Lúc Khanh Vân rời đi đã sắp hừng đông, y mở di động, phát hiện Hà Lan đã gửi cho y mấy chục tin nhắn.

Y nghĩ nghĩ vẫn gọi điện thoại cho Hà Lan.

Không chờ bao lâu, Hà Lan đã lái xe tới đón y. Vừa thấy Khanh Vân, cả người Hà Lan đều ngơ ngẩn, môi hơi sưng, trên cổ có dấu vết và dấu răng tím tím xanh xanh, tỏ rõ tối qua thanh niên gặp chuyện gì.

Hà Lan tức khắc chửi một hơi trong lòng, mẹ nó, là con heo nào củng cải trắng mà cô bảo vệ lâu như vậy?

Nhưng cô nhìn biểu tình bình tĩnh của Khanh Vân, không nói cái gì, chỉ đón y lên xe.

Ném cho chỗ ngồi phía sau một ống hà cao, Hà Lan thở dài: "Bôi tốt đi, hôm nay còn phải thử kính."

"Ừm" Khanh Vân cầm ống hà cao kia, lại không dùng. Y lặng lẽ vận chuyển lực lượng linh hồn, chờ lúc y lại trễ mấy giờ chạy tới đoàn phim, dấu vết hẳn cũng sắp biến mất hết.

Tâm tình Khanh Vân không tính tốt, nhưng giây lát y liền ném Ninh Tiềm Viễn ra sau đầu, ngược lại một bên lật xem kịch bản, cân nhắc kĩ nhân vật Lăng Hoa Tiên Quân.

Y chủ động mở miệng nói muốn thử kính Lăng Hoa Tiên Quân, không phải vì kỹ thuật diễn của Khanh Vân tốt bao nhiêu, y chưa bao giờ cố tình đi ngụy trang thành người khác, kỹ thuật diễn nói không chừng còn kém hơn nguyên thân. Nhưng dù như vậy, Khanh Vân lại rất có lòng tin sẽ diễn tốt nhân vật này.

Bởi vì nhân vật Lăng Hoa Tiên Quân vô cùng giống Khanh Vân, thời trẻ đau khổ, bị vận mệnh đùa bỡn, vì một mục tiêu nỗ lực ngàn năm vạn năm kết quả lại là công dã tràng, cho nên Khanh Vân biết, cuối cùng tâm lý của nhân vật này sẽ vặn vẹo đến cỡ nào.

Ở trên xe ngủ 3;4 giờ, khi Khanh Vân trợn mắt đã tới đoàn phim.

Y vào đoàn phim, tức khắc hấp dẫn tầm mắt một đám người. Không trách họ được, chỉ có thể oán dung mạo Khanh Vân quá mức thu hút, khiến người ta vừa thấy liền muốn đui mù.

Thậm chí có vài tiếng tiếng kinh hô vang lên, hai người phụ trách ôm đồ chỉ lo nhìn Khanh Vân, mặt đối mặt đụng vào nhau.

"Xin lỗi! Xin lỗi!" Hai người đâm rối tinh rối mù, kết quả lại quên mất đối phương, đồng thời xin lỗi Khanh Vân. Cả hai người cũng không tính là người mới, sớm nhìn quen soái ca mỹ nữ giới giải trí, nhưng bị dung mạo một người làm kinh diễm đến nước này, vẫn là lần đầu tiên.

Khanh Vân gật đầu một cái nhỏ đến không thể phát hiện, sau đó đi qua hai người.

Người chung quanh không chỉ không cảm thấy người này cao ngạo vô lễ, ngược lại người có dung mạo như vậy, tính phải cao ngạo mới hợp lý.

Một ít tiếng khe khẽ nói nhỏ vang lên phía sau Khanh Vân.

"Người kia là ai? Lớn lên mặt...... Chậc chậc, ở trong vòng làm sao có chuyện không hồng?"

"Hẳn là...... Khanh Vân?" Một người rõ ràng nhận ra Khanh Vân, nhưng khi nói chuyện lại không quá xác định, "Lúc trước cậu ta có qua bên này thử kính, cậu không phải cũng gặp rồi sao?"

"Cái gì? Là Khanh Vân kia? Đậu má, lần trước sao không cảm thấy đẹp như vậy?"

"Chỉnh dung cũng không thể chỉ qua mấy ngày đã được như vậy ha?"

"Không phải chỉnh dung, cậu nhìn ngũ quan gương mặt cậu ta cũng chưa thay đổi, nhưng làm người cảm thấy kinh diễm, đặc biệt lúc ánh mắt kia liếc nhìn tôi, xương cốt tôi đều nhũn......Ê cậu làm gì thế?"

"Hi, thịnh thế mỹ nhan cho tôi chụp lén một cái!"

Khiết đi phía sau, giơ tay tịch thu di động người nọ dùng chụp lén, lưu loát xóa ảnh chụp mới ném điện thoại di động về, cô dẫm giày cao gót hơn 10 cm, trên cao nhìn xuống người lo đạo cụ: "Đều ở trong vòng, cậu còn không hiểu quy củ?"

Lý đạo mới vừa quay xong một đoạn phim, nghe được rối loạn phía sau, chuyển đầu nhìn thấy là Khanh Vân, sắc mặt cứng đờ. Nói thật ngày hôm qua ông đáp ứng không chút do dự, nhưng tối về nhà lại hối hận muốn chết, thanh danh bình hoa của Khanh Vân còn kia, lúc ấy ông ma xui quỷ khiến thế nào lại đáp ứng?

Nhưng nghĩ đến ánh mắt làm người phát lạnh trong chớp mắt kia của Khanh Vân, trong lòng Lý đạo có chút chờ mong.

"Tới cũng thật sớm." Lý đạo liếc mắt một cái đánh giá y, không lật lọng, "Chuẩn bị một chút, đợi chút thử kính."

Mới vừa xua tay để Khanh Vân trước rời bên này, một cô bé mang kính đen lại đi tới, cô vừa thấy gương mặt Khanh Vân, tầm mắt tức khắc dời không ra.

Cô duỗi tay kéo kéo Lý đạo, hỏi: "Cậu ấy tới thử kính nhân vật nào vậy?"

Người này là biên kịch của 《 phong thiên 》, biên kịch không phải chỉ có một mình cô, nhưng cô lại là người có quan hệ tốt nhất với tác giả nguyên tác.

"Là Lăng Hoa Tiên Quân, chờ lát nữa cậu ta thử kính cô cũng lại đây." Lý đạo dặn dò nói.

Vừa nghe là Lăng Hoa Tiên Quân, cô gái này lập tức che miệng kinh hô một tiếng, sau đó xoay quanh Khanh Vân một vòng, cuối cùng cô đẩy Khanh Vân đi đến phòng thay đồ: "Trước tiên cậu đổi diễn phục, đội tóc giả, mau đi đổi, đổi xong tới thử kính!"

Dung mạo này, khí chất này, thay diễn phục xong còn không thành tiên!

Thay trường bào tay dài màu trắng phiêu dật, mang tóc giả dài đến đầu gối lên đầu, Khanh Vân cúi đầu đánh giá mình trong gương, ánh mắt y hiện lên một tia xa lạ.

Y đã một đoạn dài không có trang điểm kiểu này, nhưng lần nữa thay loại phong cách quần áo này, lại không làm Khanh Vân có bất luận cảm giác không khoẻ gì.

Ánh mắt Khanh Vân từ từ thay đổi, ảnh hưởng của mấy thế giới trước mang đến như chậm rãi tróc ra khỏi thân thể, y lại trở nên thanh lãnh, cao ngạo, tùy theo mà đến còn có một tia gầy yếu do nhiều năm triền miên trên giường bệnh.

Một tia gầy yếu này cùng hơi thở cường đại y phóng xuất chặt chẽ giao hòa ở bên nhau, dần dần hình thành một loại khí chất khác thường.

Một bên dẫn tới dã thú trong lòng người ngoe rục rịch, một bên lại làm nhân tâm kinh sợ run bần bật.

Chuyên viên trang điểm vừa mang tóc giả cho Khanh Vân, lúc này đứng một bên, không khỏi có chút chân mềm, tổng cảm thấy một tia linh hồn cũng không mang ra được. Cậu do dự thật lớn trong chốc lát, đường bút run run cả buổi vẫn không dám vẽ lên trên mặt Khanh Vân.

Chuyên viên trang điểm cố gắng cười cười, khi nói chuyện thanh âm không khỏi mang lên một chút nịnh nọt: "Ngài xem...... Như này thì không cần hoá trang đi?"

Luôn cảm thấy vẽ một nét bút lên sẽ huỷ hoại gương mặt này.

"Ừm" Khanh Vân gật đầu, đứng dậy kéo trường bào phết đất ra ngoài. Có quần áo trói buộc, lại không vướng được bước chân Khanh Vân, dường như nó đã thành thói quen từ ngàn vạn năm.

Bị thanh âm thanh lãnh làm cho bên tai đỏ lên, đưa Khanh Vân ra ngoài, sợ hãi trong lòng chuyên viên trang điểm rốt cuộc biến mất, ngược lại lại dâng lên một loại hưng phấn làm trái tim nhảy "Bùm bùm".

Cậu che mặt đỏ bừng, nhẹ giọng nói thét chói tai: "Mẹ nó, không hổ là Lăng Hoa Tiên Quân, gương mặt này a a a! Tôi thế nhưng tiếp xúc gần gũi với gương mặt này, quả thực chết cũng không hối tiếc! Chết dưới hoa mẫu đơn thành quỷ cũng phong lưu a a!"

Khanh Vân vừa ra, đã khiến cho tất cả mọi người đứng hình.

Mặc kệ đang dọn đồ vật, hay mân mê đạo cụ, hoặc diễn viên khác trong đoàn phim, đều quên mất chuyện đang làm trong tay, đồng thời quay đầu nhìn Khanh Vân. Ngay cả chính Lý đạo đang gân cổ rống giận cũng ngây ngẩn cả người, miệng mở lớn lộ ra ngụm răng vàng, tròng mắt hướng lại đây dính trên người Khanh Vân.

Ánh mắt lạnh băng của Khanh Vân chậm rãi đảo qua bốn phía, những người này đều cảm thấy hai mắt một trận đau đớn không tự chủ được rũ mắt cúi đầu.

Bị một cái liếc mắt của Khanh Vân làm cho tỉnh lại, Lý đạo giơ tay chỉ một hướng, cả lời cũng nói không xong: "Kia kia kia kia, bên kia!"

Nói xong, ông lại cảm thấy không ổn, đứng lên kéo biên kịch đã hóa đá bên dẫn đường cho Khanh Vân, đi đến phòng thử kính.

Khanh Vân xoay người đi theo, cổ tay áo rộng lớn vẽ ra một đạo phiêu dật.

Tất cả mọi người lẳng lặng nhìn Khanh Vân từ từ xuyên qua toàn bộ đoàn phim, bước chân y như mang theo chút hư ảo, cả người không giống đi lộn xộn ở đoàn phim, ngược lại như đứng nơi cao nhất đỉnh núi, cao ngạo kiệt ngạo nhìn xuống những con kiến dưới chân núi.

Đi vào phòng thử kính, vài vị phó đạo cùng nhà làm phim đã chờ ở nơi đó, nhìn Khanh Vân vào cửa phản ứng so sánh vớt những người ngoài cửa quả thực chỉ hơn chứ không kém.

Lý đạo đi đến vị trí mình ngồi xuống, sau một đường này tâm tình ông cuối cùng cũng bình phục một chút, trong lòng tuy rằng còn giữ hình tượng Khanh Vân đánh sâu vào trong lòng ông, nhưng bây giờ ông là dùng ánh mắt đạo diễn xem Khanh Vân "Biểu diễn".

Khanh Vân diễn đích xác ngoài dự kiến của ông, tối hôm qua ngạc nhiên thoáng nhìn ánh mắt không mang bất cứ thứ gì chỉ làm nội tâm Lý đạo cả kinh, mà hôm nay Khanh Vân hoá trang vừa ra tràng, thật mang "Lăng Hoa Tiên Quân" từ trong phim ra.

Lý đạo lúc này mới chính xác cảm nhận được, Lăng Hoa Tiên Quân trong tiểu thuyết rốt cuộc là một tồn tại như thế nào, y làm người thấy khó quên, làm người nhịn không được truy tìm, làm nhân tâm kinh sợ. Nhưng sau lưng Tiên Quân cường đại này lại che dấu chua xót, tia không cam lòng kia làm người ta không khỏi nổi lên đau lòng.

"Cậu......" Lý đạo ho nhẹ một tiếng, lúc này mới tiếp tục nói, "Cậu diễn rất tốt, tôi tin mấy vị đang ngồi khẳng định cũng tán đồng."

Lời này vừa ra, mấy người trong phòng sôi nổi gật đầu, người biên kịch vừa rồi, gần như gật đầu như gà mổ thóc.

"Bây giờ cậu đã có được nhân vật này, tôi tin không ai diễn càng tốt hơn cậu, nhưng mà......" Lý đạo dừng một chút, tức khắc rước lấy Khanh Vân lạnh nhạt thoáng nhìn, Lý đạo hít ngược một hơi khí lạnh, nhanh chóng nói, "Nhưng tôi còn muốn cho cậu một suất diễn thử kính, không phải trong kịch bản, mà là trong nguyên tác, cậu đã xem qua nguyên tác chưa?"

Hỏi xong Lý đạo liền cảm thấy hối hận, Khanh Vân có thể diễn đến trình độ này, sao có thể không xem qua nguyên tác?

Nghe Lý đạo nói, Khanh Vân nhíu mày, nguyên tác y đích xác xem qua, nhưng tình tiết Lý đạo tuyển ra lại làm tâm tình Khanh Vân không vui.

Đây là tình tiết nhân vật Lăng Hoa Tiên Quân chân chính chuyển từ một người thủ hộ đại lục thành hủy diệt giả, tuy rằng tâm cảnh chuyển biến rất lớn, nhưng lời kịch chỉ ngắn ngủn có năm chữ. Trận diễn này vô cùng khó khăn, nhưng Khanh Vân lại biết y có thể diễn tốt.

Y chỉ cần đem một mặt chân thật của mình hoàn toàn bày ra liền xong, bởi vì...... Tao ngộ của Lăng Hoa Tiên Quân cùng Khanh Vân thật sự quá nhiều trùng hợp.

"Y" liều mạng muốn làm tộc nhân đã chết sống lại, vì thế không tiếc trở thành người thủ hộ đại lục, làm nô vạn năm, kết quả lại phát hiện đây chỉ là một lời nói dối, "y" làm hết thảy chỉ uổng phí, thế giới này sẽ không cho phép nhất tộc của "y" tồn tại. Cho nên Lăng Hoa phẫn nộ, cuồng bạo, sau khi bị thế giới bài xích tâm "y" như tro tàn, chọn hủy diệt.

Nhớ lại đoạn tình tiết này trong sách, ánh mắt Khanh Vân lập loè, sáng sáng tối tối, bạo ngược len lỏi vào con ngươi thanh triệt thấy đáy, y nháy mắt liền tìm trở về, lúc trước khi biết mình bị toàn bộ thế giới bài xích lừa gạt, ức chế không được phẫn nộ cùng bi ai.

Khanh Vân và Lăng Hoa đồng dạng bị chính thế giới mình bảo vệ phản bội, lúc này dung hợp.

Lý đạo ngồi bên cạnh, đôi mắt lập tức sáng lên, ông không hề chớp mắt nhìn chăm chú Khanh Vân, thân thể ngồi banh thẳng, nhìn kỹ còn có chút nghiêng về phía trước.

Gió lạnh ngoài cửa sổ thổi vào, vén lên tóc dài tán loạn của Khanh Vân, đem cổ hơi thở làm người sợ hãi lại bi ai thổi tan vào mỗi góc trong phòng.

Thanh niên bi ai ở trung tâm cúi đầu nhìn lòng bàn tay mình, như thấy được hết thảy của mình chậm rãi từ lòng bàn tay xói mòn, một giọt một giọt, để lại bàn tay sạch sẽ.

Sau đó y rũ tay xuống, tùy ý tay áo lớn rộng đem bàn tay như mất hết máu che khuất, Khanh Vân chậm rãi ngẩng đầu lên, lộ ra cái cổ tinh tế lại yếu ớt, khuôn mặt tuấn mỹ đến làm người không dám nhìn thẳng, người nhìn không rõ biểu tình, chỉ nghe y nhẹ lẩm bẩm: "Vậy...... Hủy diệt đi......"

Nói xong câu đó, bạo ngược và bi ai trong ánh mắt y tiêu tán vô tung vô ảnh, một đôi mắt như biến thành một thứ chỉ có thể coi mọi thứ như đồ vật, trong đó trống không có một thứ gì.

Nhưng mọi người thấy hai mắt này đều hiểu, nơi này cất giấu toàn dục vọng hủy diệt.

Ta không có được, tất cả mọi người đừng nghĩ có được. Đây là phương pháp Khanh Vân báo thù, dù tan xương nát thịt thần hồn câu diệt.

"Bang" có người cảm xúc quá mức kích động, tay run rẩy không cẩn thận làm cái ly rơi trên mặt đất, tiếng vang phát ra lập tức đánh gãy không khí làm người bi ai đau lòng lại sợ hãi.

Khanh Vân vừa mới từ trong trạng thái thoát ra, hơi thở cả người hòa hoãn không ít, cũng làm mấy người trong phòng có không gian thở dốc.

- ----

Bạch Hi Ngôn hôm nay có thông báo khác, cho nên thẳng đến giữa trưa mới đến đoàn phim, bất quá gã cũng coi như một người hơi hồng, dù tới chậm mọi người cũng không dám nói gì. Gã vừa đến đoàn phim, liền phát hiện không khí hôm nay hình như có chút không đúng, mọi người nhìn như giống dĩ vãng làm công việc kiếm sống, nhưng rõ ràng có chút thất thần, ánh mắt trống rỗng không biết suy nghĩ cái gì.

Gã ngẩng đầu liếc mắt nhìn giữa sân một cái, không đóng phim, Lý đạo và mấy biên kịch ngồi cùng nhau nghiêm túc thảo luận, cả gã đến cũng chưa phát hiện.

Khóe miệng Bạch Hi Ngôn cứng đờ, trong lòng chậm rãi suy tư đoàn phim này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Mấy ngày trước gã tới diễn nhân vật chính, Lý đạo rất thưởng thức gã, bộ dáng kia không giống như không quan nghênh.

Nghĩ như vậy, Bạch Hi Ngôn giơ tay ngăn cản một chuyên viên trang điểm vội vàng đi qua bên người: "Anh Lâm? Hôm nay làm sao vậy, mọi người hình như có chút không đúng?"

Vừa nghe Bạch Hi Ngôn hỏi chuyện, chuyên viên trang điểm này rõ ràng hưng phấn lên, thậm chí có chút quơ chân múa tay: "Có người tới thử kính Lăng Hoa Tiên Quân, Gương mặt kia! Gương mặt kia nga!"

Nghe vậy, Bạch Hi Ngôn sửng sốt, nhưng lập tức liền cười hỏi: "Người tới thử kính là ai? Có lẽ tôi quen nha."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play