Editor: Lông


Rời khỏi phạm vi thôn đó, Dụ Tranh Độ mới mở miệng hỏi Thương Khuyết: "Nhân Diện Sang là gì vậy?"

"Là ác quỷ vĩnh viễn không được siêu sinh bên dưới núi La Phong." Thanh âm Thương Khuyết nặng nề, đôi mắt đen sẫm không thấy đáy nhìn về phía trước như đang nhớ lại chuyện cũ.

"Anh tưởng là chúng đã bị chôn sâu trong đất mãi mãi không thấy ánh mặt trời."

Bên dưới La Phong trấn áp mười vạn ác quỷ, những con ác quỷ này hội tụ sát khí mạnh mẽ nhất trong thiên địa, từng giờ từng khắc trầm luân, giãy dụa dưới biển khổ, vĩnh viễn không được siêu sinh.

Sau đó không biết bao nhiêu năm, núi La Phong đột nhiên xuất hiện một lỗ hổng, rất nhiều ác quỷ nhân cơ hội đào thoát ra ngoài. Những con ác quỷ đó vì muốn tránh né sự đuổi bắt của núi La Phong nhưng không có cách nào gửi hồn vào người sống nên đã ký sinh lên thân thể người sống.

Trên cánh tay, trên chân, trên cổ, thậm chí trên gương mặt đều là nơi ác quỷ ký sinh. Những nơi bị ký sinh sẽ từ từ mọc ra mặt ác quỷ, nhẹ thì chỉ là đường viền, trông xấu xí nhưng không ảnh hưởng quá nhiều, nặng hơn thì sẽ từ từ mọc ra mắt với miệng, thậm chí còn mở miệng nói chuyện như người thường, bởi vậy được gọi là Nhân Diện Sang.

Nhân Diện Sang dùng cách thức như thế để sống chung cơ thể với người dương gian, buộc người bị ký sinh phải cho chúng ăn cơm uống rượu, nếu không chiều chúng nó thì nơi bị ký sinh sẽ bị lở loét, thậm chí thối rữa.

Thương Khuyết đã từng thấy một người nửa mặt thường nửa mặt Nhân Diện Sang, bởi vì nhà nghèo không thể thỏa mãn yêu cầu của Nhân Diện Sang nên cuối cùng nửa bên mặt máu thịt be bét, thậm chí có thể nhìn thấy xương cốt trắng toát bên trong.

Dụ Tranh Độ nghe mà cả người phát lạnh, mơ hồ hiểu ra tại sao Tư Lĩnh lại bài ngoại như vậy.

Người trong thôn nhỏ này toàn bộ mặc đồ tay dài, bên Đồng Khanh cũng có không ít người dù nóng bức vẫn không chịu lộ cánh tay, nói cách khác rất có thể toàn bộ khu vực Tư Lĩnh đều có mối họa Nhân Diện Sang.

Mối họa này không biết từ khi nào đã xuất hiện, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng có thể khẳng định chính là mối họa này nếu cứ kéo dài thì những đứa nhỏ vừa ra đời kia khẳng định sẽ vẫn còn bị cưỡng ép mặc đồ tay dài dưới cái nóng gay gắt thế này.

Mà không biết duyên cớ gì mà cuối cùng vấn đề này lại không lộ ra ngoài mà trái lại thành bí mật lớn nhất trong toàn bộ Tư Lĩnh. Giữa bọn họ tạo thành tầng ngăn cách với ngoại giới, tất cả mọi người đều đem hết toàn lực bảo vệ bí mật này.

Cho nên họ bài xích tất cả người ngoại lai, dù sở hữu tài nguyên phong phú hay có chính sách nâng đỡ nhưng vẫn cật lực phản đối tất cả đầu tư từ bên ngoài.

Đây là một khu đất bị ác quỷ bám vào.

Cảm xúc trong Dụ Tranh Độ bất ổn, cậu cố gắng tỉnh táo lại, tiếp tục hỏi: "Có cách nào giải quyết Nhân Diện Sang không?"

"Ừm..." Thương Khuyết chậm rãi gật đầu, "Trước đây thì có thể."

Ngàn năm trước núi La Phong phái một lượng lớn tướng quỷ đuổi bắt ác quỷ bỏ trốn. Khi đó linh khí thiên địa dồi dào, nhân gian còn tín ngưỡng quỷ thần, dưới sự cầu khẩn thành kính có thể trợ giúp thần và bầy quỷ đuổi đi ác quỷ, sau đó dựa vào thuốc và châm cứu là khỏi hẳn.

"Nhiều năm như vậy mà anh chưa bao giờ nhận được sự cung phụng nào của Tư Lĩnh." Thương Khuyết trầm giọng nói, "Không có bất kỳ người Tư Lĩnh nào mượn lực lượng của bầy quỷ."

Dụ Tranh Độ suy đoán nói: "Có lẽ là vì họ không biết Quỷ vương núi La Phong?"

Dù sao trước khi cậu nhận việc ở La Phong cũng chưa từng nghe nói có sự tồn tại của Quỷ vương.

Thương Khuyết đột nhiên liếc nhìn cậu mà Dụ Tranh Độ đang tìm kiếm gì đó trên điện thoại vẫn chưa chú ý tới ánh mắt kỳ lạ của hắn. Một lát sau, cậu đột nhiên kích động nói: "Có, năm mươi năm trước ở Tư Lĩnh có bệnh án về Nhân Diện Sang!"

Trên điện thoại di động Dụ Tranh Độ mở ra một phần hồ sơ bệnh viện nào đó ở thủ đô, trong đó ghi lại khá nhiều ca bệnh khó chữa mà bệnh viện từng gặp phải. Một trong những hồ sơ đó có một hồ sơ khá đơn giản ghi lại 50 năm trước có một người cha ở Tư Lĩnh ôm một bé gái mới sinh tới Bắc Kinh, trên cánh tay của bé bị ký sinh, gọi là Nhân Diện Sang. Lúc đó điều kiện chữa bệnh chưa phát triển tốt mà trong khi bên bệnh viện vẫn còn đang thảo luận cách giải phẫu thì không ngờ hai ngày sau, người cha đó đã mang theo con mình không chào mà đi, chỉ để lại một tờ giấy nói trên tay con gái mình chỉ là cục bướu thịt bình thường đã tự động tróc ra.

Đây là ghi chép duy nhất về Nhân Diện Sang liên quan tới Tư Lĩnh mà Dụ Tranh Độ tìm được, thời gian khá lâu rồi mà còn là hồ sơ nội bộ nữa. Bây giờ vẫn có bệnh Nhân Diện Sang nhưng cũng chỉ là hiện tượng y học, trái lại sau lần đó không còn tin tức liên quan tới Tư Lĩnh.

Thật giống như khi bọn họ hoàn toàn ẩn mình với tông giáo vậy.

Không chỉ vậy, dựa theo lời Thương Khuyết từng nói nơi này có mật độ dân số không giống với sổ Sinh Tử. Nói cách khác, Tư Lĩnh rất có thể có một nhóm người luân hồi không qua hệ thống La Phong.

Năm mươi năm trước nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Thương Khuyết rũ mắt xuống, tựa hồ đang suy tư gì đó.

Bọn họ nhanh chóng trở lại nơi tập hợp, đại sư đi thăm nơi khác cũng lục tục trở về, mọi người giao lưu hỏi thăm nhau, Dụ Tranh Độ ở bên cạnh yên lặng nghe.

Đúng như dự đoán, bởi vì có mệnh lệnh từ bên trên nên mọi người vẫn dược tiếp đón tương đối tốt, các thôn dân thoạt nhìn cũng khá phối hợp nhưng trên thực tế cuối cùng cũng không thể hỏi thăm thứ gì.

Có người gãi đầu nói: "Tôi luôn cảm thấy bọn họ kỳ quái chỗ nào ấy nhưng nhất thời không nói ra được."

Dụ Tranh Độ như tùy ý nói: "Những người này hình như không sợ nóng, trời nóng vầy mà còn mặc quần áo tay dài."

Cậu vừa nói xong, mọi người bỗng nhiên tỉnh ngộ: "Đúng đúng đúng, chính là như vậy."

"Ài, bọn họ không thấy nóng sao?"

Mọi người tùy ý nói vài câu rồi hồi sau mọi người thảo luận về chuyện khác.

Dụ Tranh Độ cũng không nói thêm nữa, chỉ cảm khái ở trong lòng quả nhiên là thế.

Một hòa thượng cùng Minh Phái Nhiên nói: "Đội trưởng Minh, xem ra chúng ta chỉ có thể vào trong núi một chuyến."

Minh Phái Nhiên cũng không còn cách nào khác bèn gật đầu: "Tôi lập tức sắp xếp nhân viên dẫn mọi người đi, trước tiên mọi người nghỉ ngơi một chút rồi lát nữa sẽ xuất phát."

Dụ Tranh Độ nhìn sắc trời rồi hỏi Minh Phái Nhiên: "Hiện giờ vào núi thì phải qua đêm ở trên núi phải không?"

"Không còn cách nào khác." Minh Phái Nhiên bất đắc dĩ nói, "Tôi vừa lấy được báo cáo mới nhất nói trại chăn nuôi quy mô lớn phía Đông Nam Tư Lĩnh đều chết hết, tổn thất vô cùng nặng nề. Hơn nữa mực nước ở khắp nơi đều đang giảm xuống, thật sự không thể trì hoãn thêm một giây nào nữa."

Dụ Tranh Độ gật đầu, mọi người dưới sự sắp xếp của Minh Phái Nhiên chuẩn bị ngồi xe việt dã hướng tới trên núi. Dụ Tranh Độ thấy ngoại trừ các đại sư còn có mấy chiếc xe bên trong là nhân viên bí ẩn mặc đồng phục rằn ri thì không khỏi nhíu mày.

Nguyên Thanh nhỏ giọng nói cho cậu biết: "Chế độ xã hội chủ nghĩa chúng ta làm việc luôn cẩn thận, lần này không biết là người hay quỷ nên đều phải phòng ngừa vạn nhất."

Xe đi dọc theo đường cái đi lên, tới gần đỉnh núi thì con đường bị sạt lở nghiêm trọng nên Minh Phái Nhiên chỉ huy mọi người xuống xe, bắt đầu đi bộ leo núi. May là lúc trước đã có dọn dẹp nên miễn cưỡng có một con đường nhỏ, mọi người đi lên cũng không quá khó.

Người Vô Khải trên đường đi nhịn không được lén lút đào đất ăn, còn nhận xét: "Ăn ngon ghê! Chất lượng đất ở đây rất tốt, linh khí dồi dào, lúc ăn không hề ngấy, còn ăn ngon hơn trước đây nữa."

Đạo trưởng Khấu đỡ trán, thấp giọng nhắc nhở gã: "Cậu chú ý xung quanh, ăn ít thôi."

"À ờ." Người Vô Khải vội vã nuốt đất trong miệng, cẩn thận nhìn xung quanh thấy không ai chú ý tới mình thì lén lút bẻ hai khối đất nắm trong tay.

Dụ Tranh Độ đang bấm điện thoại, nghe vậy thì hỏi gã: "Đất ở đây linh khí dồi dào sao?"

"Đúng vậy." Người Vô Khải rất vui vẻ, "Tư Lĩnh thật sự là địa phương tốt, đất nơi khác đều là càng ngày càng ít linh khí, nơi này thì ngược lại càng ngày càng tốt."

Họ đi gần nửa tiếng thì trời dần tối, mặt trời dần lặn sau núi, ánh nắng dần chuyển màu nhuộm cả núi cùng người thành màu huyết sắc.

"Trời sắp tối rồi, mọi người chú ý an toàn." Minh Phái Nhiên nhắc nhở, sau đó nhân viên bắt đầu phát đèn pin cầm tay cho mọi người.

Đột nhiên có một nhân viên nghi ngờ nói: "Đây là cái gì?"

Dụ Tranh Độ nhìn sang thì thấy người kia móc trong túi ra một tấm vải trắng hình vuông, người kia mở ra nhìn thì ở trên tấm vải còn cắt một cái miệng nhỏ.

Người kia không biết nó từ đâu xuất hiện: "Sao lại có mảnh vải trong túi tôi? Ai đặt vào vậy?"

Người xung quanh hai mặt nhìn nhau, ai cũng kêu không biết, sau đó người Vô Khải đột nhiên chỉ vào tấm vải trắng rồi cả kinh kêu lên: "Đây chẳng phải là Diện Y à?"

Mọi người thấy vẻ mặt gã không đúng thì lập tức sốt sắng, Minh Phái Nhiên đi tới hỏi: "Diện Y là cái gì?"

Đạo trưởng Mục đáp: "Là tấm vải che mặt người chết."

Thời cổ đại có nhiều nơi sau khi người chết sẽ đặt một tấm vải trắng lên mặt, dùng kéo cắt một cái đường nhỏ vừa vặn với miệng của người chết, tấm vải này gọi là Diện Y.

Nhân viên kia vừa nghe thì lập tức ném Diện Y xuống đất, hô to xui xẻo: "Là ai để thứ này vào túi tôi thế!"

Thương Khuyết một đường như đang suy nghĩ gì, nghe vậy thì nhìn lại, nhặt Diện Y bị ném xuống đất, lạnh mặt nói: "Đây không phải là Diện Y bình thường."

Mọi người đều không hiểu, đạo trưởng Mục hỏi: "Cái gì gọi là không phải Diện Y bình thường?"

Thương Khuyết rũ mắt: "Đây là Diện Y ôn quỷ."

Đạo trưởng Mục kinh ngạc, trên mặt lộ vẻ giật mình: "Đây chẳng lẽ là... chẳng lẽ là..."

Thương Khuyết: "Là từ triệu (điềm báo cái chết)."

Minh Phái Nhiên vội vàng hỏi: "Có ý gì?"

"Tôi chỉ là từng đọc trong sách cổ có ghi chép liên quan." Đạo trưởng Mục giải tích, "Trước đây địa ngục truy hồn đều có dấu hiệu như sinh hồn bị trói chính là người chưa chết nhưng hồn phách đã bị xích lại hoặc là tai đeo tiền giấy là người sống sắp chết, Diện Y cũng là một trong số đó, nếu như người sống đột nhiên nhận được Diện Y không rõ lai lịch tức là địa ngục sắp tới lấy mạng."

Không chỉ vậy, Diện Y bình thường thường đi cùng với bệnh dịch, trong truyền thuyết nói nếu như đột nhiên xuất hiện một lượng lớn Diện Y nghĩa là điềm báo sắp có ôn dịch.

"Mê...Mê...Mê tín phải không?" Nhân viên kia sợ tới mức bắt đầu lắp bắp mà ngẫm lại đơn vị công tác của mình rồi nhìn tới hòa thượng, đạo sĩ trước mắt khiến mặt mũi nhân viên kia trắng bệch.

"Tôi không chắc." Đạo trưởng Mục cũng nhíu chặt mày, "Tôi cũng là lần đầu tiên gặp phải."

Dụ Tranh Độ giật mình nhìn Thương Khuyết, nếu như nói Diện Y là dấu hiệu truy hồn của địa ngục thì La Phong phải có thông báo nhưng tình huống bây giờ là La Phong không hề biết gì cả.

Thương Khuyết liếc nhìn Minh Phái Nhiên, nói: "Kêu mọi người kiểm tra trên người một lần xem có ai có Diện Y nữa không."

Minh Phái Nhiên không dám khinh thường, lập tức dặn dò mọi người kiểm tra. Vừa kiểm tra xong thì phát hiện một lượng lớn Diện Y, gần như ban đặc biệt đều có Diện Y trong túi, còn có hai người trẻ tu đạo cũng có tấm vải trắng trên người.

Lần này mọi người đều kinh ngạc không thôi, nếu như nói một người nhận được Diện Y còn có thể nói là người khác thừa dịp họ không chú ý bỏ vào nhưng nhiều người như vậy lại có Diện Y thì không thể nói là trò đùa nữa.

"Đừng nóng vội, có nhiều đại sư ở đây mà." Minh Phái Nhiên cũng có Diện Y ở trong túi nhưng anh ta đã gặp tình cảnh này nhiều lần nên hiện giờ vẫn bình tĩnh, theo bản năng muốn hỏi đạo trưởng Mục nhưng nghĩ nghĩ lại xoay qua hỏi Thương Khuyết, "Thương tổng, nếu anh có thể nhìn ra đây là vật gì thì có biện pháp nào giải quyết không?"

"Giao cho tôi đi." Thương Khuyết từ tốn nói, "Tôi bảo đảm mọi người sẽ không chết."

Trên mặt hắn không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, ngay cả giọng điệu cũng bình thản như không nhưng lại mang theo sức mạnh khiến người không tự chủ mà tin tưởng hắn, mọi người dần dần bình tĩnh lại.

Minh Phái Nhiên làm đội trưởng nên vẫn phải xác nhận lại: "Thương tổng... chắc chắn có thể xử lý được sao?"

Thương Khuyết lạnh nhạt liếc nhìn anh ta hơi mất kiên nhẫn, Dụ Tranh Độ vội vàng tiến lên cười nói: "Chắc chắn, công ty chúng tôi xử lý chuyện này rất chuyên nghiệp mà."

Đạo trưởng Mục tuy không biết Thương Khuyết sẽ giải quyết thế nào nhưng ông có kinh nghiệm hợp tác với La Phong nên cũng nói giúp: "Đội trưởng Minh cứ tin tưởng Thương tổng, La Phong ở phương diện này có kỹ thuật vô cùng tiên tiến."

Đạo trưởng Mục có địa vị cao trong giới tôn giáo trong nước, cả ông cũng nói như vậy thì Minh Phái Nhiên cũng không nói thêm nữa, vội vã sắp xếp người thu Diện Y lại rồi bỏ vào trong cùng một túi.

Minh Phái Nhiên đưa túi Diện Y cho Thương Khuyết, khách sáo hỏi: "Thương tổng có cần làm phép không? Cần gì thì cứ nói tôi một tiếng, pháp khí, chu sa, máu chó mực, tỏi, thánh giá... không thiếu thứ gì cả. Chúng tôi đều mang hết."

Anh ta cười ha hả: "Nếu không cần đồ cũ thì đồ mới cũng có. Mới tháng trước bộ chúng tôi mới nhập từ nước ngoài một cái máy quét hồng ngoại truy tìm ma quỷ..."

Dụ Tranh Độ: = = Có nên nói không hổ là đội quốc gia không nhỉ? Dự toán thật giàu mà!

"Không cần." Thương Khuyết nói, tiện tay tiếp nhận Diện Y rồi ném lên không trung.

Diện Y màu trắng tung bay chẳng khác nào cờ trắng bay phấp phới.

Người xung quanh biến sắc, Minh Phái Nhiên vội la lên: "Thương tổng đang..."

Lời còn chưa dứt thì nghe thấy tiếng 'oành' rồi tất cả Diện Y trong chớp mắt bén lửa, hóa thành từng ngọn hỏa diễm trong không trung. Điều kỳ diệu chính là những ngọn lửa này không rơi xuống mà cháy hừng hực trôi nổi trong không trung, ánh lửa đỏ cam chiếu lên mặt mọi người.

Mọi người kinh hãi nhìn Thương Khuyết, ở đây không phải không có người không thể dẫn lôi hỏa nhưng có thể dẫn tới nhiều lôi hỏa như vậy thì thật không đơn giản.

Huống hồ Thương Khuyết căn bản không có làm bất cứ quy trình làm phép nào cả.

Minh Phái Nhiên cũng kinh ngạc không thôi, Dụ Tranh Độ đang nghĩ trong lòng phải giải thích với mọi người thế nào thì nghe thấy Nguyên Thanh ở bên cạnh vỗ tay: "Không ngờ Thương tổng tu luyện phép thuật tốt như vậy! Không hổ là tiên phong tu đạo khoa học, tôi biết mà, nắm giữ khoa học chính là nắm giữ tương lai!"

Minh Phái Nhiên nghe mà hoang mang, đạo trưởng Mục giải thích: "Công ty của Thương tổng luôn tôn sùng tư tưởng khoa học dẫn đường cho tu đạo."

Nguyên Thanh bổ sung: "Chắc anh nghe nói tới thiên sư Trịnh thị rồi phải không, truyền nhân của họ là Trịnh Diễn đang làm quản lý sản phẩm của công ty Thương tổng đấy."

"Thì ra truyền nhân thiên sư Trịnh thị chính là công ty họ à!" Minh Phái Nhiên bỗng nhiên hiểu ra, Trịnh Diễn dưới lý tưởng khoa học đã thành công ty đạo, câu chuyện đột phá cảnh giới mới cũng được lưu truyền rộng rãi, ngay cả Minh Phái Nhiên cũng từng nghe nói.

Nghe đâu Trịnh Diễn có thể trực tiếp dùng điện thoại triệu hoán đại quỷ, vậy thì sếp của họ tùy tiện dẫn được lôi hỏa tựa hồ cũng chẳng có gì lạ.

Minh Phái Nhiên nổi lòng tôn kính, đại sư khác cũng dồn dập tới đây xin add Wechat.

Dụ Tranh Độ: "..." Xem ra không cần giải thích nữa.

Lôi hỏa đốt hết Diện Y xong, mọi người đang định thở ra một hơi thì trên đỉnh núi đột nhiên truyền tới tiếng sấm rền, mọi người ngẩng đầu nhìn lại nhưng trên núi vẫn như thường, không thấy có gì biến hóa cả.

Chỉ có sắc trời hoàn toàn tối đen, mây đen kéo tới.

Minh Phái Nhiên cau mày: "Chẳng lẽ sắp mưa rồi."

"Sẽ không, Hạn Bạt vẫn còn chưa tìm được." Đạo trưởng Mục nói, sắc mặt càng nghiêm trọng hơn, "Chúng ta phải nhanh lên, tiếng sấm ban nãy không biết là chuyện gì xảy ra nhưng chưa giải quyết xong Hạn Bạt mà sấm sét kéo tới rất có thể sẽ gây ra sơn hỏa, đến lúc đó thì không thể tưởng tượng nổi hậu quả sẽ như thế nào."

Nghe đạo trưởng Mục nói như thế, tinh thần mọi người bỗng căng thẳng, bước chân cũng nhanh hơn.

Chỉ có ánh mắt Thương Khuyết vẫn dừng lại nơi tiếng sầm bắt đầu, Dụ Tranh Độ theo bản năng nắm chặt lấy cổ tay hắn: "Anh đang nhìn gì vậy?"

"Anh đốt Diện Y, có kẻ tức giận." Thương Khuyết nói.

Dụ Tranh Độ: "Ai?"

Thương Khuyết xoay đầu lại. Lúc này trên màn hình của Dụ Tranh Độ đúng lúc thành công xâm nhập vào điện thoại của trưởng thôn mà họ tới thăm ban nãy. Nội dung trong điện thoại trưởng thôn khá đơn giản, chiếm nhiều nhất chính là video, theo thứ tự là: Mẹ ơi mình đi đâu đấy, tấu hài Quách Đức Cương...

Dụ Tranh Độ nhớ tới phản ứng của bác gái khi nói tới chương trình giải trí, cơ hồ không do dự mở ra 'Mẹ ơi mình đi đâu đấy'.

"Đây là thứ gì?" Dụ Tranh Độ hơi nhướn mày.

"Là bạn cũ của anh." Thương Khuyết bỗng nhiên phát ra tiếng cười trào phúng trầm thấp, sau đó đưa tay vỗ về hai má Dụ Tranh Độ, "Em đi theo đội đi, chú ý an toàn, không được chạy loạn. Anh đi một lát rồi sẽ trở lại."

Dụ Tranh Độ vốn định hỏi kỹ nhưng cậu thấy trong mắt Thương Khuyết hiện lên hàn ý mà cậu chưa từng thấy, cuối cùng hết thảy lo lắng hóa thành tín nhiệm, cậu cười nhẹ: "Vâng, em chờ anh."

Thương Khuyết lặng yên không tiếng động rời đi, chờ những người khác phát hiện thì chỉ thấy Dụ Tranh Độ bình tĩnh đi theo sau.

Minh Phái Nhiên ngạc nhiên: "Thương tổng đi đâu rồi?"

Dụ Tranh Độ ăn ngay nói thật: "Diện Y có chút vấn đề nên anh ấy đi nơi khác điều tra rồi."

Minh Phái Nhiên lập tức cuống lên: "Sao anh ta lại tùy tiện như vậy? Giờ tối rồi mà đi cũng không báo chúng tôi một tiếng, quá nguy hiểm."

"Nguy hiểm?" Dụ Tranh Độ vỗ vai anh ta, ung dung nói: "Đội trưởng Minh, công ty chúng tôi chỉ cần một cuốc điện thoại đã có thể gọi tới mười mấy con quỷ, anh nói ai mới nguy hiểm?"

Minh Phái Nhiên: "..."

Nghẹn họng.

...

Tác giả có lời muốn nói:

Về Diện Y tham khảo 'Thuyết hồn nhân', còn lại chi tiết đều là tự bịa.

-_- Thật sự tôi không đọc nhiều văn mạng nên không biết có nhiều văn cũng có Nhân Diện Sang.

Tư liệu trong bản văn phần lớn đều là truyền thuyết cổ đại, cổ nhân viết thật ra rất đơn giản như 'Dậu dương tạp trở' chỉ nói Nhân Diện Sang là như thế nào chứ cơ bản không có lai lịch ra sao, do đó phần lớn đều là do tôi tự mình bịa, không giống với những nơi khác, mọi người đừng gộp chung. Trong Phật giáo cũng có giải thích về Nhân Diện Sang, nói là ân oán kiếp trước kiếp này nên kỳ thực các lời giải thích đều không đồng dạng, mọi người chỉ cần đọc là được rồi, không nên tưởng thật.

Nói tới nói lui cũng trách tôi đọc ít sách, lúc đọc được mấy thứ này còn vui vẻ rạo rực, tăng động hệt như gặp người giời, nghĩ nghĩ sao có thể có thứ khủng bố như thế này nhỉ. Không được, tôi nhất định phải dùng thứ này để dọa nhóm cục cưng khả ái của tôi = =

Ai ngờ phản ứng của mọi người... giống như tôi đang kể chuyện tấu hài, mong đợi biểu tình thẹn thùng của mọi người thì kết quả mọi người xoa tay, nói này có là gì rồi nhìn tôi, sau đó kể cho tôi nghe mười câu chuyện kinh dị = = tôi hận!

...

Lông: Tác giả à, ngài cũng thú dị ghê ha. Mà tới chương này mới thấy tí mùi boss phản diện. Đó giờ toàn quỷ tấu hài, kinh dị chưa quá ba giây =)))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play