Du Huyền Tư bị tai nạn xe.

Sau khi tỉnh lại hắn ngây ngốc nhìn Cẩm Nam ngồi bên giường cơ hồ cả đêm chưa chợp mắt. Cẩm Nam vừa định hỏi hắn có chỗ nào trên người khó chịu không thì Du Huyền Tư đã mở miệng trước: “Anh là ai?”

Giọng nói vẫn bao hàm quý khí như cũ lại pha lẫn chút nghi hoặc. Trên khuôn mặt anh tuấn gợi cảm là vẻ mê man mơ hồ.

Cẩm Nam nghe xong ngẩn người chốc lát rồi bật cười, còn có chút cảm xúc khó nói rõ. Anh đứng dậy rồi nhìn chăm chú vào mắt Du Huyền Tư, gằn từng chữ: “Du Huyền Tư, nếu như cậu không biết tôi là ai vậy thì tốt, chúng ta hiện tại không có quan hệ gì nữa.”

Giả dụ cái gì Du Huyền Tư cũng đã quên, vậy là do bản thân hắn không muốn người nữa. Đoạn tình cảm này cũng hóa thành hư ảo. Cẩm Nam dời mắt sang nơi khác, thần sắc lạnh đi.

Du Huyền Tư nằm trên giường bệnh vẫn đang mờ mịt nhưng bản năng lại nói với hắn tuyệt đối không được để người trước mặt rời đi, nếu không sẽ vĩnh viễn mất đi người đó. Hắn không hiểu vì sao nội tâm lại sinh ra suy nghĩ đó nhưng cảm giác ấy cực kì mãnh liệt, nhất là sau khi nghe được lời người kia nói. Du Huyền Tư mấp máy môi mà không nói được tiếng nào.

Cẩm Nam vừa quay người định đi thì cổ tay bị túm lại. Anh giật thót ngoảnh lại thì môi bị một thứ ấm áp mềm mại chạm vào. Du Huyền Tư quỳ gối trên giường nâng người dậy, tay siết chặt cổ tay Cẩm Nam, miệng hôn loạn lên môi anh. Lúc chạm vào người anh, thứ cảm xúc đau đớn lo lắng trong lòng mới giảm bớt, như thể hai người vốn nên thân mật khăng khít như thế. Hắn vừa khóc vừa liếm lung tung lên môi Cẩm Nam, không khác gì một con chó lớn, chẳng ăn khớp gì với vẻ ngoài của hắn cả.

Cẩm Nam âm thầm thở dài, may mà còn biết giữ anh lại. Anh đẩy Du Huyền Tư ra một ít, hắn lại càng thêm khủng hoảng dán sát tới. Anh không thể làm gì khác hơn là vỗ vai trấn an Du Huyền Tư: “Rồi, tôi không đi, cậu buông tôi ra trước đã.”

Du Huyền Tư có mất trí nhớ cũng không dám ngỗ nghịch với Cẩm Nam, hắn ngồi xuống giường nhưng vẫn không có cảm giác an toàn mà nắm chặt Cẩm Nam không buông.

Mất trí nhớ rồi càng thích làm nũng, Cẩm Nam liếc nhìn Du Huyền Tư còn vương lệ trên mặt, thầm phun tào ‘đồ quỷ ưa khóc’ nhưng không tránh ra.

“Cậu nghe cho kĩ, tôi chỉ nói một lần thôi. Tôi là người yêu cậu, Cẩm Nam. Cẩm trong gấm vóc, Nam trong Giang Nam.” Giọng nói đạm mạc dễ nghe truyền đến.

Du Huyền Tư nghe đến hai chữ ‘người yêu’ thì mắt lập tức lóe sáng, thiếu điều chưa vẫy đuôi thôi, hai mắt cười cong cong như trăng lưỡi liềm, vui vẻ dụi mặt vào hõm cổ Cẩm Nam. Anh thở dài vuốt vuốt tóc hắn.

Bác sĩ nói Du Huyền Tư bị mất trí nhớ ngắn hạn, chờ phù não giảm sưng và tiêu đi sẽ khôi phục lại trí nhớ. Vì lẽ đó nên Cẩm Nam làm thủ tục xuất viện rồi đưa Du Huyền Tư về nhà.

Du Huyền Tư trở nên dính người vô cùng, anh xem đó như phản ứng của chim non nên không để ý nhiều. Cho đến khi Cẩm Nam trông thấy Du Huyền Tư lén lút trộm quần lót chưa giặt của anh, nét mặt anh nứt một đường lớn. Cẩm Nam vừa thấy giận vừa không biết làm sao gõ cửa nhà tắm, Du Huyền Tư đang cầm quần lót lập tức quay người lại, trên mặt là biểu tình hoảng sợ tột độ.

Được lắm, bị phát hiện vẫn không chịu thả quần lót ra.

Du Huyền Tư thấy vẻ mặt của Cẩm Nam như thường nhưng vẫn ngoan ngoãn mở miệng trước: “Tiểu Nam…”

Cẩm Nam như cảnh cáo mà liếc đến đồ hắn cầm trong tay, Du Huyền Tư thế mà lại giấu nó ra sau lưng như che chở cho nó.

Cẩm Nam bất đắc dĩ nói: “Du Huyền Tư, thả đồ của tôi xuống, rửa tay rồi ra ăn cơm.”

Anh cố tình nhấn mạnh hai chữ ‘của tôi’, lúc này Du Huyền Tư mới nghe lời anh lưu luyến thả quần lót xuống rồi đi rửa tay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play