Du Huyền Tư mắc bệnh tâm thần, một người bệnh tâm thần vô cùng điên cuồng vô cùng biến thái.
Cẩm Nam biết rõ điều đó.
Nhưng ngày thường Du Huyền Tư không hề có hành động nào giống người mắc bệnh thần kinh cả, Cẩm Nam bắt đầu ngờ vực.
Bề ngoài anh tuấn gợi cảm, khí chất tao nhã mê người, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều đượm vẻ ưu nhã lễ độ như một thân sĩ trong lâu đài cổ.
Cẩm Nam quen biết Du Huyền Tư một đoạn thời gian vẫn chưa từng thấy dáng vẻ khi phát bệnh của hắn. Nhưng hầu như ai cũng nói với anh rằng hắn bị điên, thậm chí còn mắng hắn là một con quỷ biết cười, bảo anh nhanh chóng rời khỏi Du Huyền Tư.
Khi Cẩm Nam hỏi Du Huyền Tư về điều đó, hắn đang cúi đầu ăn kem bơ sữa, ăn đến dính một vòng kem trắng quanh môi.
Du Huyền Tư nghe xong ngừng tay múc kem, hơi nghiêng đầu qua một bên như không hiểu.
Cẩm Nam mỉm cười bảo hắn tiếp tục ăn.
Chắc là nói xấu sau lưng thôi, Cẩm Nam xát xát ngón tay lên mặt bàn, tiếp tục nhìn Du Huyền Tư chiến đấu với kem.
Du Huyền Tư cúi đầu ăn kem, trong đôi mắt xinh đẹp mỹ lệ lóe lên tia châm chọc.
Kẻ rác rưởi nào khua môi múa mép trước mặt Tiểu Nam đây nhỉ? Rõ phiền phức.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT