Editor: Lông

(*Tết Trung Nguyên là ngày rằm tháng 7 âm lịch, có thể hiểu theo người Việt là ngày lễ Vu Lan hoặc tháng cúng cô hồn:’3)

Vì hội nghị thượng đỉnh khoa học nên lượng tiêu thụ sản phẩm của Kinh Lộ Tương Lai đạt được kỷ lục mới, ngoại trừ được fan mạng góp sức thì bên tiêu thụ nhiều nhất lại đến từ các lãnh đạo cấp cao của giới khoa học kỹ thuật, đặc biệt là những người có quan hệ với Tiêu Sơn Lam và Triệu Nhược Lạp. Tất cả mọi người đều tò mò singer là ai mà được Tiêu Sơn Lam công nhận, lại hấp dẫn được Triệu Nhược Lạp vào công ty nhậm chức.

Mà những người này đa số đều là kinh tế dưa dả nên nhiều người mua trọn bộ luôn.

Nhìn doanh thu liên tục tăng lên khiến toàn bộ La Phong đều rất vui sướng, chỉ có Thương Khuyết đang cố gắng học tập chương trình MBA cùng với bổ sung kiến thức tài chính là không có cách nào cười đùa thỏa thích được.

Công ty càng kiếm lời nhiều thì chi tiêu cũng càng lớn, đặc biệt là sau khi Triệu Nhược Lạp gia nhập thì chưa nhắc tới mức lương cao tới kinh người của cô, riêng phí để cô chế tạo thành phẩm đã khiến nội tâm Quỷ vương Thương Khuyết nặng trĩu, không cách nào thành thật làm quỷ được.

Quan trọng nhất bây giờ là Thương Khuyết có thể phân tích thuật toán của Triệu Nhược Lạp là đúng.

Hệ thống của họ được thực hiện trong thời gian dài, có rất nhiều thứ đã được thay đổi, thậm chí còn tốt hơn các doanh nghiệp khác nên chi phí tuyệt đối không bao giờ giảm được.

Dưới bầu không khí vui tươi trước sóng ngầm thì đã tới tháng bảy âm lịch, sau đó ba người sống trong La Phong phát hiện các đồng nghiệp quỷ chỉ trong một đêm mà tâm tình đều rơi xuống.

Dụ Tranh Độ đã đi làm ở La Phong được một thời gian, quan hệ với đồng nghiệp không tệ lắm nên lén lút tìm Khang Tấn tìm hiểu tình huống.

Khang Tấn thở dài, nhìn xung quanh một lần, xác định không có Thương Khuyết mới tiện tay lôi tóc giả xuống, vừa để bay bay trước gió vừa giải thích cho Dụ Tranh Độ: “Đây không phải là do tết Trung Nguyên sắp tới sao…”

Dụ Tranh Độ mặt lạnh đoạt lấy tóc giả rồi đội lên lại cho cậu ta: “Đây không phải là lý do cậu tổn thương mắt của tôi.”

Đúng lúc Triệu Nhược Lạp đi qua, thấy thế thì giật nảy mình, bộ dạng như thiếu nữ bị lừa tình, nói: “Không phải là cậu nói công ty chúng ta không có người hói sao?”

Dụ Tranh Độ bình tĩnh đáp: “Cậu ta không phải người.”

Triệu Nhược Lạp: “…Cũng đúng.”

Khang Tấn sốt sắng mà vội đưa tay lên ‘shhhh’: “Nhỏ giọng thôi, boss đã cảnh cáo tôi không được để boss thấy tôi cởi tóc giả xuống.”

Triệu Nhược Lạp gật gật đầu, che mắt mình rồi chạy bay: “Tốt nhất cũng đừng để tôi nhìn thấy.”

Khang Tấn chua xót chỉnh lại tóc giả, hỏi Dụ Tranh Độ: “Khi nào chúng ta mới phát minh ra kỹ thuật trồng tóc cõi âm đây…”

Dụ Tranh Độ không để ý cậu ta, hỏi: “Tết Trung Nguyên thì sao?”

Tết Trung Nguyên, hay được gọi là lễ Địa Quan, tháng cô hồn, trong Phật Giáo xưng là ‘lễ Vu Lan’, nhưng ở dân gian có tên gọi được phổ biến nhất là – lễ hội quỷ.

Tương truyền ngày này là ngày được xá tội, âm tào địa phủ sẽ mở cánh cửa địa ngục ra, quỷ hồn rời khỏi Minh giới, bách quỷ dạ hành, còn có quỷ hồn về đoàn tụ với người thân, cô hồn thì du đãng ở nhân gian.

Dù nhìn thế nào thì ngày này sẽ là ngày lễ đáng ăn mừng với âm hồn, các đồng nghiệp không nên xuống tinh thần như thế này chứ.

Khang Tấn vỗ đùi, tức giận nói: “Quỷ cổ đại thì tôi không nói, còn những con quỷ tốt, đi theo chủ nghĩa xã hội như tôi lúc thường đều tuân thủ tốt luật lệ địa phủ, không dám tùy tiện đến dương gian lảng vảng. Khó khăn lắm mới có ngày lễ có thể quang minh chính đại đi chơi mà cậu xem thái độ người trần ấy, trốn chúng tôi như trốn quỷ…”

Dụ Tranh Độ không nhịn được mà chen vào: “Thì đúng là trốn quỷ mà…”

Khang Tấn ngừng một chút rồi xấu hổ đính chính: “Ý tôi là giống như trốn ác quỷ hay quỷ xấu ấy, chúng tôi là quỷ tốt có kỷ luật mà, như thế thật sự không hay chút nào.”

“Nguyên năm mới có một ngày đường đường chính chính đi lại trên đường phố, muốn được cảm giác vui vẻ khi còn sống nhưng vừa tới lễ hội quỷ, cửa hàng thì đóng cửa sớm, người đi đường cũng sớm về nhà. Trời vừa tối thì chỉ có lũ ma quỷ chúng tôi, chẳng khác nào như ở cõi âm cả…”

Khang Tấn càng nói càng oan ức, cảm giác chua xót như bị dương thế xa lánh vậy.

Nhưng cuối cùng Dụ Tranh Độ cũng hiểu được đây là do tư tưởng khác biệt giữa hai giới.

Quỷ hồn ở cõi âm đều từng là người sống ở dương thế, vẫn còn nhớ nhung người thân của mình nên các ngày lễ ngày tết, đặc biệt là ngày lễ lớn của toàn cõi âm thế này đều hy vọng được trở về cố hương, cùng ‘người thân’ ôn chuyện cũ, được cảm thụ cuộc sống khi xưa.

Nhưng đối với người dương gian không có trí nhớ kiếp trước mà nói thì cõi âm tượng trưng cho tử vong cùng với yêu ma quỷ quái, lại thêm văn hóa của ông bà xưa khiến người sống có một nỗi sợ vô hình với thế giới khác. Bởi vậy vừa tới ngày này thì để tránh khỏi va chạm, người người có thói quen về nhà sớm, hơn nữa người hiện đại bây giờ không còn quá để tâm tới chuyện cúng tế dân gian, đặc biệt là thành phố lớn như Phù Thành, có nhiều người trẻ tuổi không biết Tết Trung Nguyên có tập tục truyền thống gì.

Dần dần lễ hội quỷ trở thành một ngày lễ quạnh quẽ trên dân gian.

Dụ Tranh Độ cũng hiểu được tình huống thế này, dù sao trước khi nhận việc ở La Phong, cậu cũng thuộc nhóm người trẻ tuổi không ra ngoài vào ngày lễ kia.

Cậu an ủi Khang Tấn nói: “Cậu không cần buồn như vậy. Không phải con người cố ý xa lánh các cậu, chủ yếu là do bình thường ít khi giao tiếp nên không biết các cậu. Hình tượng các cậu ở trên dân gian cũng không được tốt, lúc mọi người nhắc tới khó tránh khỏi có chút sợ…”

Khang Tấn cũng biết đây không phải là lỗi của người dân gian, không thể làm gì khác hơn là đi mắng đám quỷ hay gây nguy hại tới xã hội: “Nếu không phải là vì bọn họ thì thanh danh của chúng tôi ở dương gian cũng không kém tới như vậy!”

Dụ Tranh Độ như chung một mối thù với cậu ta, cũng đi chửi đám quỷ xấu một trận. Sau đó tâm tình Khang Tấn tốt hơn, nhưng cũng chỉ là trị ngọn không trị được gốc, thậm chí toàn bộ tâm tình của đồng nghiệp còn tệ hơn nữa.

Đến giờ tan tầm, Dụ Tranh Độ vẫn còn suy nghĩ tới chuyện này, đúng lúc Thương Khuyết nắm tay Bội Kỳ tới tìm cậu, nói: “Hai ngày nữa tới Tết Trung Nguyên, cùng đi mua mấy bộ quần áo mới cho Bội Kỳ đi.”

Bội Kỳ vui vẻ xoay vòng vòng: “Đi shopping nha anh ~”

Dụ Tranh Độ vừa thấy Bội Kỳ thì cười hiền, nắm tay kia của bé: “Đi, lần này phải mua thật nhiều bộ đẹp mới được.”

Sau khi Triệu Nhược Lạp gia nhập La Phong thì tốc độ phát triển sổ Sinh Tử tăng lên rõ rệt, đựa theo tình hình trước mắt thì không bao lâu nữa, kết quả đầu thai của Bội Kỳ sẽ được tính toán xong.

Vừa nghĩ tới đời sau có thể cô bé sẽ đầu thai thành loại động vật nhỏ nào đấy khiến Dụ Tranh Độ chỉ muốn dành thời gian để mua nhiều bộ váy cho bé hơn.

Nhưng khi Bội Kỳ nghe thấy cậu đáp lại không có biểu hiện bộ dạng mừng rỡ mà là kéo ngón tay cậu rồi ngước lên hỏi: “Anh ơi, em chỉ cần một cái váy là đủ rồi. Còn lại có thể tặng cho bạn George của em không?”

Dụ Tranh Độ bật cười: “Bạn em tên George?”

Bội Kỳ gật đầu: “Người đó không có tên nên em đặt cho người đó.”

Dụ Tranh Độ: “…”

Lúc trước cậu rất bận, đã lâu không có thời gian chơi với Bội Kỳ, thấy bé đã kết được không ít bạn, còn nguyện ý chia sẻ đồ với bạn thì trong lòng rất cảm động, cậu ngồi xuống, hỏi: “Tại sao muốn tặng cho George?”

Bội Kỳ nói: “Cậu ấy là cô nhi, không có ai đốt quần áo cho cả. Cậu ấy rất muốn có đồ mặc như em nên em muốn…”

Dụ Tranh Độ gật đầu: “Không thành vấn đề, vậy chúng ta mua nhiều hơn một ít, em có thể có nhiều bộ mà George cũng có.”

Bội Kỳ vui vẻ vỗ tay: “Quá tốt rồi.”

Bây giờ Bội Kỳ không phải bé gái chỉ biết tới heo con Peppa nữa, mà là bé gái biết rất nhiều phim hoạt hình cho con gái, chọn đồ đều là mẫu thịnh hành nhất, chờ bé chọn xong thì Dụ Tranh Độ trả tiền rồi đi đốt.

Nhìn đồ của mình được đốt khiến Bội Kỳ hưng phấn không kiềm chế được, bé kéo Dụ Tranh Độ kể về kế hoạch của mình: “Anh anh, em, George và những bạn nhỏ khác muốn được đi công viên chơi vào ngày Tết Trung Nguyên ấy…”

Bé nói xong thì có vẻ mất hứng: “Nhưng George nói, các chỗ giải trí sẽ đóng cửa sớm, chúng em chỉ có thể chơi muộn nhất tới chín giờ.”

Chín giờ, đó chỉ mới thời gian bắt đầu của âm hồn.

Ngày hôm nay Dụ Tranh Độ cũng phiền não về chuyện này, nghe vậy thì nhìn Thương Khuyết: “Ngày Tết Trung Nguyên cõi âm có hoạt động gì không? Ngày lễ lớn như vậy mà không có hoạt động chúc mừng dễ gây ra mâu thuẫn xã hội lắm.”

Thương Khuyết lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Từ xưa hoạt động ở địa phủ chủ yếu đến từ lễ mừng nhân gian. Hiện giờ hình tượng ngày lễ hội quỷ không được tốt, lễ mừng cũng ít, đây là chuyện không có cách giải quyết.”

Dụ Tranh Độ nhìn Bội Kỳ hào hứng mặc bộ trang phục bí ngô, trong đầu lóe lên linh quang, nói: “Nếu không thì tự chúng ta tổ chức hoạt động chúc mừng đi?”

Thương Khuyết xoay đầu lại, trong mắt hiện lên vẻ không rõ.

Dụ Tranh Độ chỉ vào quần áo của Bội Kỳ, nghiêm túc nói: “Tôi vừa mới nhớ tới nước ngoài có ngày lễ Halloween không khác ngày lễ hội quỷ lắm. Thế nhưng Halloween rất náo nhiệt, mọi người không chỉ không sợ mà còn tích cực tham gia. Tại sao chúng ta lại chỉ có thể tưởng tượng ngày lễ quỷ âm u với đáng sợ chứ?”

Thương Khuyết nghĩ lại, nghe cũng thuyết phục nhưng hắn nói: “Tôi chỉ sợ mọi người không có cách nào xem lễ quỷ như Halloween được.”

“Cũng chẳng sao, quan trọng nhất là có thể để anh em bạn bè cõi âm cảm nhận được không khí ngày lễ, còn có thể giúp giữ gìn trật tự xã hội mà.” Trong đầu Dụ Tranh Độ đã có vài phương án, cười híp mắt nhìn Thương Khuyết, “Chúng ta tự làm buổi du hội cho La Phong nào.”

Thương Khuyết nhìn đôi mắt tỏa sáng của cậu, vô thức bật cười: “Được.”

Dụ Tranh Độ lấy điện thoại bắt đầu tra cứu: “Để tôi xem có gì hay…”

Thương Khuyết đột nhiên hỏi: “Cậu có muốn nhìn thấy thế giới cõi âm ngàn năm trước không?”

***

Thời gian trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã tới trước ngày Tết Trung Nguyên.

Chạng vạng hôm nay, quảng trường khu khai phá luôn vắng lặng ở bên cạnh công viên khoa học và công nghệ của Phù Thành bỗng trở nên náo nhiệt chưa từng thấy.

Khu khai phá trước kia là vùng ngoại thành của Phù Thành, xung quanh là thành thị và nông thôn, mấy năm gần đây có chính sách thay đổi mới dần dần phát triển nhưng so với mấy khu trung tâm vẫn hoang vắng như cũ. Công viên khoa học và công nghệ được xem như quần thể kiến trúc đông đúc nhất trong Khu phát triển, bên cạnh là con đường lớn, nhà dân hai bên đều bị phá đi nhưng vẫn còn đang trong quy hoạch nên ngoại trừ có mấy tòa văn phòng, cửa hàng nhỏ thì phần lớn vẫn chỉ là đất trống.

Bởi vì phát triển không trọn vẹn nên bình thường người đi đường rất ít khi đi ngang qua đây.

Thế nhưng chiều nay lại có sự khác thường, rất nhiều người tam làm lại chưa về nhà, trái lại bị hấp dẫn lại đây, từng người xúm lại nói chuyện, tán thưởng.

“Đây được dựng lên khi nào vậy? Chiều hôm qua tôi đi ngang qua vẫn không có mà?”

“Sáng sớm tôi đi đã thấy rồi nhưng vội đi làm nên không nhìn kỹ. Đây là gì vậy?”

“Vậy là chỉ mất một buổi tối thôi à, thật lợi hại.”

“Này thì có gì khó. Giờ chỉ cần có tiền, một buổi tối xây xong tòa cao ốc cũng không vấn đề gì. Chưa từng nghe tới tốc độ chủ nghĩa xã hội sao?”

“Người thân của tôi nói cho tôi biết là có công ty nào bên công viên khoa học – kỹ thuật tổ chức du hội lễ quỷ cho nhân viên nên đã thuê quảng trường trước khu khai phá cùng với mấy khu đất trống bên cạnh nữa.”

“Cái gì cơ? Du hội lễ quỷ? Không sợ gặp quỷ à?”

“Có sợ gặp quỷ hay không thì không biết nhưng họ trang trí quá tốt rồi. Tôi đã đi không ít khu vui chơi nhưng nói thật có rất nhiều khu chuyên nghiệp cũng không làm được tới trình độ này!”

“Không những thế mà còn làm tốt hơn nhiều, còn rất khác biệt, đây là cảnh tượng gì? Tôi chưa từng thấy…”

“Ở trên có chữ viết, để tôi xem, núi Phá Tiền, cầu Nại Hà, đài Vọng Hương,… Ai, nghe sao cũng giống như là ở bên kia vậy?”

“Thật sự là làm cho lễ quỷ à? Thú vị đấy chứ.”

Quảng trường khu khai phá cùng với mấy mảnh đất trống khu phụ cận chỉ trong một đêm mà biến thành quần thể kiến trúc cổ đài, đình đài lầu các, phố xá tửu lâu, mỗi một chỗ đều rất cầu kỳ. Dù chỉ là đứng ngoài xem mà cảm giác chân thực vẫn đánh động lòng người.

Có rất nhiều cảnh tượng hấp dẫn nhiều người, đài cao rộng rãi, cầu hình vòm, vô số giấy vàng nén bạc chất thành núi cao,…

Quần chúng vây xem có người không nhẫn nại được lôi kéo tay bạn mình, nói: “Không bằng chúng ta vào xem thử đi?”

“Nhưng lễ quỷ sắp đến rồi, chúng ta không về nhà sớm sao?”

“Sợ cái gì, ông không thấy có nhiều người ở đây à? Náo nhiệt như thế thì có quỷ cũng không dám ra…”

“Vậy cũng được.”

Nghe nói là công ty tổ chức du hội này áp dụng hình thức mở hoàn toàn, trừ nhân viên của họ thì tất cả du khách cũng có thể tùy ý ra vào. Bởi vậy có nhiều người mới đầu chỉ là bị kiến trúc hấp dẫn tới liếc nhìn, cuối cùng cũng không nhịn được mà đi vào.

“Buổi du hội này hình như là mỗi nơi khác nhau sẽ có chủ đề riêng. Chúng ta xem chỗ này trước đi.” Có người đi vào ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy ở trước có một cổng vòm lớn, trên đó có hai từ rồng bay phượng múa: Quỷ thị.

“Quỷ thị? Là bán đồ này nọ sao?” Người đi vào khó nén được hưng phấn, lôi đồng bạn đi vào trong.

Chờ đi vào bên trong, du khách càng mở to mắt hơn, tiếng kinh hô cũng phát ra không ngừng.

Cảnh tượng quỷ thị tựa hồ giống như phố xá sầm uất thời cổ đại, hai bên đường là ca lâu tửu quán, trên đường treo đèn lồng, mấy tửu lâu còn có đầu người thò ra ngoài, hàng quán bán rong, cũng không phải mỗi người đều có bộ dạng bình thường, có không ít người hóa trang thành quỷ thè lưỡi, móc mắt, lộ răng nanh, cả người đầy máu,… khiến cho khu phố thêm cảm giác âm u, quái dị nhưng tiếng huyên náo của du khách lại trung hòa cảm giác đáng sợ này.

Ngoài ý muốn, nội tâm của người đi vào lại có cảm giác hưng phấn hơn.

Trên đường thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng du khách:

“Oa, đầu của người này sắp rơi xuống rồi này!”

“Trình make up này đúng là không thể tin nổi!”

“Chờ đã, để tui chụp bức hình với cái đầu rơi.”

Người chụp ảnh còn thấy chưa đủ mà tiến lên ôm lấy cái đầu nói với người bán rong: “Anh ơi, anh có thể ôm lấy đầu mình thế này không? Như vậy nhìn sẽ có hiệu quả hơn đó.”

Anh trai bị rơi đầu: “…”

Hiếm thấy lễ quỷ có thể cùng người sống chơi đùa, anh trai ôm lấy đầu của mình đang lung lay sắp đổ: “Cậu chụp đi.”

Một người khác ở bên cạnh lại gần, nói: “Tôi sẽ biểu diễn tiết mục dùng ruột thắt lấy cổ mình, mấy người có muốn chụp ảnh không?”

Mấy du khách liên tục xua tay: “Nếu chụp rồi đăng lên sẽ bị chửi đó.”

Người kia không thể làm gì khác hơn là buồn bã lẩm bẩm: “Tại sao mọi người thích chơi với đầu đất mà không thích ruột đất nhỉ…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play