Trò Chơi Công Lược Toàn Năng

Chương 159: 159: Lão Cán Bộ Nghiêm Túc 23


7 tháng

trướctiếp


Sau khi bị chặn, Lục Dữ chỉ có thể gọi điện trực tiếp xin lỗi Lục Cảnh Hà, mãi mới năn nỉ được hắn mở chặn để cậu ta kết bạn lại.
Lục Cảnh Hà chỉ trừng phạt chút chút thôi, thấy cậu ta gửi lời mời kết bạn đến thì đồng ý ngay.
Chắc mấy nay Lục Dữ không rời khỏi cái điện thoại một giây một phút nào, thấy hắn đồng ý kết bạn là lao vào nhắn.
—— Lục Dữ: Anh anh anh anh anh anh!!
—— Lục Dữ: Cuối cùng anh cũng chịu bỏ qua cho em rồi, thế mai em lên đó chơi được chứ!?
Thấy cậu ta chưa chịu từ bỏ ý định, Lục Cảnh Hà lạnh lùng từ chối.
—— Lục Cảnh Hà: Không.
—— Lục Dữ:.

.

.

—— Lục Dữ: Em muốn tới thăm anh cũng không được à!?
Mấy câu này quá giả dối, trước cậu ta còn kêu gào rằng tới chỗ Lục Cảnh Hà quá chán, đã thế còn bị ép học nữa chứ.

Lần đó lên chơi chỉ khoảng ba ngày đã nằng nặc đòi về, chắc chắn nay lên là muốn gặp chị dâu tương lai chứ nhớ nhung gì hắn.

Công nhận vì muốn xin lên chơi mà nói đến mức này thì cũng phải nể Lục Dữ.
Đương nhiên Lục Cảnh Hà không mắc lừa.
—— Lục Cảnh Hà: Cuối tuần anh về.
—— Lục Dữ:.

.

.

Cuối tuần nào Lục Cảnh Hà cũng sẽ về nhà một chuyến, giờ thì Lục Dữ cạn lời thật rồi.
Lục Cảnh Hà trả lời xong cũng lười nói tiếp, lòng hắn còn nhớ thương tới chuyện hôm qua có người nói blogger nào đó đề cử phòng livestream của Khương Ly, thế nên nhanh chóng sang Weibo xem.
Weibo Lục Cảnh Hà chỉ theo dõi mỗi Khương Ly nên tìm rất nhanh.

Hắn vào trang cá nhân của cậu, thấy sáng nay Khương Ly vừa đăng bài mới, đọc rõ nội dung thì không khỏi ngây ngẩn một hồi.
—— Giang Trì Lục Tiêu: Sớm mai có hoa, bên cạnh có anh.

【 hình ảnh 】
Trong ảnh là bó hoa sáng nay hắn hái tặng Khương Ly.

Từ đóa hoa trắng muốt còn đọng sương mai cắm trong bình bạch ngọc được ánh nắng lung linh bao trọn lấy, trông yên bình vô cùng.
Sáng nay Lục Cảnh Hà không đưa Khương Ly về phòng, hắn đâu biết cậu sẽ chụp ảnh đăng Weibo, sẽ viết một câu như vậy.
Có hoa, có anh.

Bốn chữ này với người có tâm tư như hắn rất ý nhị, khiến trái tim hắn đập rộn lên, dường như hắn không kìm nén nổi nữa rồi.
Lục Cảnh Hà nhìn hồi lâu, mãi sau mới chịu lướt xuống tìm bài đề cử kia.

Video dài khoảng mười ba phút, có cảnh Lục Dữ lấy đề thi đại học làm khó Khương Ly, có cảnh chính hắn bị lầm tưởng thành kẻ gây sự, ngoài ra thì còn mấy cảnh Khương Ly đánh đàn, chơi game nữa.
Lần thứ hai nghe Khương Ly đánh đàn, cảm giác quen thuộc lúc trước vẫn không hề biến mất.
Lần đầu nghe Khương Ly đánh đàn qua livestream hắn đã có cảm giác vậy rồi, cùng lúc trong đầu hiện lên một bóng dáng mờ ảo nhưng không hiểu vì sao hắn chắc chắn đó là Khương Ly, càng thêm khó hiểu chính là trong tâm trí hắn, Khương Ly tóc dài, mặc trên mình một bộ trang phục màu đen khá cổ xưa.
Trong lúc Lục Cảnh Hà trầm ngâm suy nghĩ, chợt có tiếng bước chân vọng suốt hành lang vắng vẻ, hắn nhìn qua, là Khương Ly.
Thường Khương Ly sẽ mặc áo sơmi để livestream, vì nó có cổ áo sẵn che được yết hầu.

Hôm nay cậu mặc một chiếc áo sơmi trắng cổ dựng nên không cần đeo vòng nữa, hông áo được chiết tôn lên vòng eo mảnh mai, tổng thể trông vô cùng thích mắt.
Tầm mắt Lục Cảnh Hà vô thức ngắm nhìn eo Khương Ly, lại nghĩ thầm eo nhỏ thế này thì chỉ cần một vòng tay hắn thôi đã có thể ôm trọn vào lòng rồi.
Nghĩ tới đây, ánh mắt Lục Cảnh Hà tối dần, suốt bao năm qua hắn thanh tâm quả dục đủ lắm rồi, giờ máu khắp người hắn đang cháy rần rật, rất cần ai đó tới dập.
Ánh mắt Lục Cảnh Hà quá nóng rực, Khương Ly cách đó mấy mét cũng hoàn toàn cảm nhận được, nhưng cậu không thèm để ý.

Khương Ly vô tư vừa cài lại cúc tay áo vừa đi về phía hắn.
Khương Nhu Mễ theo chân Khương Ly, thân người bất chợt cong lên rồi nhảy tót lên bàn.
Thấy cậu tới gần, Lục Cảnh Hà nỗ lực kìm nén con thú trong mình, hắn đứng dậy cầm tay cậu cài giúp cúc cổ tay: “Để tôi.”
Khương Ly cũng không khách khí, cậu đưa tay ra để hắn tiện hơn.

Lơ đãng nhìn ngó một hồi, Khương Ly phát hiện Lục Cảnh Hà đang xem video cắt ghép từ livestream của cậu, thế nên bật cười: “Blogger đó cắt ghép video giỏi anh nhỉ? Tôi thấy tiếng đàn còn hay hơn cả khi nghe trực tiếp nữa, xem còn tưởng phim truyền hình cơ đấy.”
Lục Cảnh Hà giúp cậu cài cổ tay áo bên trái, nói rồi nhẹ nhàng nâng tay phải cậu lên tiếp tục cài, nghe vậy chỉ nói: “Không đâu, thế nào thì nghe trực tiếp chắc chắn sẽ hay hơn nhiều.”
Lời khen thực sự thẳng thắn tới mức Khương Ly vui vẻ ngay tức khắc: “Có được lời khen của ngài Lục là vinh hạnh của tôi, xem ra đêm nay tôi phải cố gắng mới được.”
Lục Cảnh Hà cẩn thận giúp Khương Ly chỉnh cổ áo, lúc này mới ngẩng đầu nhìn cậu.

Đối diện với đôi mắt ngập tràn ý cười của Khương Ly, hắn chỉ cảm thấy ngọn lửa rắc rối kia lại sắp cháy bùng lên rồi.
Hai người dán sát vào nhau, lúc này hắn chỉ cần đưa tay ra là có thể ôm trọn Khương Ly vào lòng như ước muốn.

Có điều Lục Cảnh Hà vẫn quyết tâm kiềm chế bản thân, trước khi làm rõ được  tâm ý đối phương thì hắn không được phép mạo phạm.
Để tránh bản thân tiếp tục suy nghĩ vẩn vơ, Lục Cảnh Hà đổi đề tài khác, hỏi Khương Ly vì sao lại quyết định livestream mặc đồ nữ.

Theo hắn quan sát, có vẻ Khương Ly chẳng hứng thú với việc mặc đồ nữ cho lắm.
Khương Ly cũng không định giấu hắn, nhưng sắp tới giờ livestream rồi nên chỉ nói: “Chốc kể anh nghe, giờ tôi phải lên livestream trước đã.”
Nói rồi Khương Ly đi tới chỗ bàn làm việc, mới tới là thấy ngay máy tính đã mở, chắc hẳn do Lục Cảnh Hà giúp cậu.

Gần đó hôm nay khác hôm qua ở chỗ có thêm một tấm bảng trắng, cũng na ná giống với tấm ở nhà cậu, chắc cũng do hắn chuẩn bị hết.
Hành động chăm sóc chu đáo của hắn khiến Khương Ly xao xuyến không thôi, cậu ngẩng đầu hỏi: “Anh giúp tôi chuẩn bị bảng trắng sao?”
Lục Cảnh Hà gật đầu: “Nay có người mang thực phẩm lên nên tôi nhờ họ mua hộ, nghĩ có lẽ cậu sẽ cần.”
Đúng thật sẽ tiện cho Khương Ly hơn rất nhiều, Khương Ly cười với hắn thật tươi, sau đó ngồi xuống đăng nhập tài khoản P trạm bắt đầu livestream.

Lục Cảnh Hà cũng ngồi gần đó, chuẩn bị đăng nhập xem livestream của cậu.
Hôm nay Khương Nhu Mễ không bám theo Khương Ly mà qua ngồi với Lục Cảnh Hà.

Nó ghé sát mặt nhìn màn hình máy tính, lại quay qua nhìn Khương Ly mấy bận, trông rất buồn cười.
Bắt đầu livestream, Khương Ly nhận ra lượng truy cập hôm nay gần như gấp đôi hôm qua, không hổ là blogger đại V, sức ảnh hưởng quá lớn.

Bảo sao không ít người tìm đủ mọi cách nhờ các blogger quảng bá hộ, độ nổi tiếng cao thì lượng truy cập sẽ nhiều, và dĩ nhiên số tiền thưởng cũng ngày càng cao rồi.

“Buổi tối tốt lành nhé mọi người, tôi là.

.

.”
—— Hệ thống thông báo: Lu tặng streamer Giang Trì Lục Tiêu “Ngư lôi x 10”.
Thấy màn hình đột nhiên được lấp kín bởi hàng ngàn bông pháo hoa đủ màu, Khương Ly đang chào hỏi cũng phải dừng lại, bất đắc dĩ nhìn về phía Lục Cảnh Hà bên kia: “Ngài Lục, không phải tôi đã dặn anh đừng khen thưởng nữa rồi sao?”
Lục Cảnh Hà không đáp lời, chỉ bình luận một câu.
【 Lu: Trong phạm vi năng lực, đừng để tâm.


Khương Ly bất đắc dĩ, cậu ngao ngán bật cười.
【 Bồ Câu Cục Ta Cục Tác:.

.

.

Sao sao sao tui thấy ngọt thế nhở?? 】
【 Tiên Nữ Gảy Tỳ Bà: Tui cũng thế, câu “Đừng để tâm” của ngài Lu yêu chiều quá đi mất! ! ! 】
【 Chiếm Núi Làm Vua: Mấy người tỉnh táo lại đi, còn nhớ người bạn kia của streamer không thế!? 】
【 Mì Mì Mì Tương Đen: Đại gia nhà giàu cưng chiều nữ thần streamer gì gì đó, não tui tự nhảy hơn ngàn chữ rồi nè.

.

.


【 Satan Bóng Đêm:……】
【 Bánh Bao Trứng Chiên: Sao mấy nay bạn nhỏ Satan của chúng ta lạ quá vậy, chả chịu nói câu nào làm tôi cứ thấy không quen.


Bên kia màn hình, Lục Dữ đọc bình luận mà câm nín, chỉ biết thầm gào lên không phải tôi không muốn nói, mà là không dám nói đó! ! !
Lục Cảnh Hà liên tục khen thưởng hai vạn tệ, đem tổng thu nhập hôm nay của phòng livestream đẩy tít lên tận bốn mươi vạn tệ.

Khương Ly đau đầu nhìn Lục Cảnh Hà, ai mà ngờ hắn lại coi lời cậu như gió thoảng bên tai cơ chứ.
Tuy Khương Ly biết Lục Cảnh Hà rất giàu, nhưng cũng không thể vì thế mà tiêu pha phung phí trong phòng livestream được.

Nếu không phải đang bận livestream, thật sự Khương Ly rất muốn lao qua đó kiểm tra não hắn có úng nước không mà sao ấu trĩ thế.
Có Lục Cảnh Hà dẫn đầu, mọi người trong phòng livestream cũng rục rịch thi nhau spam khen thưởng, đủ loại hoa hồng, tên lửa, lựu đạn thi nhau chói lòe loạn hết cả màn hình.
Vất vả lắm mới chờ cơn bão khen thưởng trôi qua, Khương Ly không dong dài nữa, bắt đầu giúp người xem giải đề luôn.

Càng nhiều lượng truy cập thì tệp người xem cũng thêm phong phú, phạm vi không còn phần đông ở học sinh cấp ba nữa mà mở rộng tới dân văn phòng, tới những người không còn nhu cầu học bài nữa.

Một vài người trong số đó bình luận hỏi Khương Ly có thể chơi một khúc đàn không, cô ấy vì nghe được khúc nhạc cậu chơi đăng trên Weibo mới qua đây xem thử.
Đàn cổ trước đây là Khương Ly đi thuê, hôm nay không có nên đành nói xin lỗi: “Xin lỗi bạn nhé, đàn hôm đó là tôi đi thuê nên đi trả mất rồi, nếu không ngại thì để tôi nợ bạn trước nhé, sau tôi hứa sẽ bù lại cho bạn.”
Lời cậu nói rất chân thành, đối phương thấy thế cũng thông cảm đồng ý luôn, còn nói đàn lúc nào cũng được.
Lục Cảnh Hà nghe Khương Ly nói, hắn trầm tư nghĩ ngợi một hồi rồi nhắn tin ngay cho Tề Thụy, nhờ anh ta đi mua đàn cổ.
Tuy hôm nay Tề Thụy không xem livestream nhưng tự biết đàn là mua cho ai, anh ta hỏi thêm có yêu cầu gì về đàn không.
Lục Cảnh Hà không thông thạo về đàn cổ lắm, chỉ yêu cầu đúng hai chữ —— Đắt, Quý.
Tề Thụy đọc tin nhắn, lại thở dài một tiếng, sự chênh lệch giai cấp giàu nghèo này anh ta tập mãi thành quen luôn rồi.
Nay thời gian nghỉ giữa khóa Khương Ly không chơi game, cậu chọn ngồi trò chuyện với mọi người.

Có bình luận hỏi Khương Ly đàn rất hay, có phải được thầy chuyên nghiệp dạy không.
“Ừm, có chứ.” Nói rồi Khương Ly chợt liếc xéo Lục Cảnh Hà, bật cười: “Thầy ấy xấu lắm, tôi đàn sai có một nhịp thôi mà bắt tôi chép phạt cả một nhạc phổ dài ngoằng.”
Thấy cậu liếc mắt nhìn mình, bỗng dưng Lục Cảnh Hà thấy nhột nhạt không thôi, cứ cảm giác cậu đang đá xoáy hắn.
Chớp mắt livestream đã kết thúc, Khương Ly nói chào tạm biệt rồi thoát phòng.
Khương Ly vươn vai cho đỡ mỏi, sau đó đứng dậy đi tới trước mặt Lục Cảnh Hà, ngón tay nhịp nhịp gõ bàn hắn, nghiêm túc nói: “Ngài Lục Cảnh Hà, không phải chúng ta đã thỏa thuận không khen thưởng nữa rồi sao?”
Lục Cảnh Hà ngồi im, chỉ hơi ngẩng đầu nhìn cậu, bình thản đáp: “Cậu nói, nhưng tôi đâu có đồng ý.”
Khương Lý á khẩu, mãi mới nghẹn ra câu: “Anh.

.

.

anh lãng phí quá rồi.”

Lục Cảnh Hà thấy Khương Ly nhìn mình như đang dạy dỗ một đứa trẻ hư, hắn bất giác bật cười, lại lắc đầu nghiêm túc nói: “Không lãng phí, cậu xứng đáng.”

Khương Ly: “.

.

.


Khương Ly cứng họng nhìn Lục Cảnh Hà, cậu bị một câu phản bác đầy cưng chiều này đánh gục thật rồi.

Khương Ly trừng mắt với hắn một hồi, cuối cùng vẫn không nhịn nổi chịu thua bật cười, vòng qua ngồi cạnh hắn, đùa giỡn: “Anh cứ thế này là tôi thấy mình như tên lừa cơm lừa nhà nay còn lừa cả tiền ấy!”

.

.

Vậy em có muốn lừa tình tôi không?

Theo bản năng Lục Cảnh Hà muốn hỏi thành tiếng, nhưng may hắn vẫn kìm nén được.

Hắn quay về chủ đề kia, hỏi vì sao cậu lại chọn livestream mặc đồ nữ.
“Chuyện này ấy à, nói ra có khi anh không tin.” Khương Ly chống cằm, tay lại vuốt ve Khương Nhu Mễ, chậm rãi giải thích: “Trước đó tôi cãi nhau với cha mẹ nên bỏ nhà ra đi, tiền trên người hết sạch.

Cùng đường lắm tôi mới phải đi làm streamer mặc đồ nữ, bởi ngày đó là P trạm đưa tay ra giúp tôi một phen, thậm chí còn chu cấp cho tôi trước một tháng tiền lương nữa.”
Đáp án của cậu khiến Lục Cảnh Hà vô cùng kinh ngạc.

Tuy hai người quen nhau chưa được bao lâu nhưng ấn tượng của hắn với Khương Ly rằng cậu sẽ không là người phản nghịch tới mức bỏ nhà ra đi, nói Lục Dữ còn có khả năng.

Hơn nữa hôm kia mới gặp cha mẹ Khương Ly ở nhà hàng xong, hắn thấy cô chú còn vội vàng bênh vực cậu, hai bên đâu giống đang giận nhau?
Khương Ly thấy hắn bất ngờ, tay không chống cằm nữa, cậu dịch người ngồi gần hắn thêm chút: “Anh có biết nguyên do tại sao tôi cãi nhau với cha mẹ không?”
Vì cậu tới quá gần nên lúc này Lục Cảnh Hà nhìn thẳng vào mắt cậu, hỏi: “Tại sao?”
“Vì.

.

.” Khương Ly thong thả nói tiếp: “Em thú nhận với họ rằng em thích đàn ông.”
Đôi mắt Lục Cảnh Hà chợt mở lớn, trái tim hắn đập rộn nhưng đầy hỗn loạn không không chế nổi, tai cũng ù lên nghe “Ong” một tiếng.
Hắn nhìn thẳng vào mắt Khương Ly đang chậm rãi tới gần mình, cậu cười hỏi: “Ngài Lục, thân là fan, anh đã đọc bài đăng mới nhất trên Weibo của em chưa?”
“.

.

.

Thấy rồi.” Lục Cảnh Hà nghe giọng mình khàn hẳn đi, trái tim cũng đập ngày càng nhanh như sắp phá tan cơ thể nhảy vọt ra ngoài.
Giọng Khương Ly trầm thấp hơn hẳn mọi ngày, chẳng khác nào cọng lông vũ mơn man da thịt Lục Cảnh Hà, hắn nghe cậu hỏi mình: “Vậy câu trả lời của anh là?”
—— Sớm mai có hoa, bên cạnh có anh.

Lục Cảnh Hà im lặng hai giây, nói rồi làm hành động hắn luôn khát khao bấy lâu nay.

Hắn vòng tay ôm chầm lấy eo Khương Ly, dùng sức ôm cậu vào lòng, hai tay siết chặt như không để cậu chạy mất.
Khương Ly dụi đầu vào ngực hắn, khẽ mỉm cười.
Không biết vì sao ngay khi ôm lấy Khương Ly, hắn lại cảm giác mình vừa tìm về được thứ gì rất quý giá trước đây từng đánh mất.
Đúng lúc đó, hệ thống hớn hở thông báo: “Chúc mừng ký chủ, độ yêu thích của nam chính tăng 10%, tổng đạt 92% rồi.”
Đêm đó, Lục Cảnh Hà đăng bài đầu tiên lên Weibo của hắn, là pháo hoa rực rỡ giữa đêm đen.

Khương Ly theo sau, quen cửa quen nẻo đang một tấm ảnh chụp bật lửa đang bùng cháy.
Tề Thụy có kết bạn với hai người, thấy cả đôi song song đăng bài mới thì tò mò bình luận một câu.
—— Tề Thụy: Khương đại ca, cậu chọc giận ngài Lục rồi à?
Không tới hai phút sau, Lục Cảnh Hà nhắn tin riêng với anh ta ngay.
—— Lục Cảnh Hà: Trợ lý Tề, anh rảnh quá phải không?
Tề Thụy: “.

.

.”
Tề Thụy lặng lẽ xóa bình luận vừa rồi, coi như không có chuyện gì xảy ra.

Ai ngờ ước mơ chỉ là mơ ước, đồng nghiệp chịu trách nhiệm quản lý tài sản của ngài Lục tức tốc gọi tới thông báo, nói tháng này anh ta bị trừ ba ngày lương.
Tề Thụy: “.

.

.”
Cho mày nhanh tay nè!
 
------oOo------


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp