*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày đó chờ Tống Hâm rời đi đã là hơn 9h tối, Đình Sương mở ứng dụng DISTANCE liếc nhìn khoảng cách của Cycle, hiện tại đang là 4.8km.

Cậu nhìn con số này rồi nở nụ cười một lúc, nhắn tin cho Cycle: Về nhà sớm quá ta.

Qua gần mười phút sau, Cycle đáp: Vừa về đến nhà.

Đình Sương suy nghĩ một tẹo, nói rõ: Không phải em đang tra hỏi đâu, em lo lắng cho thầy thôi.

Cycle: Lo lắng chuyện gì.

Đình Sương bắt đầu chém gió: Vấn đề dân tị nạn của nước Đức hiện nay đang rất nghiêm trọng…

Cycle: Cho nên?

Đình Sương: Em sợ có người cướp sắc của thầy.

Cycle: Cậu tự lo cho mình trước đi.

Cậu tự lo cho mình trước đi.

Nếu đây mà là tin nhắn thoại, Đình Sương hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được giọng điệu của Bách Xương Ý khi nói ra câu này.

Khiến trái tim người ta ngứa ngáy.

Đình Sương kiềm chế một lúc, nhưng không kiềm chế được: Nếu không thì… chúng ta gửi tin nhắn thoại đi?

Bách Xương Ý trực tiếp gọi qua đó luôn, Đình Sương hắng giọng một cái, lập tức bắt máy, nhưng rồi lại chẳng biết nên nói cái gì, đành nói một câu hết sức vô nghĩa: “Nghe thấy không…”

Bách Xương Ý nói: “Có.”

“Này…” Đình Sương cố gắng tìm đề tài: “Thầy đang làm gì thế?”

Bách Xương Ý đáp: “Đọc báo.”

Đình Sương hỏi: “Báo gì ạ?”

Bách Xương Ý nói: “Der Spiegel.” (tấm gương)

Đình Sương hỏi: “Trên đó có những gì?”

Bách Xương Ý: “Tin thể thao, giải ngoại hạng Anh, trận Burnley đá với Chelsea.”

“Thầy xem đá bóng ạ? Thầy có nhớ trận World Cup năm ngoái Đức để thua Hàn Quốc không? Lúc đó em với…” Đình Sương ngừng một chút: “Với bạn trai cũ ngồi trong quán bar xem đá bóng, kết quả trận đấu khiến cho người hâm mộ Đức rất tức giận, lúc về bọn em rén lắm, cứ sợ bị người ta úp sọt, thiếu chút nữa phải viết chữ ‘tôi không phải là người Hàn Quốc’ lên trên mặt.”

Đình Sương nguyên bản chỉ muốn pha trò cười, ai dè tùy tiện kể chuyện cũ cũng dính đến Lương Chính Tuyên. Cậu nhận ra cứ hễ nói về mấy chuyện trước đây, không cẩn thận là rất dễ nhắc tới bạn trai cũ, sau này vẫn nên bớt nói lại thì hơn.

Bách Xương Ý nở nụ cười, hình như cũng không để ý lắm.

Đình Sương vội vàng lái sang chuyện khác: “Ờmm, bữa tối nay của thầy thế nào?”

Bách Xương Ý nói: “Cũng được. Ăn với thầy hướng dẫn ngày xưa.”

“Ra là thầy hướng dẫn…” Đình Sương đột nhiên nhớ đến dấu hôn to đùng mình cố tình lưu lại trên cổ Bách Xương Ý.

Nếu biết là thầy hướng dẫn thì đã không làm bậy.

Bách Xương Ý nói: “Ừ, sau khi ông ấy nghỉ hưu thì chuyển đến Tây Ban Nha sinh sống, hiếm lắm mới có dịp về nước.”

Đình Sương có chút thấp thỏm: “Về hưu rồi ạ, thế chắc ông ấy rất lớn tuổi rồi nhỉ… ông ấy có nói gì không?”

Bách Xương Ý hỏi: “Nói gì?”

Đình Sương ấp úng nói: “Thì… cổ đó.”

Bách Xương Ý đáp: “Cũng không nói gì.”

Đình Sương thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì may…”

Còn chưa kịp thở xong, đã nghe Bách Xương Ý nói nốt nửa câu sau: “Ông ấy hỏi tôi có biết dạo này áo cổ lọ đang là mốt không.”

Sau đó giáo sư Bách mặc áo cổ lọ nguyên một tuần liền.

Ừ, nghe đồn là vì hợp mốt.

Thứ sáu.

Sáng sớm trước khi ra ngoài, Đình Sương sửa soạn một phen, nào là tắm rửa, cạo sạch râu, vuốt keo xịt xóc, rồi còn cố ý mặc quần bò cạp trễ, bên trong là quần sịp bó màu đen. Cậu định học xong tiết buổi sáng, buổi chiều sẽ ra ngoài hẹn hò với Bách Xương Ý.

Ai dè, đến trưa Bách Xương Ý lại bảo với cậu rằng mình bận.

Khuyết điểm lớn nhất của đại giáo sư Bách chính là không có thời gian.

Ngoại trừ nhìn thấy trong giờ học, Đình Sương cũng chỉ biết chờ đến tối, lên DISTANCE tán gẫu vài câu với Bách Xương Ý, sau đó nói chúc ngủ ngon.

Đình Sương gõ chữ hỏi: Vậy lúc nào thì có thời gian hả…

Cycle: Ngày mai.

Ngày mai?

Đình Sương: Lúc nào ngày mai?

Cycle: Buổi sáng.

Đình Sương: Ngày mai là thứ bảy đấy.

Cycle: Tôi biết.

Anh biết?

Đình Sương có chút không vui à nha.

Thế mà hồi trước dám bảo ừ nhớ kỹ rồi. Rõ ràng cậu đã nói thứ bảy mình phải đi làm thêm ở quán cà phê, hiện tại đảo mắt đã quên sạch.

Còn dạy học gì nữa, trí nhớ không bằng một con cá vàng.

Đình Sương nhét điện thoại vào túi quần, cưỡi xe đạp về nhà.

Đến 11h đêm, Đình Sương tự lừa mình dối người, bày ra dáng vẻ không thèm để tâm, tùy tiện liếc mắt nhìn điện thoại di động.

Không có bất kỳ một tin nhắn mới nào.

Cậu nhìn chằm chằm ảnh đại diện của Cycle, thầm oán: em chủ động chúc thầy ngủ ngon nhiều lần như vậy, thầy không thể chủ động nói với em một lần hay sao? Một lần cũng không được hả?

Oán thầm xong cậu lại cảm thấy mình quá lập dị, cái trò ‘chúc ngủ ngon’ này chỉ là bệnh hình thức thôi, có gì hay đâu cơ chứ? Đi ngủ thôi.

Giữa lúc cậu đang chuẩn bị để điện thoại sang chế độ ‘không làm phiền’, trên màn hình xuất hiện một tin nhắn mới.

[DISTANCE] Cycle: Ngủ ngon.

Đình Sương ôm điện thoại từ trên giường bật dậy.

Bệnh hình thức á?

CMN người ta gọi là nghi thức tình cảm.

Nghi thức tình cảm đó có hiểu hay không?

Đình Sương phơi phới nửa ngày trời, vô cùng rụt rè đáp lại: Vâng thầy ngủ ngon.

Nhắn xong cậu lại tự cảnh cáo chính mình: Đình Sương, khống chế cái tay của mày coi, như thế là đủ rồi, cấm được nhắn mấy icon mèo mèo chó chó, phải duy trì tôn nghiêm đàn ông của mày.

Trước khi ngủ, cậu nghĩ, chuyện sáng thứ bảy cậu phải đi làm thêm, nếu Bách Xương Ý đã quên thì cứ quên đi vậy, giáo sư đều khá bận rộn, quên chuyện vặt vãnh này cũng là bình thường, lần sau gặp mình nhắc lại là được.

Ngày hôm sau lúc rời giường, tâm tình của Đình Sương tốt lắm.

Ra khỏi phòng ngủ, ánh mặt trời vừa vặn chiếu vào từ ngoài cửa sổ, mang theo bóng cây cối đong đưa trong hoa viên, đổ xuống nền sàn gỗ phòng khách. Cậu mở cửa sổ, hít sâu vài hơi, sau đó lấy điện thoại ra bật bài <Vùng Đất Thê Mỹ> của Quách Đỉnh, vừa khẽ hát vừa nhảy nhót theo tiết tấu. (♪♫)

Vừa nhảy nhót vừa soi gương rửa mặt.

Vừa nhảy nhót vừa đi rót cà phê.

Vừa nhảy nhót vừa sửa soạn để đến chỗ làm thêm.

Quán cà phê mà cậu làm thêm ở cách trung tâm thành phố không xa, tên quán là Freesia, đối diện có viện bảo tàng đồ chơi.

Đình Sương khóa kỹ xe đạp, đi vào quán chào hỏi đồng nghiệp Stephie một tiếng, sau đó vào phòng nhân viên để thay quần áo, quần dài màu đen, áo sơ mi trắng, tạp dề màu cà phê nhạt.

9h, quán cà phê bắt đầu mở cửa kinh doanh.

Stephie phụ trách pha cà phê và lấy bánh ngọt, Đình Sương phụ trách ghi order kiêm bartender.

Trước quầy thu ngân có để một lọ thủy tinh, bên trong có mấy đồng xu lẻ. Đây là chỗ để khách hàng có thể bỏ tiền tip vào, hết ngày thì số tiền trong lọ sẽ được Đình Sương và Stephie cưa đôi.

Đình Sương ghi order cho một khách hàng xong, xoay người làm một tách Affogato.

Stephie đang pha Matcha Latte cho vị khách khác, nhỏ giọng nói với Đình Sương: “Xì, 4.99 euro một tách Affogato.”

Đình Sương nở nụ cười, biết cô nàng đang oán giận vị khách kia 1 cent cũng không chịu bỏ vào lọ tiền tip.

Stephie đưa Matcha Latte đã làm xong cho một vị khách hàng, vừa xoay người một cái liền kích động nói với Đình Sương: “Chúa ơi, vừa có một cutie bước vào.”

“Cutie?” Đình Sương đưa Affogato cho khách, nhìn về phía cửa ra vào —— Quần thun dài, áo cổ lọ màu xám, kính không gọng, càng kính mảnh có dây.

Bốn mắt nhìn nhau, Bách Xương Ý hơi cong khóe môi.

Ánh mắt của Đình Sương lóe lên một tia vui vẻ, cũng không kiềm chế được mà cong môi lên.

Thì ra Bách Xương Ý không quên chuyện cậu phải đi làm thêm.

Stephie ngó Bách Xương Ý, lại ngó Đình Sương, nhìn thấy một đóm lửa ở trong tầm mắt của hai người. Cô nàng vỗ Đình Sương một cái: “Hê, thanh niên, đừng quên cậu đang làm việc đó nha.”

Đình Sương thu hồi tầm mắt, nói: “Khụ, chẳng phải chúng ta nên mỉm cười với khách hàng hay sao?”

Stephie chế nhạo: “Ừ, tất nhiên rồi, nhưng trong nụ cười ấy không bao gồm ‘liếc mắt đưa tình’.”

Đình Sương nỗ lực để vẻ mặt của mình nhìn trông nghiêm túc hơn.

Chờ Bách Xương Ý đi tới quầy thu ngân, Đình Sương cố ý bày ra cung cách phục vụ của nhân viên: “Chào buổi sáng, xin hỏi quý khách cần gì ạ?”

Bách Xương Ý liếc nhìn menu, nói: “Espresso.”

Đình Sương nhấn nhấn vài cái trên màn hình, hỏi tiếp: “Xin hỏi quý khách có muốn dùng thêm món gì không ạ?”

Bách Xương Ý nói: “Không cần, cảm ơn.”

Đình Sương nói: “Dạ, tổng cộng là 2.99 euro ạ, cảm ơn quý khách.”

Bách Xương Ý trả tiền, sau đó cầm tiền thừa bỏ vào trong lọ tiền tip.

Đình Sương làm xong cà phê, thời điểm đưa cho Bách Xương Ý, cậu không nhịn được mà hỏi: “Hình như đây là lần đầu tiên quý khách tới đây… tôi có thể hỏi tại sao quý khách biết đến Freesia không ạ?”

Bách Xương Ý nhìn cậu, giọng điệu mang ý tứ rất sâu xa: “Đối tượng hẹn hò của tôi không nói cho tôi biết địa chỉ hẹn hò, tôi chẳng còn cách nào đành phải điều tra một chút, may mắn quá, cách nhà tôi 4km chỉ có một quán cà phê này mà thôi. Hôm nay tôi định ngồi đây chờ cậu ấy.”

Đình Sương cực kỳ kiềm chế khóe miệng đang muốn giương lên lần nữa, giả vờ giả vịt gật đầu, nói: “Thì ra là như vậy. Chúc quý khách có một ngày tốt đẹp.”

Bách Xương Ý cong khóe môi, nói: “Cậu cũng vậy.”

Sau đó anh bưng tách cà phê đi, tìm một cái bàn cách đấy khoảng 2m, ngồi xuống phía đối diện với quầy thu ngân, vừa đọc báo vừa uống cà phê.

Chờ đến khi không có khách, Đình Sương nhìn chằm chằm Bách Xương Ý đang ngồi đọc báo, không nhịn được khẽ nói với Stephie: “Tôi có thể mang cho anh ấy thứ gì không? Tôi sẽ trả tiền.”

Stephie cũng nhìn chằm chằm Bách Xương Ý, nói: “Ting, tôi ủng hộ cậu. Anh ấy ngồi một mình suốt, chắc bị đối tượng hẹn hò cho leo cây rồi, thật đáng thương, cậu có thể nhân cơ hội xin số điện thoại luôn. Cậu muốn mang cho anh ấy món gì? Gato rừng đen? Tiramisu? Hay phomai dâu tây?”

Đình Sương nói: “Tôi muốn mang cho anh ấy…”

Toàn bộ.

Stephie hỏi: “Cái gì?”

Đình Sương nói: “Khụ, ý của tôi là tôi không biết anh ấy thích loại bánh nào, trông anh ấy có vẻ không thích đồ ngọt… A, hình như anh ấy uống xong cà phê rồi.”

Dứt lời, Đình Sương làm thêm một tách Espresso, bưng đến trước mặt Bách Xương Ý.

Bách Xương Ý giương mắt lên nhìn.

Đình Sương khom lưng đặt cà phê xuống, nói: “Cảm giác quý khách đã đợi rất lâu… tách này tặng cho quý khách.”

Tầm mắt của Bách Xương Ý rơi vào thắt lưng buộc dây tạp dề của cậu, một lát sau, tầm mắt mới chuyển sang tách Espresso kia, mở miệng nói nhỏ: “Tôi hi vọng đây là tách Decaf.”

Đình Sương hỏi: “Tại sao?”

Bách Xương Ý giương mắt nhìn về phía cậu: “Bởi vì tôi không muốn trở nên hưng phấn hơn nữa.”

(trong cà phê có chứa caffeine-một loại chất kích thích, còn cà phê decaf là cà phê đã khử caffeine)

CHÚ THÍCH

[1] Affogato: kem vani + cà phê nóng [2] Matcha latte [3] Espresso



[4] Gato rừng đen-Black forest cake [5] Tiramisu [6] Phomai dâu tây-Strawberry cheese cake 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play