Một chùm tia sáng mặt trời xuyên qua khoang mạn thuyền chiếu xuống sàn nhà, mang theo một loại ảo giác đẹp mắt.
Lý Tịnh khẽ nheo mắt lại.
Trong khoang thuyền, ông ta đã đổi sang một bộ giáp vàng mới tinh, ngơ ngác ngồi trên mặt ghế. Thân thể ông ta khẽ khom, tay bưng chén trà nhỏ run run rẩy rẩy, nhìn qua tinh thần uể oải không phấn chấn.
Đám thiên tướng nghe tin nhanh chóng chạy đến chật ních cả lối đi, lại bị Na Tra cản hết ở bên ngoài cửa. Trong khoang thuyền nhỏ chỉ còn lại Lý Tịnh, Na Tra và hai vị Thiên Vương là Trì Quốc và Đa Văn.
Đa Văn Thiên Vương trầm ngâm một lúc mới chắp tay thấp giọng nói:
- Thiên Vương, từ biệt mấy năm, mọi người đều mong ngóng người, không trách bọn họ kích động như vậy. Thiên Vương có cần... lên boong thuyền nói vài câu với mọi người không?
Dứt lời, Đa Văn Thiên Vương lặng lẽ liếc mắt nhìn Trì Quốc Thiên Vương.
Lý Tịnh hấp háy mắt, há há miệng, một lúc lâu vẫn không nói câu nào, như thể vẫn còn chưa tỉnh hồn.
Na Tra nhìn qua Đa Văn Thiên Vương, nói khẽ:
- Cha ta mệt mỏi, vẫn nên nghỉ ngơi trước đã. Chuyện gặp mặt này, lúc khác hẵng nói.
Lúc này còn nghỉ ngơi?
Hai vị Thiên Vương hai mặt nhìn nhau.
- Thiên Vương.
Trì Quốc Thiên Vương ho khan hai tiếng nói:
- Không bằng... nên gặp mặt mọi người đi, coi như để cho mọi người an tâm. Gặp mặt xong rồi, chúng ta rút lui khỏi đây.
Một lúc lâu sau, bên ngoài cửa chợt vang lên tiếng đập cửa nhẹ.
Na Tra hít một hơi thật dài, tức giận quay người đi mở cửa, nghe thiên binh bên ngoài cửa kia rỉ tai vài câu bèn nhanh chóng quay trở lại.
- Làm sao vậy?
Trì Quốc Thiên Vương hỏi.
- Thiên Bồng Nguyên Soái muốn cầu kiến cha ta, nói là có chuyện quan trọng cần thương lượng. Có ngốc mới để ý tới hắn.
- Không phải muốn để chúng ta tiếp viện cho bọn họ chứ?
Đa Văn Thiên Vương cười khẽ nói.
- Cha, cha thấy sao? Có gặp hắn không?
Na Tra thấp giọng hỏi.
Trong nháy mắt giao nhau với ánh mắt của Na Tra, Lý Tịnh tránh đi, nhắm hai mắt lại. Ông ta dùng âm thanh khàn khàn nói:
- Không, không muốn, nói với hắn không gặp. Ta... không gặp ai hết.
...
Trong con đường tối đen như mực dưới dưới thành thị, Phong Linh cầm bó đuốc chậm chạp đi tới, nhấc chân bước qua đám thương binh nằm ngổn ngang.
Con mắt màu lam như phỉ thúy kia thỉnh thoảng không cẩn thận lại trông tới những vết máu được băng kín. Nhìn những khuôn mặt vặn vẹo lại vì thống khổ, tay nàng không tự chủ mà siết chặt lấy tà váy dài.
- Sao có thể như vậy...
Bỗng nhiên nàng cảm giác toàn bộ thế giới đã thay đổi, bèn cúi đầu không dám nhìn quanh nữa. Trong những thương binh vừa rồi... có người nàng quen biết sao?
Nàng không biết, nàng không có can đảm đưa bó đuốc trong tay lần lượt soi rõ từng gương mặt kia. Sau khi vừa vào cửa, nàng còn vứt thẳng bó đuốc xuống đất cát mà không cắm vào vách đá như thường ngày nữa.
- Ta nói này tiểu nha đầu.
- Ai đó?
Phong Linh giật mình, vội quay người lại.
Dựa vào ánh sáng yếu ớt, nàng mơ hồ nhìn thấy trong góc phòng tối như mực có một người, bèn giật mình lùi về sau hai bước tới sát bên cạnh bàn.
- Tiểu nha đầu à, lúc trước chẳng phải đã khuyên con không nên tới Hoa Quả Sơn rồi sao? Nhìn xem con bị dọa thành bộ dạng gì rồi hả? Đây không phải là nơi con ngẩn người đâu.
Thái Thượng từng bước đi ra khỏi bóng tối. Mãi đến khi ánh sáng rọi rõ gương mặt ông ta, Phong Linh mới thoáng thở phào.
- Lão tiên sinh, sao người lại ở đây? Nếu để thiên quân thấy sẽ gặp phải chuyện không may đấy!
- Nơi này là hang ổ yêu quái. Yêu quái còn không nhìn thấy ta, làm sao thiên quân nhìn thấy được?
Thái Thượng cười. Ông cách không chỉ một cái, ánh lửa trên ngọn đèn trở nên sáng hơn.
- Tóm lại người không nên tới đây.
Phong Linh xụ mặt:
- Nơi đây quá nguy hiểm.
Nói xong, Phong Linh quay người lật tới lật lui thẻ tre trên bàn,
Thái Thượng đi tới cạnh nàng, hỏi:
- Con nói xem, ở gian phòng kia không phải tốt hơn sao? Còn chạy tới đây làm gì?
- Trận chiến lần nay không biết khi nào mới kết thúc, con muốn mang vài thứ qua, rồi tiếp tục ở đấy tu hành.
- Cũng là một đệ tử chăm chỉ a.
Thái Thượng vuốt râu khẽ gật đầu.
- Đúng rồi, lão tiên sinh.
Phong Linh nhìn qua Thái Thượng hỏi:
- Phù triện lần trước người dạy con rất hữu dụng nha.
- Đương nhiên rồi, đồ của lão phu có cái nào không tốt?
Thái Thượng ngẩng đầu lên.
- À... Lão tiên sinh có thể dạy thêm cho con một chút nữa không?
- Tâm địa này của con... Nếu không phải may mắn thì làm sao sinh tồn được ở thế giới này đây?
Phong Linh nắm lấy ống tay áo Thái Thượng nói:
- Lão tiên sinh người nghĩ cách xem, Phong Linh biết nhất định lão tiên sinh có cách mà.
Nhìn Phong Linh, Thái Thượng khẽ khom người nói khẽ vào tai nàng:
- Cách thì có đấy, chỉ là ở đây con không dùng được. Còn có một việc nữa. Con khỉ nhà con đã thả Lý Tịnh ra, e là Hoa Quả Sơn gặp phải tai vạ đến nơi rồi.
- Hả?
Phong Linh giật mình kinh hoảng, trợn to hai mắt, tay bịt miệng lại.
Nàng lặng người một lúc mới tỉnh táo lại, hạ giọng nói:
- Không phải nói... Không phải nói đã giữ lấy Linh Lung bảo tháp của Lý Tịnh lại rồi sao? Hơn nữa thiên binh Nam Thiên Môn cũng không đánh tới. Vì sao.... Ý của lão tiên sinh là Lý Tịnh sẽ không cần tới Linh Lung bảo tháp nữa mà sẽ cường công Hoa Quả Sơn?
Thái Thượng cau hàng lông mày, chậm rãi lắc đầu nói:
- Hắn sẽ không. Linh Lung bảo tháp rất quan trọng, thiên binh Nam Thiên Môn cũng không thể so được với thủy quân Thiên Hà. Có điều, Nam Thiên Môn mạnh hơn thủy quân Thiên Hà không phải ở vào những điểm này.
- Vậy là những điểm gì?
Phong Linh ngơ ngác hỏi.
Thái Thượng nở nụ cười nhạt:
- Con có biết, vì sao Thiên Đình không điều đại quân tiếp viện cho thủy quân Thiên Hà không?
- Cái này... Thính Tâm tỷ nói là vì Thái Bạch Kim Tinh muốn lật đổ Thiên Bồng Nguyên Soái. Vì vậy... Vì vậy...
Thái Thượng lắc đầu nói:
- Không phải, nguyên nhân chính là vì chúng tiên trên Thiên Đình không cảm thấy Hoa Quả Sơn có gì đặc biệt hơn người cả. Dù là Hoa Quả Sơn giết chín vạn đại quân của thủy quân Thiên Hà, bọn họ cũng không cảm thấy có gì cả. Thậm chí đến Ngọc Đế cũng không coi trọng. Đây mới là nguyên nhân thực sự.
- Vậy...
- Nếu một tiên gia có tiếng nói trên Thiên Đình bị bắt giam ở Hoa Quả Sơn vài năm, nay được thả về Lăng Tiêu bảo điện, con nói xem sẽ thế nào?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Phong Linh đã chuyển sang tái nhợt.
...
Mặt đất nơi đây cắm đầy những khung thép của chiến hạm khổng lồ, nhìn từ xa như thể một ngôi mộ bằng sắt thép.
Thi thể cháy khô, vết máu đọng lại, tản ta mùi hôi thối nồng đậm dưới ánh mặt trời.
Hoa Quả Sơn lúc này đã không còn hình ảnh non xanh nước biếc như trước kia nữa.
Phong Linh nắm váy dài bay nhanh trên con đường núi hẹp dài. Thỉnh thoảng lại có mấy tên yêu quái dò xét xoay quanh trên đỉnh đầu nàng một vòng rồi lại rời đi.
- Khỉ Đá ca, Khỉ Đá ca vừa đánh xong một trận với đám thiên tướng Thiên Tâm, hiện có lẽ đang nghỉ ngơi trên ngọn núi chính.
Theo phương hướng Hắc Tử chỉ dẫn, Phong Linh nhanh chóng bay lên trời, không lâu sau đã đáp xuống trước một động phủ giữa sườn ngọn núi chính.
Lúc này Khỉ Đá như thể vừa ngâm người trong bể máu ra. Hắn đang ngồi xổm cạnh vách núi, tay vuốt vuốt ngọn tiểu tháp tinh xảo cao chừng một xích.
- Làm sao muội chạy tới đây hả?
- Lý Tịnh đâu?
Phong Linh hỏi.
- Lý Tịnh làm sao vậy?
- Không thể thả ông ta đi a!
- Nhưng mà... ta đã thả.
- Bắt ông ta trở về lại!
- Hiện tại bắt lại? Độ khó này có hơi lớn nha. Mười tám vạn đại quân đang canh chừng ông ta đấy. Làm sao vậy?
Khỉ Đá không hiểu nhìn Phong Linh đang đầy rối bời hỏi.
Xa xa, hạm đội Nam Thiên Môn đã bắt đầu khởi động bánh lái, từng chiếc từng chiếc chiến hạm chợt động.
...
Trong khoang, một thiên binh quỳ một gối xuống trước người Lý Tịnh, chắp tay nói:
- Khởi bẩm Thiên Vương, Thiên Bồng Nguyên Soái của thủy quân Thiên Hà cầu kiến.
- Nói không gặp, không gặp ai hết!
Lý Tịnh không nhịn được nói.
- Thế nhưng là...
Thiên binh nuốt khan nói tiếp:
- Thiên Bồng Nguyên Soái đã cho chiến hạm chặn ngang trước mặt quân ta, nói là hôm nay nhất định phải gặp Thiên Vương người. Nếu đã không gặp, hay hạ lệnh toàn bộ hạm đội đi đường vòng?
Nghe vậy, Lý Tịnh lập tức mở to hai mắt nhìn, một tay quét qua chén trà trên bàn, nước trà văng tung tóe đầy đất. Ông ta nghiến răng nghiến lợi nói:
- Thiên Bồng này thật sự không biết tốt xấu! Ngươi nói cho hắn biết, nếu không tránh ra đừng trách bản Thiên Vương không khách khí!
Thiên binh kia giật nảy mình.
Không khách khí thì sẽ thế nào?
Chẳng lẽ thật sự dùng quân hạm đụng vào chiến hạm quân đội bạn sao?
Tuy nói Thiên Đình có lệnh cưỡng chế tất cả quân đội, không cho phép trợ giúp thủy quân Thiên Hà nhưng ít nhất trên danh nghĩa vẫn là quân đội bạn a.
Đang lúc thiên binh kia bàng hoàng không biết nên chuyển đạt hay không thì Trì Quốc Thiên Vương đã lặng lẽ đến gần Lý Tịnh hạ giọng nói:
- Thiên Vương, Thiên Bồng này tính tình quật cường, nếu dùng sức mạnh sẽ càng bám không buông. Chi bằng cứ tiếp kiến đi đã. Nếu hắn đưa ra thỉnh cầu quá phận, chúng ta đại khái cứ theo ý chỉ bệ hạ mà làm, không để ý tới cũng được.
- Đúng vậy a, Thiên Vương.
Đa Văn Thiên Vương phụ họa nói:
- Chúng ta cứ nhã nhặn từ chối thỉnh cầu không hợp lý là được, có lẽ hắn cũng không dám dùng sức mạnh.
Lý Tịnh hít một hơi thật dài, thoáng suy nghĩ một chút rồi phất tay áo nói:
- Bảo hắn nhanh lên. Muốn nói gì thì tranh thủ thời gian vào đây nói. Chúng ta sắp rút quân, không có thời gian tán nhảm với hắn
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT