“Thật ra...” Đình Sương hạ mắt xuống, nhìn bàn tay cầm báo của Bách Xương Ý: “Quý khách có thể hưng phấn hơn nữa cũng được, tôi sẽ chịu trách nhiệm với quý khách.”

Bách Xương Ý thả tờ báo xuống, cầm lấy tách cà phê, hỏi: “Đây là do Freesia phục vụ à?”

Ánh mắt Đình Sương di chuyển theo bàn tay mà Bách Xương Ý cầm quai tách, nói: “Không, đây là tôi... phục vụ riêng.”

Bách Xương Ý uống một ngụm cà phê, bảo: “Phục vụ riêng à.”

Ý vị sâu xa.

Đình Sương nói: “... Đúng thế.”

Nói xong, cậu vùi đầu trở về quầy thu ngân.

Phục vụ riêng.

Đình Sương không thể tin được là bản thân có thể thốt ra từ cợt nhả này.

Cũng may lại có khách đến, cậu bắt đầu vội vàng ghi order, làm cà phê, không có thời gian để suy nghĩ đến từ cợt nhả kia nữa.

Trong lúc làm việc, rảnh một cái cậu sẽ liếc mắt nhìn Bách Xương Ý.

Bách Xương Ý cầm theo hai cuốn sách, đọc báo xong thì bắt đầu giở sách ra đọc.

Tờ báo gập gọn gàng, tách cà phê uống cạn, trên mặt bàn là một cuốn sách có tuổi đời. Bách Xương Ý tựa lưng vào ghế, tay trái cầm cuốn sách bìa màu vàng nghệ, tầm mắt đằng sau tròng kính rơi xuống trang giấy, trầm tĩnh, không hề bị lay động, như mặt biển sẫm khi trời lặng gió; như một người trong thước phim, chỉ nhìn thoáng qua cũng biết anh mang nhiều cố sự, nhưng rồi cũng biết anh sẽ chẳng bao giờ kể lại những cố sự kia.

Anh đã qua cái tuổi thích kể chuyện hoang đường.

Đình Sương phát hiện ra, Bách Xương Ý gợi cảm hơn nhiều những gì cậu vẫn nghĩ.

Gợi cảm một cách âm thầm lặng lẽ.

Thỉnh thoảng sẽ có người dạn dĩ đi tới gần, để lại đó một tờ giấy có ghi số điện thoại.

Đình Sương hiện tại đang dọn bàn cho Bách Xương Ý, lúc cầm tách cà phê, cậu tỉnh bơ coi mấy tờ giấy kia là rác, tiện tay cầm đi luôn. Sau khi thu dọn xong, cậu lặng lẽ nhìn Bách Xương Ý, thấy bộ dạng chưa phát hiện ra của anh, trong lòng không khỏi mừng thầm.

Bách Xương Ý vẫn đọc sách như cũ, chỉ có khóe môi cong lên một cách khó nhận ra.

Chờ đến khi Đình Sương tan ca, bước vào phòng thay đồ của nhân viên, thì Bách Xương Ý cũng sắp đọc xong quyển sách thứ hai rồi.

Đình Sương đứng ở trong phòng thay đồ một lúc, không trực tiếp đi tìm Bách Xương Ý, cậu vòng ra cửa sau của quán cà phê, lượn sang tiệm hoa cách vách để mua một bó lan Nam Phi nhỏ.

Ừm, hẹn hò mà.

Mua hoa tặng đối tượng hẹn hò là chuyện nên làm đúng chứ?

Đình Sương cầm bó lan Nam Phi kia, đi tới chỗ cửa kính bên ngoài quán cà phê – ngay nơi mà Bách Xương Ý ngồi tựa vào, gõ cộc cộc hai tiếng vào khung cửa sổ.

Bách Xương Ý giương mắt nhìn sang.

Đình Sương quay mặt về phía đường xá, dùng giọng điệu của nhân viên chuyển phát nhanh mà nói; “... Ờmm, phục vụ riêng.”

Bách Xương Ý khép quyển sách lại, cong môi đáp: “Ừ, đi trải nghiệm ngay đây.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play