Editor: Lông

Để ăn mừng lễ hội quỷ, La Phong cùng Kinh Lộ Tương Lai đặc biệt tan tầm sớm trước hai giờ. Đến 4 giờ chiều là người trong văn phòng lập tức giải tán, thẳng tiến tới nơi vui chơi.

Vì bận sửa chữa hệ thống nên Dụ Tranh Độ trễ hơn một tiếng, chờ khi cậu vất vả làm xong liền gọi điện cho Bội Kỳ: “Bội Kỳ, em đang ở đâu? Anh dẫn em đi chơi liên hoan.”

Bội Kỳ ở đầu bên kia phũ phàng đáp: “Anh hai, em và George rồi Khuê Long đã hẹn nhau cùng đi chơi rồi. Anh không cần tìm em đâu.”

Dụ Tranh Độ: “…”

Nội tâm cậu bỗng thấu hiểu được cảm giác ‘con gái lớn rồi, không giữ nổi nữa’ của người cha, tuy rằng Bội Kỳ mới năm tuổi…

“Được rồi.” Dụ Tranh Độ dặn dò, “Vậy em nhớ chú ý an toàn. Ý anh là chú ý sự an toàn của người khác, không được tùy ý tổn thương người qua đường. Nếu như gặp phải người xấu thì phải nói cho tụi anh biết, tuyệt đối không được tự mình động thủ…”

Bội Kỳ ngoan ngoãn nghe cậu nói xong rồi đáp vang: “Em biết rồi mà, anh hai. Em sẽ là cô bé ngoan, không tùy tiện giết người…”

Dụ Tranh Độ hơi đổ mồ hôi rồi bỗng nghe được giọng hơi trầm của bé trai: “Anh trai yên tâm đi, chúng em biết nếu giết người sẽ không được làm heo con mà bị bắt làm con chuột…”

Dụ Tranh Độ: “Em là?”

Bé trai: “Em là George.”

Dụ Tranh Độ lau trán: “…Được, Geroge. Vậy các em chơi vui vẻ.”

Dụ Tranh Độ cảm thấy hơi sờ sợ mà cúp điện thoại, liếc mắt nhìn căn phòng vắng vẻ, trong lòng bỗng dưng sinh ra cảm giác trống rỗng, thầm nghĩ đây chắc là cái ổ trống của thanh niên* trong truyền thuyết…

(*ổ trống của thanh niên (không sào thanh niên): ý chỉ người trẻ tuổi phải sống độc lập, tự mình bươn chải, không có ai để dựa dẫm.)

Có lẽ lúc nào cũng ở bên cạnh Thương Khuyết kề vai chiến đấu đã thành thói quen, nhìn tình cảnh này khiến cậu theo bản năng mà nhớ Thương Khuyết, không biết hắn đã tới du hội chưa. Dụ Tranh Độ suy nghĩ, mở ra Wechat rồi gọi cho Thương Khuyết.

“Đing đing đing ~”

Tiếng chuông cuộc gọi tới quen thuộc phát ra ở sau lưng, trong lòng Dụ Tranh Độ kinh ngạc. Cậu quay đầu lại thì thấy chẳng biết khi nào mà Thương Khuyết xuất hiện ở đây, một tay ưu nhã chống cằm, một tay cầm điện thoại nhìn, thấy tin Wechat sáng lên thì ngẩng đầu, đúng lúc va vào ánh mắt với Dụ Tranh Độ.

Đôi mắt Thương Khuyết rất sâu như không nhìn thấy đáy, đồng tử hoàn toàn là một màu đen thẫm, không có bất kỳ ánh sáng, cũng không phản chiếu bất cứ thứ gì.

Mà tại khoảnh khắc này, Dụ Tranh Độ lại như có thể thấy được hình bóng của bản thân từ trong đôi mắt ấy.

Dụ Tranh Độ bật cười, đút điện thoại vào trong túi, đôi mắt cong cong, hỏi: “Đang chờ tôi sao?”

Thương Khuyết gật đầu, đứng lên, không cần dò hỏi mà chỉ khẽ mỉm cười, quay đầu làm tư thế xuất phát, nói: “Đi thôi, tới buổi hội của chúng ta nào.”



Buổi du hội này còn náo nhiệt hơn so với những gì Dụ Tranh Độ mong muốn. Cậu vốn tưởng rằng ngày lễ này không được người ta hoan nghênh, lại thêm nơi tổ chức ở vị trí hẻo lánh, cũng không có tuyên truyền nên thiết nghĩ số lượng người phải ít lắm mới đúng.

Thế nhưng, phong cảnh tráng lệ, rộng rãi và đặc biệt này lại hấp dẫn rất nhiều người đi làm ở gần đây, có người không kịp chờ chia sẻ trên vòng bạn bè mà gọi bạn gọi bè tới, dẫn thêm một làn sóng mới.

Lúc Dụ Tranh Độ cùng Thương Khuyết tới thì đã thấy cảnh người chen chúc, tiếng cười huyên náo vang xa.

Tháng bảy âm lịch, âm khí đại thịnh, hai giới âm dương không ngừng giao thoa, Quỷ vương La Phong Sơn bày kết giới, dù là người sống hay người chết bước vào nơi này thì đều có thể nhìn thấy được cả hai giới.

Dụ Tranh Độ và Thương Khuyết đi tới Quỷ thị trước, một đường có thể thấy được du khách không sợ hãi mà cò kè mặc cả với quỷ quái hình thù kỳ dị.

“Lọ sứ này thật tinh xảo.” Một cô gái công sở giơ một chiếc bình màu trắng lên, hỏi, “Dùng để làm gì vậy?”

“Đây là hũ tro cốt.” Ông chủ vừa nặn đất vừa đáp, “Tôi phục chế dựa vào hũ tro cốt của tôi đấy, làm từ sứ Thanh Hoa, cực kỳ xa xỉ. Cô rất xứng đáng để có nó.”

Cô gái công sở: “…”

Dụ Tranh Độ: “…”

“Oa, cái đầu này thật lớn.” Hai cô gái đi qua cầm điện thoại chụp lại chủ sạp.

Dụ Tranh Độ theo tiếng hô mà liếc nhìn, đầu chủ sạp kia quả thật rất lớn, ít nhất là gấp ba lần người bình thường. Ở trước gian hàng bày cái lu to, bên cạnh là mộc bài được viết bằng tay: địa long hoang dại.

Chủ sạp thấy cô gái chụp ảnh, phối hợp mà giơ tay chữ V, cười híp mắt: “Bởi vì tôi là quỷ đầu to mà.”

Cô gái: “Đầu của chú trông rất thật, là chính chú làm hay mua?”

Quỷ đầu to: “Là của tôi.”

Cô gái: “Chúng cháu có thể chụp ảnh chung với chú không?”

“Có thể.” Quỷ đầu to đỡ lấy đầu mình, rất có kinh nghiệm mà nhắc trước, “Nhưng không được nhân cơ hội kéo đầu tôi ra.”

Dụ Tranh Độ: “…”

Hai cô gái trẻ chụp xong thì trực tiếp đứng ở một bên đăng lên vòng bạn bè.

Lúc này, một bác tuổi trung niên bước tới, nghiêng đầu ngó nhìn bên trong lu, mắt trừng lớn: “Chời, giun đất của chú mập thế, là nuôi à?”

“Làm gì có, hoang dã nguyên chất 100%.” Quỷ đầu to lấy con giun đất siêu to khổng lồ từ trong lu khiến cô gái bên cạnh sợ hét toáng bỏ chạy.

Bác kia không tin: “Trong này chắc cũng phải hơn nửa vại, giun đất tự nhiên sao có nhiều như vậy?”

Quỷ đầu to: “Sao không thể? Nơi thiên nhiên không người thì giun đất nhiều chứ sao. Đây là mấy con tôi mới đào hồi sáng sớm, ông xem tụi nó còn sống nhăn.”

Vừa nói vừa để giun đất lắc lư chứng thực mình không gian dối.

“Này này này, không tranh cãi với chú nữa. Tôi mua để câu cá.” Bác trai vừa nói vừa lấy điện thoại, “Cho tôi nửa cân, thanh toán bằng Alipay.”

“Thực sự là đồ tự nhiên đấy. Nếu có nửa điểm gian dối thì tôi cho phép ông nhảy disco trên mộ tôi.” Quỷ đầu to vừa nói vừa cân, “Đến, tới đây quét mã.”

“Buổi du hội này rất thú vị. Tôi về gọi vợ tôi tới chơi một chút.” Bác trai cầm bịch giun đất hài lòng đi về, nghe cách nói thì chắc là người dân sống gần đây.

Dụ Tranh Độ và Thương Khuyết tới gần, Dụ Tranh Độ hỏi chủ sạp: “Xin chào, buôn bán thế nào rồi ạ?”

“Chào Thương tổng, chào hai vị.” Quỷ đầu to rất có mắt nhìn, nhiệt tình chào hỏi hai người rồi mới cười hì hì nói, “Buôn bán cũng tàm tạm, chỉ có mấy ông thích câu cá tới xem chứ mấy cô gái chạy mất dép hết. Mà dù sao cũng đủ để tôi mua bộ quần áo mới.”

Dụ Tranh Độ gật đầu: “Vậy tốt rồi.”

Quỷ đầu to cảm kích nói: “May mắn nhờ có La Phong mở hội chợ đêm mới giúp chúng tôi có thêm khoản thu nhập với tạo mã để quét thẻ, nếu không thì chẳng buôn bán được mất.”

Mạng ở cõi âm và dương gian không tương thông, Dụ Tranh Độ đã suy tính tới chuyện bây giờ người người đều dùng điện thoại để trả tiền nên đã để Lục Linh Tê sớm dùng tài khoản dương gian tạo bộ mã thống nhất cho các chủ sạp, chờ sau khi buổi du hội kết thúc thì tính tiền cho mọi người, sau đó còn cung cấp dịch vụ giúp mọi người mua vật tư ở dương gian và hỏa táng.

Dụ Tranh Độ liếc nhìn đống giun đất lúc nha lúc nhúc bên trong lu, cả người nổi da gà, nói: “Có nhân cơ hội bán sản phẩm nào trái quy tắc không chú?”

“Không dám không dám.” Quỷ đầu to vỗ ngực, “Các sản phẩm muốn bán đều phải thông qua kiểm tra nghiêm ngặt của La Phong, phù hợp với tiêu chuẩn lưu thông của dương gian mới được bày bán”

Vừa nói vừa lấy ra giấy chứng nhận trong túi, bên trên là dấu chứng thực của La Phong: “Đây này, không hề có bất kỳ tác dụng phụ với người sống, phù hợp tiêu chuẩn an toàn của địa phủ.”

Bộ tiêu chuẩn này là do Lục Linh Tê làm, cô đã làm việc ở La Phong nhiều năm nên hiểu biết tiêu chuẩn lưu thông giữa hai giới nhiều hơn cả Dụ Tranh Độ.

Dụ Tranh Độ thấy thế thì yên tâm gật đầu. Quỷ đầu to nhiệt tình lấy nửa bát giun đưa tới: “Đây, nếm thử mấy con. Đây là do tôi đào từ dưới mộ đấy, bảo đảm không có thuốc. Con nào con nấy đều béo ngậy, hàm lượng protein cao, còn có thể tráng dương…”

Dụ Tranh Độ: “…”

Thương Khuyết đẩy trở lại, mặt không biểu tình nói: “Ngươi tự mình ăn đi.”

“Được.” Quỷ đầu to không ép, tự mình bốc một con rồi bỏ vào miệng, “Ăn ngon thật sự đó, không lừa cậu.”

Dụ Tranh Độ nhìn mà cảm thấy lục phủ ngũ tạng quay mòng mòng, vội vàng xoay người chuẩn bị chạy, kết quả không để ý bị va với một người đang chạy tới, suýt nữa là ngã sấp mặt xuống đất, cả kinh kêu lên ‘ngaooo’.

“Cẩn thận một chút.” Thương Khuyết đúng lúc kéo tay cậu, lôi cậu trở về.

“Cảm ơn.” Dụ Tranh Độ miễn cưỡng đứng dậy, cảm kích đáp.

“Đi thôi, cẩn thận phía trước.” Thương Khuyết thuận thế nắm lấy tay cậu, kéo cậu tiếp tục đi về phía trước.

“Ây…” Dụ Tranh Độ nhìn tay mình bị kéo đi, trong lòng lập tức chợt lóe một tia kỳ lạ, cảm thấy tư thế này quá mức thân mật nhưng bất ngờ là cậu không cảm thấy chán ghét nó. Cậu do dự một chút rồi cuối cùng không có rút tay về, chỉ bước đi theo.

Đây là lần đầu tiên địa phủ mở hội quang minh chính đại ở dương gian. Nhân viên La Phong cũng đã chuẩn bị rất nhiều hạng mục, còn sớm tuyển dụng không ít âm hồn tới rồi cất công huấn luyện lại mới có thể có quy mô tới nhường này.

Chỉ là đi càng vào trong Quỷ thị, Dụ Tranh Độ thấy có không ít sản phẩm kỳ quái, hũ tro cốt, quan tài nhỏ là thường rồi, còn bán cả bài vị, được hoan nghênh nhất là các loại đĩa đơn nhảy disco trên mộ thì càng không nói.

Đương nhiên không thiếu sản phẩm phổ thông như trang phục, đồ thủ công, quầy bán đồ ăn vặt cũng không ít. Nhưng ăn vặt ở đây khác với những nơi bên ngoài, chủ yếu là thức ăn, như cơm tẻ, bánh chiên(?),… Có rất nhiều món mà Dụ Tranh Độ chưa từng thấy mà du khách cũng vậy, đều hiếu kỳ đi mua thử.

*bánh chiên:

Thương Khuyết giải thích cho Dụ Tranh Độ: “Những thứ này là đồ cúng ngày rằm trước đây.

Dụ Tranh Độ gật đầu, tiện tay mua mấy cái bánh chiên rồi chia cho Thương Khuyết ăn cùng.

Không lâu sau, hai người đi tới cuối con đường. Lối ra Quỷ thị hiện ra ở trước mắt, chính là một cây cầu gỗ hình vòm. Rõ ràng khu đất trống có hạn nhưng đầu cầu bên kia lại biến mất ở trong bóng tối, từ bên đây nhìn sang hoàn toàn không biết thông tới đâu, càng khiến người mơ hồ sinh ra cảm giác sợ hãi.

Ở đầu cầu dựng lên một cây cột rất cao, bên trên còn có ba chiếc đèn lồng giấy màu trắng ở trong gió khẽ đung đưa, nhìn kỹ mới phát hiện trên đó viết ba từ: Cầu Nại Hà.

“A, cầu này hình như làm từ giấy?” Đầu cầu có một đôi tình nhân nhỏ do dự chưa đi, nữ sinh vừa mới bước lên đã kinh hoảng lui trở về.

Nam sinh vỗ nhẹ lưng cô: “Chỉ là nhìn giống vậy thôi, nếu không thì có nhiều người đi qua như vậy đã sớm sụp rồi.”

Nữ sinh lại không thể an tâm: “Nhưng mà bên kia tối quá, không nhìn thấy gì cả. Hay là chúng ta đừng đi nữa.”

Nam sinh: “Sợ gì chứ, nhiều người đi qua rồi mà.”

Nữ sinh cau mày: “Anh không cảm thấy bọn họ nhìn rất kỳ quái sao?”

Trên cầu Nại Hà có bóng người lay động, có người đi qua cũng có người trở về, phàm là người bước lên cầu Nại Hà đều như bị bao phủ bởi một luồng không khí kỳ lạ. Từ xa nhìn lại tựa hồ đều không có biểu cảm, ánh mắt trống rỗng, chẳng khác nào như xác chết di động khiến người vây xem sợ hãi không thôi.

Thương Khuyết giải thích cho Dụ Tranh Độ: “Thành người thì dễ nhưng làm người thì khó. Cầu Nại Hà chia âm dương, qua cầu Nại Hà một lần như trải qua một kiếp sinh tử, người trên cầu có lẽ đang suy nghĩ về chính cuộc đời của họ.”

Dụ Tranh Độ bỗng nhiên tỉnh ngộ, lui về sau hai bước: “Vậy chúng ta không nên đi. Tôi cảm thấy mình còn chưa tới lúc hồi tưởng lại cuộc đời của mình.”

Thương Khuyết buồn cười nhìn cậu: “Đây không phải là cầu Nại Hà thật, chỉ là âm khí ảnh hưởng một chút tới người thôi.”

Đôi tình nhân kia vẫn còn đang cãi nhau, nam sinh nói: “Em nghĩ nhiều quá, chỉ là do ánh đèn có vấn đề thôi.”

Nữ sinh bĩu môi: “Nhưng em cảm thấy thật sự rất đáng sợ.”

Mới vừa nói xong, nữ sinh đột nhiên mở to hai mắt, hoảng sợ chỉ về phía cầu: “Anh mau nhìn đi, đó là cái gì…!?”

Theo tiếng kêu của cô, bên kia cầu Nại Hà đột nhiên truyền tới tiếng kèn suona*.

Dụ Tranh Độ cũng quay đầu nhìn lại, thấy trên cầu đột nhiên xuất hiện một đội ngũ đón dâu mặc đồ cổ trang, người rất đông, từ bên kia cầu Nại Hà dần dần hiện ra từ bóng tối.

Đi ở đằng trước mở đường là bốn nha hoàn búi tóc tròn, hai người cầm đèn, đi theo là người thổi kèn, kẻ đánh trống, nâng rương,…

Đội ngũ càng đi tới gần thì khuôn mặt của họ càng rõ ràng hơn, tiếng kèn suona cùng tiếng chiêng tiếng trống cũng dần dần truyền tới tai người vây xem. Cảnh tượng này vốn dĩ là một cảnh rất đáng ăn mừng nhưng thoạt nhìn lại có vẻ quỷ dị không nói nên lời.

Dụ Tranh Độ nhìn kỹ mới phát hiện cảm giác quỷ dị này từ đâu mà tới.

Mấy người trong đội ngũ đó động tác chỉnh tề như một, chuẩn xác tới mức hệt như robot, hoàn toàn không có một tia sinh khí, trên mặt họ đều trắng bệch như nhau, lại cố tình dùng màu đậm để trang điểm, nặng nề và dày cộm. Trên mặt không có bất cứ biểu cảm gì, trong đôi mắt càng không có chút thần thái, lại thêm quần áo màu đỏ đón dâu càng khiến họ có vẻ âm u, chói mắt.

Càng quỷ dị hơn là họ vừa đi vừa tung tiền giấy màu trắng, tiền giấy bay tá lả trong trời đêm, chẳng khác nào hồ điệp màu trắng bay lượn trong bóng tối.

Cảnh đám cưới và tang lễ lại giao hòa với nhau khiến người chỉ mới liếc nhìn đã cảm thấy luồng không khí lạnh xông thẳng lên người.

Họ càng đi tới thì phía đằng sau cùng cũng dần hiện ra hoàn toàn.

Đó là đại kiệu màu đỏ tám người nâng, những tên này đều có tướng mạo khác nhau, có mặt xanh nanh vàng, có vỡ đầu chảy máu, còn có kẻ bị chia đôi khuôn mặt, lộ ra cảm giác máu me cùng khủng khiếp, kiệu phu cũng mặt vô cảm như những người khác, nâng kiệu từ trong tối chậm rãi đi ra.

Bốn góc của cỗ kiệu được trang trí bằng chùm hoa cực kỳ tinh tế, màn kiệu màu đỏ bị gió đêm thổi liền nhẹ nhàng lộ một góc hấp dẫn người khác nhìn vào.

Đội ngũ rước dâu dần đi về cuối cầu Nại Hà trong ánh mắt kinh sợ của du khách xung quanh, sau đó tiếng kèn dần mất hút, người đi đầu hô to: “Quỷ vương đón dâu – người sống mau tránh ra!”

Dụ Tranh Độ: “…”

Thương Khuyết: “…”

Nữ sinh của đôi tình nhân ban nãy đã trốn vào trong lồng ngực của nam sinh từ lâu, kêu lên: “Chúng ta mau về đi, em sợ ~”

Mành kiệu hất lên, có hai nữ sinh nhô đầu ra, hưng phấn vẫy tay gọi đôi tình nhân kia: “A Nghi, các cậu cũng ở đây à? Có muốn ngồi kiệu hoa chung không?”

Đôi tình nhân: “…”

Cô bạn gái suýt sợ mất mật kia càng hoang mang mờ mịt, quay đầu nhìn hai nữ sinh trên kiệu, ngốc lăng hỏi: “Tại sao là các cậu?”

Thương Khuyết không thể nhịn được mà chắn đằng trước đội ngũ đón dâu kia, hỏi người đi đầu: “Các ngươi đang làm gì?”

Người kia vừa thấy Thương Khuyết đã vội vã cười lấy lòng: “Chào Thương tổng, đây là tiết mục kiếm tiền của chúng tôi – Quỷ vương đón dâu. Ngài không biết chứ có nhiều cô gái đều muốn đóng vai quỷ tân nương, tối nay chúng tôi thu được nhiều nhất đấy.”

Tựa hồ là để chứng minh lời nói của người kia là thật, bên cạnh có mấy du khách không kịp chờ mà vây lên hỏi: “Xin hỏi là chỉ cần trả tiền thì có thể chơi phải không?”

“Đúng vậy.” Người kia thuần thục lấy ra mã QR, cười ha hả nói, “Một lần 15 phút, chỉ cần hai trăm tệ, có thể ngồi nhiều nhất là ba người, còn có người sẽ đi theo chụp ảnh nữa, bảo đảm lưu lại cho các cô thời khắc đẹp nhất.”

Dụ Tranh Độ đầy thâm ý vỗ vai Thương Khuyết: “Đêm nay Quỷ vương thật ‘hạnh phúc’ đó nha.”

Thương Khuyết: “…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play