiêu cũng thoáng giảm đi, sau đó hắn cười với Lăng Vũ, nói:
"Nếu anh đã quyết định rồi, vậy Tiêu Tiêu sẽ ủng hộ. Chỉ là không ở lại trường học, vậy anh có tính toán gì không?"
Nếu anh họ không ở trường này học, có phải sẽ về nhà cùng cậu mợ hay không. Nếu thật là như vậy, thì hắn liền cách anh họ rất xa.
Thời gian dài không ở bên cạnh, có phải ấn tượng của hắn ở trong lòng anh họ sẽ càng ngày càng mờ nhạt hay không.
Nghĩ vậy, trong lòng Bách Tiêu sinh ra một trận bực bội, biểu tình trên mặt cũng bởi vậy mà trở nên không được tốt.
Ngồi bên cạnh, Lăng Vũ vẫn luôn quan sát biểu tình biến hóa của Bách Tiêu. Đương nhiên nhìn thấy trên mặt Bách Tiêu hiện lên vẻ bực bội, Lăng Vũ tự dưng khẩn trương lên.
Chẳng lẽ Tiêu Tiêu vẫn để ý sao?
Lăng Vũ lo lắng nghĩ, áy náy trong lòng cảm cũng chậm rãi tăng lên.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT