Thấy người máy im lặng, thiếu niên nhíu mày, khó hiểu hỏi: “K?”

Dù Ahas kiến thức rộng rãi, tâm tư thâm trầm, gặp trường hợp này cũng phải đứng hình, chẳng biết nên phản ứng sao mới tốt.

Lúc này trình tự bên trong người máy đã cứu hắn một mạng: “Buổi tối chủ nhân có việc, phải đến khuya mới về.”

Hai từ “Chủ nhân” buột miệng thốt ra khiến Ahas càng không vui, hắn ngồi trên địa vị cao đã lâu, đã bao giờ phải lấy thân phận đầy tớ đối diện người khác đâu?

Ngặt nỗi dẫu lòng khó chịu đến mấy thì Ahas vẫn chẳng thể đổ lên người thiếu niên trước mặt, bởi dù trước mặt mình chỉ là một con người máy, giọng nói thiếu niên vẫn cứ lễ phép như thường, giọng điệu đó đã vô tình vỗ về Ahas hiện tại.

Ahas nhanh chóng tự hỏi cách trở lại thân thể, cho dù gặp tình huống quỷ dị như bây giờ, hắn cũng rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Hắn chưa thể hoàn toàn khống chế thân thể này, dù muốn hỏi thiếu niên trước mặt vài vấn đề cũng chẳng thể nói ra khỏi miệng.

Không nghĩ ra được biện pháp nào, Ahas bất đắc dĩ sửa sang lại thông tin trong đầu. Thân thể người máy vốn không chịu sự khống chế của hắn, phản ứng theo trình tự đã soạn sẵn.

Biết được thân phận thiếu niên trước mắt, Ahas không khỏi kinh ngạc, đây là Thẩm Minh Diệp mà hôm nay Yodel nhắc tới? Người thừa kế gia tộc Patterson có hôn ước với con hắn?

À không, Ahas ác ý cười thầm trong bụng. Thiếu niên tùy hứng muốn hủy hôn ước, theo lý mà nói y đã không còn quan hệ với gia tộc Elmond.

Nghĩ vậy, Ahas càng cẩn thận quan sát thiếu niên, gương mặt y hồn nhiên nhu hòa, cả sợi tóc cũng tinh tế mềm mại, chẳng giống người hiên ngang từ hôn tí nào.

Bởi gia tộc Elmond là quái vật khổng lồ mà gia tộc Patterson hoàn toàn không thể so được.

Hắn vốn tưởng người từ hôn thế nào cũng là một đứa nhóc kiêu ngạo khó thuần, ai ngờ sẽ mềm mại non nớt như này, nếu thật sự gặp hắn, chỉ sợ mới nhìn một cái đã bị dọa khóc oe oe.

Ahas thậm chí bắt đầu hoài nghi tính chân thật trong lời Yodel.

Không hề nhận thấy sự khác thường người máy quản gia, thiếu niên thoáng thất vọng, như nhớ tới gì đó, y ôm gối đầu cong khóe miệng, “Vậy…… Ngày mai anh ấy nhất định sẽ về đúng chứ?”

Khóe miệng thiếu niên kéo lên độ cong không thể tưởng tượng, khiến Ahas theo bản năng nhìn nhiều hơn. Trình tự bên trong người máy nhanh chóng phân tích lời thiếu niên, không quan tâm Ahas có muốn hay không, hiện tất cả kết quả phân tích ra cho hắn.

Ngày mai là sinh nhật thiếu niên, y vui vẻ vì nghĩ Phong Phỉ Minh sẽ về đón sinh nhật với y.

“Thiếu gia, K chỉ là quản gia gia đình, không biết lịch trình làm việc của chủ nhân, cho nên tôi không thể cho cậu một đáp án chính xác.”

Lời của người máy quản gia cũng không thể dập tắt ngọn lửa hy vọng trong mắt Thẩm Minh Diệp, y theo quản gia xuống lầu dùng cơm, xem ra Thẩm Minh Diệp vẫn rất chi là chờ mong buổi sinh nhật ngày mai.

Khanh Vân ngồi bên bàn ăn, Phong Phỉ Minh luôn để K theo cạnh y mọi lúc mọi nơi, hứng hứng lên thì coi video theo dõi trên người quản gia, nên dù ở trước mặt K, y cũng phải diễn diễn dẫu trong bụng đã ngán tới tận cổ.

Nhớ lại lúc nãy người máy quản gia có đứng máy vài giây, Khanh Vân nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia hoài nghi.

Y nhớ trong cốt truyện, Yodel sẽ vô tình xuyên vào thân thể người máy quản gia. Một tiểu nhạc đệm này không chỉ giúp tình cảm Phong Phỉ Minh và Yodel tiến triển hơn, còn tạo ra vài chuyện buồn cười.

Rõ ràng lúc Yodel mới xuyên vào thân thể quản gia rất kích động mà, nhưng K mới nãy chỉ hơi sửng sốt, cử chỉ vẫn bình tĩnh như thường, nên Khanh Vân không dám chắc người hiện đang trong cơ thể K là Yodel.

Khanh Vân nhíu mày, nếu không phải tại cốt truyện thế giới này chủ yếu xoay quanh tình yêu của nhân vật chính, ai mà thèm đi diễn kịch với hai tên kia chứ.

Đặc biệt là vào lúc y đã chắc Phong Phỉ Minh không phải người đàn ông kia.

Khanh Vân thu hồi tầm mắt, bắt đầu nói việc ngày mai với K: “Ngày mai tôi nên chuẩn bị thế nào mới tốt đây?”

Ahas vừa sắp xếp xong thông tin trong đầu, chợt nghe thiếu niên nhỏ giọng lẩm bẩm, xém xíu nữa cười ra tiếng.

Ngày mai là sinh nhật của Thẩm Minh Diệp, nhưng chính y lại đi suy tư nên chuẩn bị gì để làm Phong Phỉ Minh bất ngờ?

Đứa nhỏ này sao mà dại dột đến đáng yêu thế không biết.

Ahas biết Phong Phỉ Minh đã hạ lệnh cho người máy này giám thị mọi hành động Thẩm Minh Diệp. Chẳng những thế Ahas còn biết náo động lúc trước của gia tộc Patterson, Phong Phỉ Minh thừa dịp vợ chồng Patterson mất, lấy thân phận con nuôi cầm quyền, tuy rằng khá khó coi, nhưng có thể cầm quyền trong thời gian ngắn cũng coi như có thủ đoạn.

Vậy nên dẫu giữ người thừa kế chính quy lại, vẫn sẽ có phòng bị. Khiến Ahas buồn cười chính là, hắn đã nhìn ra, con cừu non Thẩm Minh Diệp này chẳng hề nhận ra Phong Phỉ Minh đang đoạt đồ của y, ngược lại còn đơn phương Phong Phỉ Minh.

Nói như vậy, người khiến thiếu niên nhu nhược lấy hết can đảm từ hôn, cũng là Phong Phỉ Minh? Ahas nhướng mày, đáy lòng từ từ tràn ra một loại khó chịu cả chính hắn cũng không hiểu.

“Phỉ Minh hẳn tương đối thích phong cách Đông Phương như mẹ.” Thẩm Minh Diệp nói là dò hỏi thì không bằng nói là đang lầm bầm.

Ahas không cho rằng ngày mai Phong Phỉ Minh sẽ về ăn sinh nhật với Thẩm Minh Diệp, bởi chỉ sợ cả sinh nhật Thẩm Minh Diệp gã còn chẳng nhớ nữa là.

Ngặt nỗi Ahas cũng không định nhắc thiếu niên đang buồn rầu rối rắm. Theo Ahas, sở dĩ Thẩm Minh Diệp thành cái dạng này chính là vì được cha mẹ bảo vệ quá tốt, trong đầu chỉ có mấy thứ đâu đâu.

Suy sụp một hai lần, mới có thể lớn lên.

Nhưng mà, đến lúc đó, tình yêu vừa thuần túy vừa nhiệt liệt trong mắt thiếu niên, sợ sẽ vỡ vụn như pha lê đi?

Ahas nhìn lướt qua đôi mắt thiếu niên, linh hồn không khỏi sinh ra rung động vừa xa lạ vừa quen thuộc, phảng phất có một đôi tay nhỏ nghịch ngợm quấy rối tâm hắn, đợi khi Ahas miệt mài theo đuổi, lại chạy mất bóng.

Ahas mím môi, dời hai mắt, đem cảm xúc kỳ lạ vừa nãy đổ lỗi cho thân thể điện tử hiện tại.

Thiệt ra, tình cảm của Khanh Vân cũng đâu phải giả, chẳng qua nó không dành cho Phong Phỉ Minh thôi. Do y đã hưởng qua tư vị tình yêu, nên mới hiểu được tình cảm Thẩm Minh Diệp, mới có thể biểu lộ nó ra một cách hoàn mỹ.

Ahas luôn không nhịn được nhìn đôi mắt thiếu niên, hắn phát hiện mãi đến lúc đi vào giấc ngủ trong mắt thiếu niên vẫn cất giấu chờ mong. Y có lẽ hoàn toàn không nghĩ đến khả năng Phong Phỉ Minh sẽ quên sinh nhật mình, loại chờ mong cùng khát khao này, thậm chí làm Ahas tự hoài nghi phán đoán của mình.

Chẳng lẽ ngày mai Phong Phỉ Minh thật sự sẽ về, tỉ mỉ chuẩn bị sinh nhật vì thiếu niên?

Nếu hắn là Phong Phỉ Minh, hắn tuyệt đối luyến tiếc làm đôi mắt này mất đi ánh sáng.

Ý niệm bỗng toát ra này khiến chính Ahas đều nghi hoặc, hắn trước giờ luôn là người tàn nhẫn độc ác đến chính con trai mình cũng chẳng bỏ vào mắt, sao lại đột nhiên mềm lòng?

Đợi thiếu niên rời đi, Ahas thuần thục thu dọn đồ ăn trên bàn, không hề phát hiện động tác của mình cực kì thuần thục, tựa như đã làm mấy đời.

Cứ việc Ahas rất muốn trở lại thân thể, song không biết xảy ra vấn đề gì, hắn thử một vài phương pháp, nhưng vẫn chẳng thể trở về.

Hơn nữa dẫu Ahas nhập vào khối thân thể này song vẫn bị trình tự ảnh hưởng, nếu là thứ trình tự đã đưa vào quy tắc, hắn tuyệt không thể phạm, nếu ngoài phạm vi quy tắc, hắn có thể tùy tâm sở dục.

Sáng sớm hôm sau, thân thể người máy mang theo linh hồn Ahas, gõ gõ cửa phòng Thẩm Minh Diệp.

Không đợi người mở cửa, thính lực cực tốt của người máy đã đem tiếng hít thở đều đều thiếu niên trong phòng nghe rõ ràng, hô hấp này như đánh vào bên tai Ahas, làm lỗ tai vốn không có cảm giác cũng không tự chủ giật giật.

Đã qua thời gian thiếu niên thường rời giường, vì tránh để người trong phòng xuất hiện vấn đề, người máy quản gia tự chủ mở cửa, đi vào.

Mới vừa vào cửa Ahas liền nhìn thấy một chồng sách cao cao trên bàn, có vài cái đang mở ra, phía trên có dùng bút đánh dấu. Quét sơ sơ, Ahas phát hiện đây đều là một ít lễ nghi và bố trí vào ngày sinh nhật theo truyền thống Đông Phương.

Ahas dở khóc dở cười, đây là sinh nhất của thiếu niên, đâu phải của Phong Phỉ Minh, Thẩm Minh Diệp tội gì đi chuẩn bị những thứ này?

Dọn gọn gàng sách trên bàn, bỏ vào giá sách, Ahas tiếp tục vào trong, đi qua giá sách thật lớn, hắn mới nhìn thấy thiếu niên lẻ loi trên giường lớn.

Có thể vì khá mệt, cho nên thiếu niên ngủ cực trầm. Ống quần rộng thùng thình cuốn lên, lộ ra cẳng chân đường cong duyên dáng và mắt cá chân trắng nõn. Lại hướng lên trên, áo ngủ cũng cuốn lên, rốn nhỏ theo hô hấp của thiếu niên lúc lên lúc xuống cực kỳ đáng yêu.

Ahas dùng mắt điện tử độ phân giải cực cao đảo qua làn da trắng ngần thiếu niên, khi nhìn đến Thẩm Minh Diệp khẽ nhếch miệng, cuối cùng không ức chế được quay mặt đi.

Hắn bỗng nhớ tới chênh lệch thân phận giữa hắn và thiếu niên, thiếu niên này còn có hôn ước với con hắn……

Không, Ahas theo bản năng phản bác, Thẩm Minh Diệp đã cự tuyệt hôn ước, y bây giờ hoàn toàn chẳng có xíu quan hệ nào với Yodel.

Hoàn toàn quên mất chuyện mình trước khi xuyên còn nghĩ làm sao tiếp tục hôn ước hai nhà, Ahas thậm chí may mắn thiếu niên cự tuyệt.

Len lén đảo qua thiếu niên bỗng trở nên dụ hoặc khác thường khi ngủ, trong đầu hắn thậm chí nghĩ, thân thể này, người máy quản gia này, chắc không phải được nhìn cảnh này hằng ngày chứ?

Hình như nhận thấy có người đang nhìn, thiếu niên trên giường từ từ tỉnh dậy, nhìn quản gia đã ở mép giường, ngượng ngùng đỏ mặt.

Thẩm Minh Diệp lập tức bò khỏi giường, bởi vì động tác quá lớn, cổ áo ngủ vốn rộng thùng thình thuận thế trượt xuống, lộ ra đầu vai mượt mà.

“Cảm ơn.” Vội vàng nhận quần áo trong tay quản gia vào phòng tắm rửa mặt, Khanh Vân vốn chỉ nghĩ bên ngoài là một người máy đột nhiên sửng sốt. Y nhớ tới tối hôm qua Yodel có lẽ đã xuyên vào thân thể quản gia, khóe miệng tức khắc cứng đờ, “Bang” một tiếng khóa luôn cửa phòng tắm.

Mẹ nó, diễn quá lậm luôn.

Tiếng cửa phòng tắm đóng lại làm tầm mắt vẫn đang dính trên người Khanh Vân của ai kia sửng sốt, ngay sau đó thân thể người máy vốn không chút biểu tình xả ra một nụ cười cứng đờ.

Ahas nhìn cửa kính mờ của phòng tắm, nội tâm nổi lên một trận sung sướng. Không biết vì sao, hành động hơi mang tùy hứng lẫn xấu hổ vừa nãy của thiếu niên, lại chọc đến tim hắn.

So sánh với vẻ khách khí ngoan ngoãn lúc trước, bộ dáng tùy hứng kia như mới là tính cách thật sự của thiếu niên, y nên tùy hứng tùy ý, được người đặt trong lòng bàn tay sủng ái, chứ không nên lo lắng cố sức chọc người khác vui.

Thừa dịp thiếu niên đang rửa mặt, Ahas dọn giường lại cho Thẩm Minh Diệp. Hắn đâu chú ý tới đây là hành động tự chủ của người máy, hay là hành vi của chính hắn.

Chỉ trong vòng một buổi tối, Ahas vốn nôn nóng bất mãn đã hoàn mỹ thích ứng thân phận hiện tại. Hắn quen cửa quen nẻo chiếu cố thiếu niên, hoàn toàn quên mất mình là người quyền cao chức trọng.

Nếu để người gia tộc Elmond biết, sợ cả một đám đều ngã nát mắt kính.

Đang dọn gối đầu dính sợi tóc màu nâu của thiếu niên, Ahas đột nhiên đụng phải một quyển sách. Khác với những quyển sách trên bàn, đây là một quyển tiểu thuyết, trang lót còn viết “Ngày XX Phong Phỉ Minh tặng cho Thẩm Minh Diệp”.

Tuy viết bằng chữ nước C, song Ahas vừa lúc có thể đọc hiểu.

Thiếu niên chắc chắn cực kỳ thích quyển sách này, rõ ràng lật xem rất nhiều lần, rồi lại cẩn thận che chở, thậm chí mỗi đêm đều phải đặt cạnh gối đầu mới an tâm.

Ngón tay Ahas khẽ vuốt ba chữ “Thẩm Minh Diệp”, sung sướng vừa dâng lên từ từ chìm xuống.

Tối qua thiếu niên thức khuya đến vậy, chính là vì Phong Phỉ Minh này?

Mãi cho đến hiện giờ, Ahas mới chân chính đặt Phong Phỉ Minh vào mắt.

Kế tiếp, cảm xúc Ahas càng tuột dốc, bởi “Chủ nhân” của hắn đã trở lại.

Phong Phỉ Minh về cái nhà chỉ có người hầu, Ahas, và Thẩm Minh Diệp này.

Người hầu trong nhà sớm đã đổi vào lúc Phong Phỉ Minh cầm quyền, những người hầu đó hiểu biết địa vị xấu hổ của y ở trong cái nhà này, bởi vậy cũng chẳng thân thiện với y.

Mà bản thân Thẩm Minh Diệp cũng là người trầm tĩnh, không đọc sách thì sáng tác, thời gian còn lại, y chỉ giao lưu với quản gia K aka Ahas bây giờ.

Nhưng Phong Phỉ Minh trở về liền không giống.

Ahas tận mắt nhìn thấy thiếu niên vốn đang đọc sách trong phòng, khi nhìn thấy người trở về, trong mắt lập tức phát ra tình cảm nhiệt liệt. Y vui mức cả giày cũng quên mang, để chân trần chạy khỏi phòng ngủ, bàn chân trắng nõn đạp lên trên sàn nhà lạnh lẽo cũng chẳng quan tâm.

Ahas nhanh chóng theo Thẩm Minh Diệp xuống lầu, trước lúc thiếu niên té ngã, nhanh hơn Phong Phỉ Minh một bước ôm thiếu niên vào lòng.

Không cần bổ nhào vào lòng Phong Phỉ Minh, trong lòng Khanh Vân không khỏi cho quản gia K một like, so với Phong Phỉ Minh, y càng tình nguyện để người máy này đỡ mình. Đến nỗi vì sao không nghĩ người trong thân thể quản gia là Yodel, đương nhiên là vì Yodel đang đứng phía sau Phong Phỉ Minh.

Thân thể ấm áp của thiếu niên thông qua thần kinh cảm thụ người máy truyền vào đầu Ahas, làm hắn tâm thần rung động. Ngặt nỗi không đợi Ahas cẩn thận suy tư tia dao động này, Thẩm Minh Diệp đã như con thỏ thoát khỏi cái ôm của hắn, nhảy đến trước mặt Phong Phỉ Minh.

“Biết chắc hôm nay anh sẽ về!” Thiếu niên cười cực kỳ vui vẻ, đôi mắt tròn tròn cong thành trăng non.

Tất cả lực chú ý của y đều đặt lên người Phong Phỉ Minh, khi Ahas cong lưng cho mang giày giúp y cũng chỉ nâng nâng chân, căn bản không rảnh bố thí cho người máy là hắn dù là một ánh mắt.

Trong lòng Ahas chua lè, hắn bây giờ cái gì cũng không phải, không phải sao?

Phong Phỉ Minh nhìn thiếu niên gần như dán lên người mình, lần nữa bị ánh sáng trong mắt y làm hoa mắt, Phong Phỉ Minh tuy không thích Thẩm Minh Diệp, nhưng được người nhìn bằng ánh mắt ái mộ này, trong lòng gã vẫn nổi lên chút sung sướng.

Nghĩ đến Yodel phía sau, giọng Phong Phỉ Minh càng ôn nhu, xoa xoa đỉnh đầu Thẩm Minh Diệp: “Ừ, hết vội rồi, nên về gặp em.”

Nhận thấy ngữ khí của mình quá mức ôn nhu, nội tâm Phong Phỉ Minh cười nhạo một tiếng, là về coi cậu có làm ra động tác gì hay không mới đúng. Hắn cúi đầu tiến vào mắt màu hổ phách Thẩm Minh Diệp, cảm xúc trong ấy cực kỳ đơn giản, tựa như liếc mắt một là có thể nhìn thấu tất cả, càng làm Phong Phỉ Minh vô pháp che giấu những ý niệm âm u trong lòng.

Phong Phỉ Minh không khỏi quay đầu, ôn thanh dò hỏi Thẩm Minh Diệp chuyện hai ngày nay.

Giúp thiếu niên mang xong dép lê, Ahas ngồi dậy, vừa lúc nhìn thấy ghen ghét trong mắt Yodel đứng phía sau Phong Phỉ Minh.

Người máy tự động tiến lên, lễ phép thăm hỏi Yodel.

Tầm mắt sắc bén Ahas xuyên thấu qua mắt điện tử người máy nhìn về đứa con trai của mình, lúc này Yodel còn tâm tư chạy đến Patterson, xem ra chuyện mình té xỉu đã được quản gia xử lý tốt, một chút tin tức cũng chưa lọt ra.

Hơi hơi yên tâm, Ahas càng bất mãn với đứa con trai tiện nghi này.

Hắn nhớ rõ đồ ngu này hôm qua còn chạy tìm hắn muốn giải trừ hôn ước, hôm nay ngược lại vào nhà Patterson, đây là coi trọng Phong Phỉ Minh?

Hôn ước, vẫn là cái hôn ước này!

Việc gia tộc Patterson và gia tộc Elmond liên hôn là tự Ahas quyết định, mục đích là nạp sản nghiệp gia tộc Patterson vào gia tộc Elmond.

Loại liên hôn này không thể xem là một loại hợp tác, thật ra chỉ là gồm thâu mà thôi, Patterson gia tộc ôm đồm vận chuyển nước E, Ahas vừa lúc coi trọng khối bánh kem đó, cho nên mới nghĩ tới biện pháp này.

Song việc này cũng chẳng có hại với gia tộc Patterson, nếu có thể nạp vào gia tộc Elmond, bọn họ có thể lẩn tránh đủ loại nguy hiểm, thậm chí còn có thể mở rộng một vài phương diện khác.

Cho nên sau khi cân nhắc, cha Thẩm Minh Diệp liền đồng ý yêu cầu gia tộc Elmond.

Ahas hoàn toàn quên kẻ khởi xướng hôn ước chính là mình, trong lòng hắn bây giờ không khỏi hụt hẫng. Nếu không phải Thẩm Minh Diệp dẫn đầu không thừa nhận hôn ước này, dựa theo lịch trình hai nhà định ra lúc trước, nửa năm sau, chính là hôn kỳ hai người….

Nếu thiếu niên gả cho Yodel, vậy bọn họ sẽ có……

Đáng chết, sẽ có quan hệ gì?!

Đầu óc Ahas một mảnh hỗn loạn, trong lòng càng không cam lòng lẫn bạo ngược, cả thân thể người máy gần như chết máy.

“Elmond tiên sinh.”

Thanh âm thanh thúy thiếu niên như một dòng nước ấm, gột rửa tất cả bạo ngược của Ahas, Ahas không nghĩ tới khi dòng họ của mình thốt ra từ trong miệng thiếu niên lại có thể làm người sung sướng đến vậy.

Ahas lần nữa dâng lên một loại may mắn, may mắn thiếu niên đơn phương cự tuyệt hôn ước, không thì họ đã……

Hắn theo bản năng nhìn về phía thiếu niên, phát hiện Thẩm Minh Diệp không phải kêu hắn, mà là con hắn Yodel.

Trái tim Ahas nháy mắt trầm xuống, hắn bây giờ, chỉ là một người máy quản gia không có tình cảm cũng chẳng có cảm giác.

Nhưng may thay, Thẩm Minh Diệp cũng chẳng biểu hiện quá thân thiện với Yodel, chào hỏi một cái xong lại phóng ánh mắt lên người Phong Phỉ Minh.

Ngược lại Yodel vẫn luôn nhìn chằm chằm Phong Phỉ Minh bởi vì thái độ lãnh đạm của thiếu niên mà nhíu mày, nhìn hai mắt y. Nói thật, cứ việc Yodel thích Phong Phỉ Minh, nhưng cậu vẫn là vị hôn phu Thẩm Minh Diệp.

Ánh mặt Thẩm Minh Diệp nhìn Phong Phỉ Minh chứa đầy tình yêu, phản ứng vừa đáng yêu vừa nghịch ngợm, thế nào khi quay sang vị hôn phu chính quy lại thành lãnh đạm?

Yodel đang bất mãn bỗng nghĩ, thiếu niên từng coi cậu là vị hôn phu à? Y đã không thừa nhận hôn ước hai nhà, chẳng qua do thái độ Thẩm Minh Diệp dành cho Phong Phỉ Minh quá mềm mại, nên làm Yodel quên mất.

Nếu để Khanh Vân biết suy nghĩ Yodel, sợ sẽ cười ra tiếng. Lúc hai người còn hôn ước, Yodel có thể coi thường Thẩm Minh Diệp, ân cần với Phong Phỉ Minh, nhưng Thẩm Minh Diệp thì không được à?

Đã đến giờ cơm trưa, Ahas mặc kệ thân thể người máy dẫn dắt, còn mình thì lạnh nhìn Yodel và Phong Phỉ Minh trên bàn.

Lấy trình độ cáo già xảo quyệt Ahas, Phong Phỉ Minh đang đánh chủ ý gì hắn chỉ cần liếc một cái đã nhìn ra.

Ôn nhu trong mắt giả dối vô cùng, tuy đang nói chuyện với Thẩm Minh Diệp, nhưng lực chú ý lại đặt trên người Yodel sắc mặt càng ngày càng kém.

Nhìn Thẩm Minh Diệp vì ôn nhu giả dối của Phong Phỉ Minh mà đỏ mặt, bạo ngược trong nội tâm Ahas tràn lan khắp nơi. Hắn tình nguyện Phong Phỉ Minh cự tuyệt và lạnh nhạt thiếu niên, cũng không muốn thấy gã dùng loại giả tạo buồn nôn này phá hủy tình cảm nhiệt tình của Thẩm Minh Diệp.

Hắn biết, thiếu niên đã vì Phong Phỉ Minh mà dụng tâm đến mức nào.

Mà Yodel thì sao, hoàn toàn bỏ quên Thẩm Minh Diệp có hôn ước với mình, đôi mắt cứ luôn dính lên người Phong Phỉ Minh.

Ahas đến giờ mới thấy rõ cảnh ngộ của Thẩm Minh Diệp ở gia tộc Patterson ra sao, người hầu coi thường, quản gia theo dõi, bị người mình thích lợi dụng, cả vị hôn phu cũng chẳng thèm để ý.

Hèn chi Thẩm Minh Diệp muốn giải trừ hôn ước!

Ahas ánh mắt âm ngoan nhìn Yodel và Phong Phỉ Minh, trong bụng ác ý cười cười, hai người này mới là trời sinh một đôi, ăn no rảnh rỗi tới đùa giỡn tình cảm Thẩm Minh Diệp.

Hôn ước trên người thiếu niên rốt cuộc do đồ ngu nào định ra vậy hả?

Mắng ở trong lòng xong, Ahas mới nhớ ra kẻ đầu óc có vấn đề đó chẳng phải là mình đây sao?

Nếu không phải phần ngoài của người máy không có mạch máu, mặt Ahas sợ đã đỏ như bị người cho mười mấy bàn tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play