“Giang Trạm, anh có muốn yêu em không? Thử xem chúng ta có bên nhau cả đời không nhé?”
“Bạn học Trì Phóng, mình thích cậu mất rồi.”
“Chỉ sợ em không muốn lâu ngày sinh tình với anh nữa, Lục Hành.”
“Điện hạ, em nghĩ kỹ rồi, em muốn ở bên ngài suốt đời.”
“Sớm mai có hoa, bên cạnh có anh.

Vậy câu trả lời của anh là?”

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.
Lục Cảnh Hà choàng tỉnh, xung quanh tĩnh lặng không một tiếng động nhưng dường như bên tai hắn vẫn còn văng vẳng giọng ai đó từ trong mơ vọng về.
Giấc mơ đầy hỗn loạn lướt ngang qua tâm trí Lục Cảnh Hà như một đoạn phim, nó nhanh tới mức hắn không thấy gương mặt trong mơ là của ai, chỉ có giọng nói văng vẳng như xa như gần, nhưng giọng nói đó.

.

.
Lục Cảnh Hà đưa tay bật đèn, ngay tức khắc bóng đen trên giường sáng lên một vầng vàng nhạt ấm áp.

Hắn chống người ngồi dậy, dựa lưng vào tường day trán, lúc sau đỡ nhức đầu rồi mới buông tay.
Dưới ánh đèn vàng nhạt, sắc mặt hắn trầm xuống, môi mím chặt, chứng tỏ lúc này tâm trạng hắn không tốt chút nào.
Giọng nói trong mơ đó quá giống Khương Ly, ngữ điệu, thanh âm hay tiết tấu câu từ đều trùng hợp tới kỳ lạ.

Mà những người tên Giang Trạm, Trì Phóng, Lục Hành.

.

.

còn Điện hạ nữa, là ai?
Ánh mắt Lục Cảnh Hà dần sâu thẳm, tay vô thức siết chặt rồi bực tức đấm thẳng xuống chăn.

Hắn nhắm mắt cố hồi tưởng về những cảnh tượng đó, tiếc rằng giấc mơ quá mờ ảo, chỉ như những đoạn phim ngắn tua nhanh khiến hắn không tìm được chút dấu vết nào.
Đêm nay, sau khi Khương Ly hỏi “Câu trả lời của anh là?”, hai người quyết định tiến tới yêu đương với nhau.

Lục Cảnh Hà biết người ấy cũng có tâm ý hệt như hắn thì rất vui mừng, thậm chí đây là ngày hạnh phúc nhất suốt bao năm qua của hắn.
Chính hắn cũng không rõ vì sao mình lại có tình cảm sâu đậm đến thế với Khương Ly, rõ ràng hai người biết nhau chưa đầy hai ngày nhưng như thể đã quen nhau rất từ lâu.

Đối với chuyện gặp được Khương Ly mà nói, Lục Cảnh Hà chẳng khác nào đã đánh mất mà tìm lại được.

Nhưng những cảnh trong mơ vừa rồi nghĩa là gì? Người trong mơ là ai, vì sao giọng điệu lại giống Khương Ly tới vậy?

Quá nhiều vấn đề khiến Lục Cảnh Hà đau đầu, hắn ngửa mặt tựa ghế, nghĩ mãi không ra nên chỉ đành gác sang một bên, vươn tay cầm lấy điện thoại di động.
Màn hình điện thoại sáng lên mới biết giờ mới hơn bốn giờ sáng, nếu theo quy tắc sinh hoạt thường ngày thì hắn còn những hai tiếng nữa để ngủ, có điều lúc này mắt hắn lại ráo hoảnh, gần như không ngủ nổi.
Ngồi một lát cho bình tĩnh, hắn cất điện thoại, tắt đèn rồi nằm xuống nghỉ ngơi thêm.
Cho dù đêm nay ngủ không ngon giấc nhưng hôm sau Lục Cảnh Hà vẫn dậy đúng giờ, thậm chí hắn còn chẳng thèm đặt đồng hồ báo thức.
Hắn xốc chăn xuống giường, dọn dẹp lại cho sạch sẽ sau đó mới đi vệ sinh cá nhân.
Tắm rửa thay quần áo xong xuôi, hắn đẩy cửa ra ngoài, thấy người ngoài cửa thì sững sờ không thôi.
Khương Ly đã chờ sẵn ngoài cửa, quanh người vẫn còn hơi lạnh sớm mai, không chỉ có vây, trên tay cậu là một bó hoa dại mới hái: “Muốn tặng anh hoa hồng nhưng giờ xuống núi thì muộn mất, em chỉ đành hái tặng anh chút hoa dại thôi, chắc anh không chê đâu nhỉ?”
Ánh mắt Khương Ly lúc này chỉ có mình hắn, không chút nào che giấu tình yêu ngập tràn nơi đáy mắt, bó hoa vàng nhạt được cậu nâng niu trong tay, rõ ràng chỉ là hoa dại trong núi nhưng Lục Cảnh Hà lại cảm giác như cậu đang dành tặng cả trái tim mình cho hắn.
Trái tim như có dòng suối trong chảy qua, vừa ấm vừa ngọt, Lục Cảnh Hà bước qua ngạnh cửa, đưa tay ôm chặt lấy Khương Ly.
Cánh tay Lục Cảnh Hà siết rất mạnh, Khương Ly vùi người vào lòng hắn, ngay cả bó hoa cũng bị kẹp giữa, sương sớm thấm ướt áo hai người.
Khương Ly gắng sức rút bó hoa ra, cánh hoa vàng tươi văng đầy đất, cậu ủ rũ tiếc rẻ: “Anh ép hỏng hết hoa rồi, chính tay em hái tặng anh đó.”
Thường ngày Lục Cảnh Hà dậy rất sớm, vì muốn hái hoa tặng hắn nên hôm nay Khương Ly cẩn thận đặt đồng hồ báo thức trước sáu giờ, trời chưa sáng tỏ đã thấy cậu rời giường.
Đúng như lời Khương Ly nói, gần đây không thể mua hoa hồng tượng trưng cho tình yêu, mà cánh đồng hoa kia là công sức của thầy Tề bấy lâu nay, chưa được cho phép nên cậu không dám thất lễ.

Đi vòng vòng một hồi, Khương Ly chỉ đành hái một khóm hoa dại về, tuy không nhiệt tình bằng hoa hồng, không thanh nhã bằng bạch lộ nhưng cũng khá tươi mát độc đáo.
“Không sao, để tôi tới đền cho em.” Lục Cảnh Hà tì cằm lên đầu cậu, khẽ thủ thỉ: “Nhưng giờ cho người yêu em ôm chút đã nhé.”
Khương Ly nghe vậy bật cười, vỗ vỗ lưng hắn: “Ngài Lục của em, có lời muốn nói đây, anh nghe kĩ nè.”
Lục Cảnh Hà không buông cậu ra nhưng cũng chịu nới lỏng tay, cúi đầu hỏi: “Em muốn nói gì đây.

.

.”
Đang nói dở câu, đôi môi hắn đột nhiên bị Khương Ly ngậm lấy.
Một tay Khương Ly cầm bó hoa dập nửa, tay kia ôm cổ hắn, hơi ngửa đầu dán đôi môi ấm áp lên môi hắn.
Ánh ban mai chiếu xuống đất kéo bóng hai người dài ra, quấn quýt bên nhau.
Gió lanh lảnh thổi bên tai, tiếng chim hót ríu rít, tiếng tim đập thình thịch.

.

.

Sau một hồi hai người tách ra, Khương Ly ngẩng đầu mỉm cười: “Hôn chào buổi sáng.”
Lục Cảnh Hà bừng tỉnh hồi thần, nhận ra Khương Ly vừa làm chuyện gì thì thỏa mãn không thôi, hắn cứ mãi nhớ nhung xúc cảm mềm mại nơi cánh môi cậu.
Thấy Khương Ly định chạy, Lục Cảnh Hà siết chặt vòng tay giữ người lại, cúi đầu quấy nhiễu đôi môi cậu thêm lần nữa.

Hắn dịu dàng liế.m láp đôi môi mềm mại của Khương Ly hết lần này tới lần khác không biết chán, tận hưởng đủ rồi mới tha cho cậu.
Ngay khi Khương Ly ôm bó hoa tới trước mặt hắn, Lục Cảnh Hà dứt khoát quyết định không thèm quan tâm tới giấc mộng lộn xộn đêm qua nữa, mặc kệ những cái tên kỳ lạ kia, mặc kệ nguyên nhân vì sao giọng nói đó lại giống Khương Ly đến thế, hắn không muốn quan tâm.
Dù có ra sao, ngay thời khắc này người trước mắt thuộc về hắn.
Quần áo hai người đều bị sương sớm trên những đóa hoa thấm ướt đẫm, giờ chỉ đành về thay quần áo mới.
Thấy bó hoa đã dập nát gần hết, Khương Ly định mang đi nhưng Lục Cảnh Hà níu cậu lại cầm lấy: “Em tặng tôi rồi thì là của tôi.”
Lục Cảnh Hà ôm bó hoa về phòng, cắm vào một chiếc bình bạch ngọc mới rồi đặt ngay đầu giường.

Hắn cẩn thận lọc bỏ từng cánh hoa dập nát, giữ lại những đóa hoa còn tươi nhất, sau đó mới chịu đi thay quần áo.
Thời gian còn sớm, Lục Cảnh Hà thay quần áo xong thì ra sân luyện kiếm như mọi khi.
Khương Ly thấy hắn chuẩn bị kiếm gỗ, hứng thú hỏi: “Anh có kiếm luôn hả? Cho em thử chút được không?”
“Ừm, lại đây nào.” Lục Cảnh Hà đưa kiếm cho cậu, vì thường xuyên dùng nên trong nhà lúc nào cũng có kiếm gỗ dự phòng.
Khương Ly nhận kiếm gỗ, thuần thục múa vài đường, mặt hiện rõ vẻ nhớ nhung như thể lâu lắm mới đụng tới kiếm.
Lục Cảnh Hà bất ngờ: “Em biết múa kiếm?”
“Biết chút chút thôi à.” Khương Ly cười nói, cầm kiếm hỏi: “Anh có muốn xem không?”
“Ừm.” Đương nhiên Lục Cảnh Hà không từ chối.
Khương Ly thả lỏng gân cốt, bắt đầu múa vài đường kiếm đầu tiên.

Kiếp trước Tiêu Khải Hành đã rèn giũa kiếm pháp của Khương Ly đạt tới trình độ khá thượng thừa, cho nên tới kiếp này, kể cả đã lâu không đụng vào kiếm nhưng Khương Ly vẫn chơi rất thuận tay, như thể đã hình thành ký ức cho cơ bắp luôn rồi.
Giữa khoảng sân rộng rãi, thiếu niên áo trắng cầm kiếm gỗ trong tay, thuần thục múa kiếm, chiêu nào chiêu nấy sắc bén tỏa ra nhuệ khí kiêu hùng không ai cản nổi.
Lục Cảnh Hà đứng cạnh ngắm nhìn, không hiểu sao cứ có cảm giác cảnh tượng này rất quen mắt.
Ánh mắt hắn chăm chú nhìn Khương Ly, bỗng hoảng hốt khi thấy Khương Ly và dáng hình ai đó đang chậm rãi chồng lên nhau.
Gió thu tháng tám lay lay, lá vàng phiêu diêu giữa khoảng trời.
Khương Ly vung kiếm gỗ, tay kia kẹp lấy một chiếc lá vàng, đưa tới trước mặt Lục Cảnh Hà: “Ngài Lục, tặng anh.”
Ánh mắt Lục Cảnh Hà chợt lóe lên điều gì, ánh mắt dừng ngay mũi kiếm, bên tai bỗng vang lên một câu nói.
——  “Điện hạ, tặng ngài.”
 “Ai cho ngươi chĩa kiếm vào cô? Gan càng lúc càng lớn nhỉ?”
 Một câu nói không hề báo trước từ miệng Lục Cảnh Hà bật thốt ra, vừa dứt lời, hai người cùng nhau sững sờ.
Khương Ly mở to mắt nhìn hắn, thực sự cậu không dám tin: “Anh.

.

.

anh vừa nói gì?”
Câu nói quá quen thuộc khiến kiếm trong tay Khương Ly rơi loảng xoảng xuống đất, tình thế quá bất ngờ nên cậu không rảnh nhặt, nhanh chân bước tới chỗ Lục Cảnh Hà: “Anh vừa nói gì?”
“.

.

.

Tôi không rõ.” Lục Cảnh Hà thấy Khương Ly sốt ruột, hắn nuối tiếc lắc đầu.
Thật ra chính hắn cũng rất bối rối, căn bản hắn cũng không rõ vì sao mình lại nói ra câu này, hoàn toàn chỉ bộc phát trong vô thức, cứ như những lời này vốn ghim sâu vào đầu hắn rồi.
Hắn suy nghĩ một hồi, lại đáp: “Vừa rồi xem em luyện kiếm, tôi cứ có cảm giác quen thuộc nhưng không biết sao lại vô thức thốt ra câu đó.”
Những câu này chứng thực ý nghĩ của Khương Ly, đúng thật ký ức của hắn đang chậm rãi khôi phục
Điều cậu mong mỏi sắp thành sự thật, khỏi nói Khương Ly vui tới cỡ nào, thấy Lục Cảnh Hà hoang mang không hiểu, cũng biết chuyện này không vội được nên tới an ủi hắn: “Thôi, đã không nhớ thì anh đừng nghĩ nhiều vậy.

Chẳng phải lần đầu tiên thấy nhau chúng ta cũng như vừa gặp đã quen đó sao? Có khi chúng ta quen nhau từ những kiếp trước ấy chứ.”
Lục Cảnh Hà không đáp, hắn cau mày như đang suy tư điều gì.
Khương Ly nhặt kiếm lên, thấy hắn còn đang suy tư, cậu tiến tới kéo kéo tay hắn: “Chẳng phải anh muốn luyện kiếm à? Giờ không luyện là không kịp ăn sáng đâu đó.”
Lục Cảnh Hà không nghĩ ra nguyên nhân, nghe cậu khuyên thì đành bỏ qua, bắt đầu luyện kiếm.
Khương Ly ngồi gần đó xem hắn luyện kiếm, vui vẻ bóc nho ăn.

Chùm nho này dì Lan tự tay trồng ở sân sau, đất đai trên núi phì nhiêu nên cây trái nào cũng rất ngọt.
Hệ thống cảm nhận được tâm trạng cậu khá tốt nên cũng vui lây: “Chúc mừng ký chủ nhé.”
“Chia buồn với mày nhé Tiểu Khả Ái.” Khuong Ly cười tủm tỉm.
Hệ thông khó hiểu: “Sao ạ?’
“Cơ bản là mày sắp bị nhốt vào phòng tối rồi đó.” Khương Ly thương xót thủ thỉ.
Hệ thống: “.

.

.” Cậu làm người đi!
Ăn sáng xong, hai người lại ra ngoài chơi.

Ngọn núi khá lớn nên chẳng bao giờ thiếu nơi thăm thú, chơi đến trưa mới chịu về nhà.
Giữa trưa có Tề Thụy ghé qua gửi Lục Cảnh Hà một chiếc đàn cổ.
Anh ta làm đúng theo lời Lục Cảnh Hà dặn, tìm chuyên gia tư vấn chọn một cây đàn trị giá hơn trăm vạn.
Khương Ly không ngờ tối qua cậu thuận miệng nói một câu mà hôm nay Lục Cảnh Hà đã mua tặng rồi.

Hơn nữa, cây đàn này có vẻ không hề rẻ, cậu bất đắc dĩ dở khóc dở cười, nhìn Lục Cảnh Hà như đang nhìn một đứa trẻ phá gia chi tử: “Ngài Lục, anh cứ vung tay quá trán suốt thôi.”
Tề Thụy nghe vậy gật đầu lia lịa đồng ý.
Ngài Lục của cậu tiêu hoang lắm đấy Khương Ly à!
 
------oOo------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play