Editor: Lông

Dụ Tranh Độ sợ gốc độc đinh Vô Khải cuối cùng sẽ chết trong tay Thương Khuyết nên vội vã mỉm cười từ chối lời thỉnh cầu của người Vô Khải, kéo Thương Khuyết trở về phòng lưu lại người Vô Khải với chư vị đạo trưởng lòng đầy ngổn ngang.

Người Vô Khải rất hiếu học, hỏi: “Cho nên chữ chết có tới bốn cách viết lận sao?”

Các đạo trưởng cũng ngu ngơ: “Thì ra chữ chết có nhiều cách viết thế à?”

Dụ Tranh Độ cùng Thương Khuyết trở về phòng, vốn tưởng rằng Thương Khuyết sẽ tiếp tục mắng người Vô Khải nhưng không ngờ Thương Khuyết lại trầm mặc không nói, trên mặt hiện lên vẻ nghiêm túc hiếm thấy.

Dụ Tranh Độ mơ hồ cảm thấy có gì không đúng, hỏi: “Làm sao vậy?”

“Người Vô Khải sống lại.” Thương Khuyết nói vẻ sâu xa.

Dụ Tranh Độ: “Có vấn đề gì sao anh?”

“Dân Vô Khải chết rồi nhưng tim không chết, chôn đất trăm năm có thể phục sinh.” Thương Khuyết nhìn Dụ Tranh Độ, giọng điệu nặng nề, “Đó là trước đây khi linh khí còn dồi dào nhưng giờ nhân gian mạt pháp, năm mươi năm trước đã vỡ nát sụp đổ hết rồi, còn đâu linh khí khiến người Vô Khải phục sinh?”

Dụ Tranh Độ ngạc nhiên, cậu nhanh chóng phản ứng rồi chỉ trong chốc lát đã tìm ra được manh mối: “Dựa theo lời giải thích của đạo trưởng Khấu thì đã mấy trăm năm rồi Hạn Bạt chưa từng xuất hiện…”

Hạn Bạt, người Vô Khải, những thứ bị chôn sâu trong lòng đất cần linh khí dối dào mới có thể thức tỉnh lại lần lượt hiện thế, thần sắc Dụ Tranh Độ cũng không khỏi nghiêm túc lên: “Tư Lĩnh có vấn đề.”

Đôi mắt Thương Khuyết sẫm lại: “Điểm đầu thai Tư Lĩnh chưa từng có báo cáo về trường hợp bất thường nào.”



Ngày hôm sau, lúc Dụ Tranh Độ và Thương Khuyết rời giường chuẩn bị ăn sáng, đi ra ngoài phòng vừa vặn đụng phải Nguyên Thanh cùng đạo trưởng Mục tới tìm đạo trưởng Khấu.

Phòng đạo trưởng Khấu cách phòng Dụ Tranh Độ không xa, Nguyên Thanh nói: “Anh Dụ đợi một lát để tôi đi gọi đạo trưởng Khấu rồi chúng ta cùng đi.”

Dụ Tranh Độ gật đầu, Nguyên Thanh gõ cửa phòng đạo trưởng, cửa phòng mở ra sau đó một người thiếu nữ mặc váy uyển chuyển đi ra, lộ ra nụ cười ngọt ngào với bọn họ: “Chào buổi sáng.”

Đôi mắt của mọi người suýt nữa lọt tròng: “…!!!”

Không ngờ đạo trưởng Khấu là loại đạo trưởng này!

Nguyên Thanh lắp bắp: “Tôi…tôi tôi… Chúng tôi không phải gõ nhầm phòng đấy chứ?”

Dụ Tranh Độ nhìn lại số phòng: “Hình như không sai mà?”

Mới vừa nói xong, đạo trưởng Khấu đi sau thiếu nữ, anh đang định chào hỏi thì thấy vẻ mặt người nào cũng khiếp sợ nhìn mình, Nguyên Thanh dường như đau đớn không thôi, tay cũng phát run: “Đạo… đạo trưởng Khấu… Khấu… cho dù có nóng máu nhịn không được…. chí ít cũng nên về rồi hãy hãy… hãy…”

Đạo trưởng Mục cũng xấu hổ: “Đạo trưởng Khấu, cậu…”

Đạo trưởng Khấu lúc này mới phản ứng được, vội vã điên cuồng xua tay, kinh hoàng giải thích: “Không phải như thế!! “Cô” ấy là người Vô Khải, người Vô Khải!”

Anh vừa nói vừa bi phẫn nhìn thiếu nữ, thiếu điều đấm ngực giậm chân: “Tôi đã nói cậu không thể mặc như thế mà, sẽ hại chết tôi đó!”

Thiếu nữ nắm chặt góc váy xoay một vòng: “Nhưng váy bây giờ quá đẹp mà.”

Nhìn trên đầu mọi người có một tràng chấm hỏi, Dụ Tranh Độ không tưởng tượng nổi: “Không ngờ anh Vô Khải còn là nam thích mặc đồ nữ!”

“Không phải.” Thương Khuyết liếc mắt nhìn người Vô Khải, hờ hững nói, “Người Vô Khải có thể phục sinh, không vào luân hồi, không hậu đại dòng dõi nên cũng không phân chia nam nữ.”

Mọi người thở phào nhẹ nhõm, Nguyên Thanh vô vỗ vai đạo trưởng Khấu: “Thật xin lỗi, hiểu lầm đạo trưởng Khấu rồi.”

“Tối qua thấy quần áo rách rưới quá nên mới dẫn tên kia đi mua quần áo, ai ngờ tên kia cứ phải…” Đạo trưởng Khấu oan khấu không thôi, suýt nữa rơi nước mắt, lên án, “Các người không biết nhân viên bán quần áo dùng ánh mắt gì nhìn tôi đâu, các cô ấy còn lén lút mắng tôi là cầm thú! Tôi nghe thấy hết!”

Mọi người lộ vẻ đồng tình, Dụ Tranh Độ an ủi: “Đạo trưởng Khấu cứ nghĩ thế này đi đằng nào nhân viên cũng không biết anh là ai, có bị truyền ra ngoài thì cũng chỉ có thể nói là đạo sĩ trẻ tuổi dẫn một cô gái đi mua váy thôi, ai biết là đạo sĩ nào…”

Cậu vừa nói, toàn thể lại rơi vào trạng thái yên tĩnh khác, Nguyên Thanh giờ muốn đánh luôn người Vô Khải, trong ánh mắt bao hàm bi phẫn: “Tôi cũng là đạo sĩ trẻ tuổi mà!!!”



Chấn động người Vô Khải mặc đồ nữ trôi qua, mọi người ăn sáng xong rồi đi xe buýt tới khu nghỉ dưỡng. Lúc này Dụ Tranh Độ mới phát hiện cao nhân tới lần này quả thật không ít.

Trừ mấy vị đạo trưởng cậu từng gặp qua thì nghe đâu còn có cao tăng, ni cô từ các ngôi chùa nổi tiếng nhưng hiển nhiên tôn giáo khác nhau sẽ có nhiều nhóm nhỏ khác nhau, trong lúc sắp xếp công việc cũng là người quen kết bạn đồng hành.

Bởi vì nhân số đông đảo còn có nhân viên ban đặc biệt mặc thường phục nên Dụ Tranh Độ với Thương Khuyết có gia nhập cũng không gây quá nhiều sự chú ý, ngược lại là đội trưởng Minh Phái Nhiên phụ trách dẫn đội tới đây chào hỏi với bọn Dụ Tranh Độ. Cậu trực tiếp đưa cho người ta tấm danh thiếp, đối phương nhận xong cũng không nói gì thêm, Dụ Tranh Độ hiểu rõ đối phương chắc đang kiểm tra thân phận cậu với Thương Khuyết.

Nhưng công ty của họ là kinh doanh chính quy, nộp thuế đúng hạn nên không sợ điều tra.

Xe buýt đi trên con đường gập ghềnh khoảng một tiếng mới dừng lại, Minh Phái Nhiên hướng dẫn mọi người xuống xe, chỉ đằng xa xa nói: “Các vị đại sư, đó chính là ngọn núi phát sinh sạt lở.”

Tư Lĩnh nhiều núi rừng, khu nghỉ dưỡng lấy trọng tâm chính là thiên nhiên. Nơi Minh Phái Nhiên chỉ chính là ngọn núi nổi tiếng nhất Tư Lĩnh, xa xa nhìn lại có thể thấy được đỉnh núi mây mù bao phủ, trong sương mù lộ ra mấy tòa biệt thự. Đường núi quanh co, rộng rãi sạch sẽ nhưng hiện giờ đường cái bằng phẳng bị chặn ngang chỉ còn lại giữa sườn núi, đất cát trút xuống mang theo cây bị nhổ gốc quét sạch cả nửa ngọn núi, mơ hồ có thể nhìn thấy tình cảnh trận lở đất nghiêm trọng như thế nào.

Mà hiện giờ nguyên nhân gây ra mọi chuyện là cơn mưa rào lại không còn thấy bất cứ dấu vết gì nữa, nước bốc hơi hết, đất khô cằn tới mức bạc trắng, thực vật sinh sống cũng chết héo, cây cối cắm rễ sâu trong núi cũng rũ cành, úa tàn.

“Theo kế hoạch mọi người trước tới thăm người trong thôn.” Minh Phái Nhiên vừa chỉ huy nhân viên đưa cho các đại sư thông tấn khí vừa nói, “Nếu bắt buộc thì chúng tôi sẽ an bài nhân viên chuyên nghiệp hộ tống mọi người lên núi.”

Lại bổ sung: “Mặt khác chúng tôi đã sớm chào hỏi, mỗi thôn đều có trưởng thôn dẫn mọi người đi thăm viếng, thôn dân nhất định sẽ phối hợp.”

Thôn dân không phối hợp là điều mọi người lo lắng nhất, nghe nói thế thì mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp nhận thông tấn khí rồi phân tổ hành động. Tương đối thảm chính là đạo trưởng Khấu, người Vô Khải không quen những người khác nên chỉ có thể đi cùng anh, một đường đi tới đều dẫn tới ánh mắt khiển trách của các đại sư khác, đạo trưởng Khấu không ngừng kêu khổ, chỉ có thể giải thích từng người: “Nam, đây là nam.”

Các đại sư vì vậy nhìn người Vô Khải đầy thâm ý, tố chất tâm lý người Vô Khải lại rất mạnh mẽ, tự nhiên vạch ngực bằng phẳng của mình rồi nhẹ nhàng dùng khái niệm mà Dụ Tranh Độ phổ cập lúc trước: “Tôi, nam thích mặc đồ nữ.”

Các đại sư: “…”

Dụ Tranh Độ cùng Thương Khuyết không có thân phận tu đạo là ưu thế của họ nên đương nhiên sẽ muốn tách khỏi nhóm đại sư, đạo trưởng Mục cũng tán thành đề nghị của cậu.

Minh Phái Nhiên nói lời xin lỗi: “Thương tổng, Dụ tổng, thật sự là xin lỗi. Vì hai người gia nhập quá đột ngột nên chúng tôi không kịp điều nhân viên dẫn đường cho hai người.”

Dụ Tranh Độ vung tay: “Không sao, tôi có thể tự đi được.”

Minh Phái Nhiên gật đầu, thêm Wechat cho cậu rồi nhắn địa chỉ: “Những thôn khác cũng đã sắp xếp người khác đi thăm viếng chỉ còn dư lại nơi này, đường không dễ đi lắm nên có thể hai người sẽ phải khổ cực một chút.”

Dụ Tranh Độ nhìn định vị làng, quả thực khá vắng vẻ, gần như là đã tiến vào trong núi rồi, hơn nữa làng cũng rất nhỏ, chẳng trách không có người sắp xếp, cậu cười nói: “Không sao.”

Minh Phái Nhiên ấn tượng về cậu tốt hơn một chút, bắt tay với cậu: “Vậy hai người chú ý an toàn, tôi đã chào hỏi với trưởng thôn nơi đó, trưởng thôn sẽ ở cửa thôn chờ các cậu.”

Dụ Tranh Độ gật đầu, tạm biệt Minh Phái Nhiên rồi cùng Thương Khuyết đi tới làng.

Dựa theo hướng dẫn muốn đi tới thôn đó phải hơn nửa canh giờ mà có Thương Khuyết ở đây bọn họ đương nhiên sẽ không chậm chạp đi dạo núi nên năm phút sau hai người đã xuất hiện gần thôn đó.

Dụ Tranh Độ cười chế nhạo Thương Khuyết: “Anh công khai dùng pháp thuật kìa!”

“Chứ em muốn sao?” Thương Khuyết nói hùng hồn, “Nơi này đâu có xe để đón đâu!”

Dụ Tranh Độ: …Trước đây cậu không phát hiện tiêu chuẩn của anh sếp để đánh giá có nên dùng phép thuật xuất hành hay không là xem nơi đó có thể đón xe hay không à?

Thôn này ở dưới chân núi, có một nửa gian nhà xây ở trên sườn núi, phía trước là đồng ruộng, mặt sau là rừng cây rậm rạp, vừa liếc nhìn đã có cảm giác âm u khó nói.

Hai người tới trước cửa thôn thì thấy nơi đó có một quầy bán đồ linh tinh như đồ ăn vặt, nông sản được dựng lên bằng mấy tấm tôn. Bên cạnh quầy hàng có hai cái ghế, một nam nhân trung niên mặc áo Tôn Trung Sơn vừa ngồi hút thuốc vừa nói chuyện với ông chủ quầy hàng.

Dụ Tranh Độ và Thương Khuyết tới gần thì đúng lúc nghe thấy ông chủ quầy hàng nói rằng: “…Trưởng thôn, tôi nói sao ông không đuổi tên hòa thượng đạo sĩ thúi kia đi đi, sao ông còn tự thân nghênh đón làm gì?”

“Ông thì biết cái gì, đây là nhiệm vụ từ cấp trên không thể bỏ được.” Áo Tôn Trung Sơn nói, “Tôi tự mình tiếp đón, có tôi giám sát ở đó thì mọi người mới không nói bậy bạ được đúng chứ?”

“Nhưng mà…”

Hai người không ngờ bọn Dụ Tranh Độ lại tới nhanh như vậy, nói chuyện cũng không che giấu, lúc thấy Dụ Tranh Độ thì sợ hết hồn lập tức ngừng câu chuyện, trưởng thôn nhanh chóng đứng lên, nhìn chằm chằm hai người hỏi: “Hai người là?”

Dụ Tranh Độ khách sáo tiến lên bắt tay với ông: “Chúng cháu là người cấp trên sắp xếp tới thăm.”

Ông chủ quầy hàng ngạc nhiên nói: “Không phải là hòa thượng, đạo sĩ sao?”

Dụ Trah Độ mỉm cười: “Không phải, chúng cháu làm bên quản lý cân bằng sinh thái, vì gần đây Tư Lĩnh hạn hán sợ ảnh hưởng tới trật tự nên đặc biệt tới đây khảo sát.”

Tuy trưởng thôn cũng bất ngờ vì không phải là hòa thượng, đạo sĩ nhưng thái độ của họ lại khá hơn, lập tức dẫn hai người họ và tỏng thôn.

Dụ Tranh Độ yên lặng quan sát tình huống hai bên, thôn này thoạt nhìn không có gì bất đồng bên ngoài, ngoại trừ làm nông thì ven đường còn nhìn thấy đồ phơi khô.

Trưởng thôn nhắc nhở với thôn dân: “Hai vị này chính là lãnh đạo cấp trên sắp xếp tới viếng thăm.”

Những thôn dân đã được nói qua, nghe vậy đều máy móc làm bộ chào hỏi nhưng trong mắt vẫn thỉnh thoảng toát lên sự phòng bị.

Trưởng thôn lại biểu hiện rất tự nhiên phóng khoáng, cười ha hả nói: “Hai vị muốn hỏi ai thì cứ tùy tiện hỏi đi.”

“Các ơn bác đã hợp tác.” Dụ Tranh Độ lịch sự nói mà trong lòng cậu cũng hiểu rõ phỏng chừng chắc hỏi không được gì nhiều nên không hỏi vấn đề nhạy cảm, chỉ tùy tiện tìm mấy người hỏi tình hình thời tiết.

Mọi người không nghĩ cậu sẽ hỏi mấy vấn đề đơn giản như vậy, tâm phòng bị lại không nặng như vậy nữa, thật sự trả lời cậu nhưng Dụ Tranh Độ nhanh chóng phát hiện những thôn dân này tựa hồ không biết chuyện Hạn Bạt hiện thế, không hề biết tung tích gì về Hạn Bạt cả.

Chuyến đi này của họ chủ yếu là vì Hạn Bạt mà tới, nếu không hỏi được thì tựa hồ cũng không cần tiếp tục chuyến viếng thăm.

Dụ Tranh Độ rất dễ nhìn nên không ai đuổi đánh tới cùng, thái độ thôn dân với cậu tốt hơn nhiều, còn có mấy bác gái thực sự thích cậu, thấy cậu phơi nắng đổ mồ hôi thì lấy từ trong nhà bình nước đưa cho cậu: “Uống ngụm nước cho đỡ khát này cháu.”

“Cảm ơn bác.” Dụ Tranh Độ cười nhận lấy, uống hết một hơi rồi thuận miệng hỏi, “Cháu có thể mượn nhà vệ sinh nhà bác được không?”

Cậu chỉ là thuận miệng hỏi nhưng bác gái nghe vậy lại sửng sốt, hơi chần chờ.

Tâm Dụ Tranh Độ hơi động, lập tức thay đổi giọng điệu khẩn thiết: “Cháu xin lỗi nhưng cháu nhịn không nổi.”

Trưởng thôn thấy dáng vẻ của cậu thì liếc mắt ra hiệu với bác gái nên bác gái gật đầu: “Vậy cháu theo bác đi.”

Dụ Tranh Độ nói cảm ơn liên tục, cùng bác gái vào trong nhà.

Nhà bác gái là kiểu nhà nông thôn bình thường, gia cụ đơn sơ, đồ điện cũ kỹ, Dụ Tranh Độ nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt rơi xuống chiếc TV cũ, bên cạnh còn có đầu đĩa DVD.

Cậu đột nhiên nhớ tới lời Nguyên Thanh nói ủy ban thôn phát CD lậu cho từng nhà thì cười nói: “Bác gái, bình thường ở nhà bác hay xem chương trình gì vậy?”

Bác gái tự nhiên đáp: “Mẹ ơi mình đi đâu đấy.”

“Mẹ cháu cũng thích xem lắm.” Dụ Tranh Độ nói, “Vậy bác thích con ngôi sao nào nhất?”

Bác gái đột nhiên hơi khựng lại rồi nhanh chóng đẩy cậu vào phòng vệ sinh: “Không phải cháu đang rất gấp sao?”

Dụ Tranh Độ không hỏi lại nữa, chờ đi ra thì mơ hồ nghe thấy gian phòng nhỏ bên cạnh truyền tới tiếng trẻ sơ sinh khóc, sau đó một người phụ nữ trẻ ôm em bé mở cửa phòng cho thông khí, không nhịn được mà nói: “Đừng khóc đừng khóc nữa mà, nóng chết con rồi…”

Vừa đẩy cửa ra thì va phải Dụ Tranh Độ, người phụ nữ kia cả kinh lập tức lui về phòng rồi đóng cửa phòng lại.

Sau đó bác gái từ bên cạnh xông ra, hơi khẩn trương nhìn cậu: “Đó là con dâu của bác, tính đứa nhỏ không tốt hay nháo, không khiến cháu sợ chứ?”

“Không có.” Dụ Tranh Độ làm như không có chuyện gì mà nói, “Trẻ sơ sinh khóc quậy là chuyện thường, bác không cần lo lắng.”

Bác gái thấy cậu không hề để ý mới thở phào, dẫn cậu đi ra ngoài.

Dụ Tranh Độ cùng Thương Khuyết tùy tiện hàn huyên với mọi người một lúc rồi đứng dậy chào tạm biệt. Trưởng thôn không ngờ nhiệm vụ tiếp đãi lần này lại thoải mái tới vậy, lúc tiễn họ đi đều cười rất tươi.

Chờ tới quầy hàng ngoài cửa thôn, bước chân Dụ tranh Độ dừng lại, nói: “Thật sự là nóng không chịu nổi mà, phải mua chút đồ uống đi trên đường mới được.”

Ông chủ quầy hàng nhiệt tình hỏi: “Muốn uống gì không?”

Dụ Tranh Độ nhìn lướt qua mặt tiền quầy hàng rồi bình tĩnh mà nói: “Sprite đi.”

Ông chủ lập tức cầm hai bình đi ra, Dụ Tranh Độ lấy điện thoại: “Trả bằng Wechat được chứ ạ?”

Sắc mặt ông chủ lúng túng: “Không thể, chúng tôi còn chưa mở tới cái này.”

Dụ Tranh Độ lộ vẻ mặt khó khăn: “Vậy phải làm sao giờ, giờ chúng cháu cũng không mang tiền mặt.”

Trưởng thôn liếc mắt ra hiệu ông chủ khiến ông chủ lập tức nói: “Không sao, hai cháu cứ cầm uống đi, không đáng nhiêu tiền.”

“Làm sao lại không nhiêu tiền!” Dụ Tranh Độ nói, “Chúng cháu còn định lấy hai thùng đây.”

Ông chủ ngạc nhiên: “Hai thùng?”

Dụ Tranh Độ bình tĩnh gật đầu, quăng nồi cho Thương Khuyết: “Bạn của cháu thích uống này lắm mà trời nóng vầy thì một đường trở lại ít nhất phải uống một thùng.”

Trưởng thông nhìn hai người ngay cả xe đạp cũng không có, khóe miệng run rẩy không ngừng: “Sao hai người có thể mang được hai thùng?”

“Lấy tay vác đó ạ.” Dụ Tranh Độ nói xong thì thấy Thương Khuyết đưa tay ra nâng hai thùng đồ uống được buộc chồng lên nhau, một tay xách lên.

Dễ dàng, thậm chí còn không dùng tới hai tay.

Ông chủ khóc không ra nước mắt nhìn trưởng thôn: “Hai thùng… không thể đưa…”

Trưởng thôn bất đắc dĩ, suy nghĩ một hồi rồi lấy điện thoại của mình ra: “Trong công việc cũng hay cần nên bác đã mở trả tiền bằng điện thoại, hay là cháu chuyển cho bác rồi bác trả cho ông chủ.”

“Dạ được.” Dụ Tranh Độ sảng khoái chuyển tiền cho trưởng thôn rồi cùng Thương Khuyết một tay hai thùng đồ uống chào tạm biệt.

Dụ Tranh Độ vừa đi vừa nói: “Chờ về rồi em sẽ viết phần mềm lần theo điện thoại của trưởng thôn.”

Thương Khuyết tiện tay ném hai thùng Sprite vào tụ lý càn khôn rồi vặn mở một chai cho Dụ Tranh Độ: “Em uống không?”

“Uống chứ.” Dụ Tranh Độ nóng thật sự, uống một hớp rồi nói, “Nơi này thật kỳ lạ.”

Thương Khuyết ‘ừ’ một tiếng: “Anh cũng phát hiện.”

Dụ Tranh Độ cân nhắc: “Bọn họ căn bản không phải bài xích người tu đạo bên ngoài mà là bài xích người ngoài.”

Cho dù biểu hiện của những thôn dân kia có ôn hòa tới cỡ nào thì tính cảnh giác với người ngoài từ trong xương cốt vẫn không ngăn được, chỉ là không biết nguyên nhân gì mà xa lánh tôn giáo bên ngoài càng rõ ràng hơn thôi.

Thương Khuyết đột nhiên mở miệng: “Mật độ dân số thực tế ở nơi này không giống với sổ Sinh Tử.”

Dụ Tranh Độ hoảng sợ nhìn Thương Khuyết. Cậu và Thương Khuyết không giống nhau, cậu chỉ là người bình thường cần dựa vào dữ liệu hệ thống để suy đoán mật độ dân số của địa phương nên cậu căn bản không phát hiện vấn đề này nhưng Thương Khuyết không cần.

Dụ Tranh Độ suy tư: “Không chừng bọn họ còn ẩn giấu một vài thứ.”

Thương Khuyết nhìn cậu, Dụ Tranh Độ nói: “Anh có thấy bọn họ đều mặc quần áo dài hết không?”

Từ khi tiến vào Tư Lĩnh, Dụ Tranh Độ vẫn luôn mơ hồ cảm thấy được dân bản địa có điểm không hợp lý, ở Đồng Khanh còn chưa rõ ràng nhưng chờ tới thôn dưới núi này thì loại cảm giác đó càng mãnh liệt hơn.

Ban đầu cậu còn chưa nghĩ ra rõ ràng, mãi đến khi cậu nhìn thấy đứa bé khóc không ngừng cùng với lời nói của người mẹ đứa bé đó.

Nóng chết con rồi.

Đứa trẻ kia mặc quần áo tay dài, trên mặt nóng tới đỏ bừng, nếu đã nóng tới thế thì sao không đổi áo ngắn tay?

Dụ Tranh Độ lúc này mới phản ứng được cảm giác kỳ lạ kia là gì. Trời nóng như thế mà người thôn này lại ăn mặc rất kín, bên Đồng Khanh kia cũng thế, có mấy người rõ ràng nóng tới thân thể đỏ bừng nhưng không hề xắn tay áo lên, chỉ là bên kia không nhiều mà thôn này thì là toàn bộ.

Dụ Tranh Độ suy nghĩ: “Dưới quần áo bọn họ giấu cái gì sao?”

Thương Khuyết nhìn cậu: “Em có muốn xem không?”

Dụ Tranh Độ hoang mang: “Xem thế nào?”

Thương Khuyết nhấc cằm, Dụ Tranh Độ thuận tầm mắt hắn nhìn lại thì thấy bên đồng ruộng cách đó không xa đúng lúc có một người vác cuốc đi từ trên bờ ruộng qua, lúc này đột nhiên có một cơn gió thổi tới xé rách ống tay áo người kia.

“Cơn gió quái dị này từ đâu tới vậy!” Người kia đột nhiên không kịp chuẩn bị, toàn bộ cánh tay lộ ra lập tức kinh hãi tới biến sắc mà dùng một tay che một tay khác, vội vàng quay ra sau chạy đi.

Thế nhưng Dụ Tranh Độ đã thấy thứ trên tay người kia, một luồng cảm giác kinh tởm xông lên từ lòng bàn chân tới gáy của cậu.

Trên cánh tay của người nọ rõ ràng là mặt người hơi vặn vẹo, trong chớp mắt ống tay áo bị rách cậu còn mơ hồ nhìn thấy mặt người kia lộ ra nụ cười.

Dụ Tranh Độ cảm giác gân xanh gân tím trên cổ đều phồng lên: “Đó là cái gì?”

Đôi mắt Thương Khuyết ánh lên sự lạnh lẽo: “Nhân Diện Sang.”

Nơi này hiển nhiên không thích hợp dể thảo luận kỹ hơn về thứ này, hai người hiểu ngầm mà ăn ý mười phần không đề cập tới, tiếp tục gấp rút lên đường.

Dụ Tranh Độ cố gắng muốn vứt bỏ cỗ cảm giác tởm lợm kia, vì bình phục tâm tình mà kiên cường đùa giỡn: “Không ngờ anh còn có chiêu này, nhìn ai là người đó sẽ cởi trần à!”

Thương Khuyết im lặng một lúc rồi không phục mà phản bác: “Nhưng anh nhìn em lâu tới thế mà em cũng đâu cởi trần đâu.”

Dụ Tranh Độ: “…”

Má, vất vả lắm cậu mới phục hồi lại tâm tình!

Tiểu Quỳ: Nhìn em! Nhìn em! Nhìn em!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play