Dịch: Hoangtruc

Biên: †Ares†

Núi Côn Lôn.

Hơn trăm chiếc chiến hạm trùng trùng điệp điệp lơ lửng, che kín cả bầu trời.

Bên dưới bóng râm là đám thiên tướng không ngừng đi tới đi lui, vô số tu sĩ tụ tập. Tràng cảnh rầm rộ có thể nói là chưa từng có.

Với đa số người tu đạo tầng dưới chót mà nói, gia nhập thiên quân chính là một lối đi vô cùng tốt.

Tuy nói thủy quân Thiên Hà không được chào đón ở Thiên Đình, nhưng dù sao thanh danh vẫn vang xa khắp thế gian. Đó là tuyến đầu trong cuộc chiến ngàn năm trừ yêu, chiến công hiển hách, phân đất phong hầu rất nhiều, là đội binh sĩ được tu sĩ thế gian hoan nghênh nhất.

Trong mắt người tu đạo tầng dưới, gia nhập chi binh sĩ như vậy, rời xa khỏi phân tranh Thiên Đình hiển nhiên càng dễ dàng trở nên nổi bật hơn tham gia binh sĩ loại hình phòng ngự như gia nhập Nam Thiên Môn nhiều.

Dù sao đại đa số tu sĩ tầng chót ở núi Côn Lôn này chỉ dính đến danh nghĩa Xiển Giáo nhưng lại không có địa vị cụ thể nào cả.

Lần này là trưng binh tạm thời, điều kiện thoải mái, còn có rất nhiều điều kiện hậu đãi khiến đám tu sĩ núi Côn Lôn vui vẻ không thôi.

Nhưng mà lần trưng binh nhộn nhịp chưa từng có này đã bị cưỡng ép dừng lại rồi. Từng đám tu sĩ tụ tập bên ngoài doanh địa đang duỗi dài cổ ngóng xem thế nào, còn đám thiên binh đóng giữ trong doanh địa lại càng không biết phải làm sao.

Ngay lúc này, bên trong động Kim Quang cách doanh địa này không đến ba dặm, Thiên Nội đang ngồi đối diện với Thái Ất chân nhân.

Trong điện đường chỉ có hai người, tràn ngập một loại khí tức không bình thường.

- Thiên Nội tướng quân à.

- Vâng.

- Lần này trưng binh thuận lợi chứ?

Thái Ất chân nhân tự tay rót một chén trà nóng hổi chuyển đến trước mặt Thiên Nội.

- Nhờ phúc của chân nhân, coi như thuận lợi.

Thiên Nội đưa hai tay nâng chén trà lên, nhấp một ngụm.

Thái Ất chân nhân gật đầu hỏi:

- Xuất chinh bao nhiêu rồi?

- Đã có năm ngàn tám trăm người qua vòng kiểm tra, được đưa tới chỗ mạt tướng. Hiện có lẽ có tám ngàn người đi.

- À?

Thái Ất chân nhân cười khẽ, vuốt vuốt râu dài nói:

- Trong khoảng thời gian ngắn này, không ngờ chiêu mộ được tới năm ngàn tám trăm người? Chỉ sợ đây là lần trưng binh nhiều nhất rồi nhỉ. Thiên Nội tướng quân có cảm thấy đã đủ rồi hay không?

Dứt lời, ông ta khẽ nhướng mắt lên nhìn Thiên Nội.

Sắc mặt Thiên Nội chợt biến đổi. Gã ho khan hai tiếng, miễn cưỡng cười nói:

- Chiến sự trước mắt căng thẳng, năm ngàn tám trăm người quá ít. Theo như dự tính, có lẽ cần có mười vạn người may ra mới bổ sung đủ quân chế hiện hữu. Vì vậy, kính xin chân nhân cho phép quân ta tiếp tục trưng binh. Dù sao thì chuyện trừ yêu này, núi Côn Lôn cũng có lợi mà.

- Mười vạn người sao?

Thái Ất chân nhân thở dài, nói:

- Núi Côn Lôn ta đây không quá trăm vạn đạo đồ. Nếu thật sư chọn lấy mười vạn người xuất chinh, chỉ sợ toàn bộ đạo đồ cảnh giới Nạp Thần nơi đây còn chưa đủ?

- Chuyện này cũng không còn cách nào. Yêu quân thế lớn, kính xin chân nhân thứ lỗi. Dù sao chuyện trừ yêu này là trách nhiệm của mỗi người, Thiên Nội thay mặt trên dưới thủy quân Thiên Hà cảm tạ chân nhân đã ủng hộ hết lòng tới bây giờ.

Thiên Nội chắp tay nói.

Thái Ất chân nhân cười ha ha, nói:

- Thủy quân Thiên Hà cúc cung tận tụy vì Thiên Đình là chuyện rõ như ban ngày, chúng ta cũng chỉ cố hết sức ủng hộ mà thôi. Chỉ có điều...

Dừng một chút, Thái Ất chân nhân uyển chuyển nói:

- Lần này trưng binh với quy mô lớn như thế, sao lão phu lại không nhận được thư từ quân vụ thự ở Thiên Đình thỉnh cầu phối hợp như trước kia? Thật sự, khiến lão phu có hơi khó hiểu.

Sắc mặt Thiên Nội lập tức đầy khó coi. Gã nâng chén trà lên uống một hơi cạn sạch, lại ngậm miệng không nói.

Thấy thế, Thái Ất chân nhân cũng không nói chuyện, chỉ tiếp lấy chén, rồi lại rót đầy đưa cho Thiên Nội. Gã uống bao nhiêu, ông ta lại rót đầy bấy nhiêu.

Thời gian cứ thế dần trôi đi.

Thiên Nội trầm ngâm một lúc lâu, sau đó mới hít một hơi nói:

- Ta cũng không gạt chân nhân. Lần này quả thật thủy quân Thiên Hà ta gặp phải chút ít khó khăn, có điều... thỉnh chân nhân yên tâm, lời hứa mà thủy quân Thiên Hà ta ưng thuận lúc trưng binh nhất định sẽ thực hiện được, tuyệt sẽ không bạc đãi tướng sĩ.

- A?

Thái Ất chân nhân lại cười khẽ, nâng chén trà lên nhấp một ngụm, sau đó lấy tay vuốt vuốt chén trà mang đầy phong cách cổ xưa kia. Ông ta ung dung nói:

- Lão phu dù ở rừng sâu núi thẳm nhưng chuyện Thiên Đình vẫn có nghe được một hai. Thiên Nội tướng quân không nói, lão phu cũng biết một số đấy. Chỉ sợ Thiên Bồng Nguyên Soái của các ngươi, lần này gây ra phiền toái lớn rồi.

Thiên Nội nhìn Thái Ất chân nhân chăm chăm, chậm rãi nói:

- Chuyện ôn độc kia, sớm muộn gì cũng có ngày tra ra được manh mối.

- Vậy trước khi tra ra được manh mối thì sao?

- Chuyện này...

Thiên Nội cắn răng nói:

- Chân nhân không cần suy nghĩ nhiều. Tuy lần này có chút hiểu lầm nhưng có thế nào cũng sẽ không liên lụy tới tướng sĩ bình thường.

Thái Ất chân nhân ngẩng đầu lên thoáng suy nghĩ, rồi khẽ cười nói:

- Tướng quân đã nói thế, lão phu tự nhiên tin rồi. Chỉ là, nghe nói quý quân chiến sự bất lợi tại Đông Thắng Thần Châu, Thiên Đình đã hạ lệnh chúng tiên không được phép hiệp trợ. Nói như vậy, đạo đồ núi Côn Lôn ta gia nhập quý quân chẳng phải là lành ít dữ nhiều?

Thiên Nội lạnh lùng hỏi:

- Chẳng lẽ chân nhân không tin tưởng thực lực thủy quân Thiên Hà ta?

- Thủy quân Thiên Hà thực lực hùng hậu, tất nhiên lão phu tin chứ. Chỉ là, mấy môn đồ này, dù bối phận không ra sao nhưng vẫn tôn xưng lão phu một tiếng sư thúc tổ. Chuyện này liên quan đến an nguy, há lão phu có thể ngồi yên không lý đến?

Thái Ất chân nhân thò tay gõ nhẹ lên sàn nhà nói:

- Tất nhiên, cũng phải cân nhắc chút ít cho bọn họ, không thể qua loa hời hợt được.

- Chân nhân, thiên quân ta đã sớm có ước định với Xiển giáo, đạo đồ núi Côn Lôn có nguyện ý gia nhập thiên quân hay không đều dựa cả vào ý nguyện cá nhân bọn họ, bất luận kẻ nào cũng không có quyền can thiệp!

- Đúng, ngươi nói rất đúng, ngươi nói đều đúng.

Thái Ất chân nhân khoát tay áo, vuốt vuốt ống tay áo lại, rồi rót thêm chén trà cho Thiên Nội xong mới ung dung nói:

- Chuyện tòng quân dựa hoàn toàn vào ý nguyện cá nhân. Chỉ là, nếu lão phu công khai tình cảnh hiện nay của thủy quân Thiên Hà ra, ngươi đoán xem còn có bao nhiêu người nguyện ý gia nhập đây?

- Ông!

Thiên Nội đứng lên, lớn tiếng nói:

- Thái Ất chân nhân! Nếu không có thủy quân Thiên Hà ta chinh chiến thiên hạ, lấy đâu thái bình hôm nay cho núi Côn Lôn?

Thái Ất chân nhân khẽ thẳng người lại, nhìn thẳng Thiên Nội nói:

- Nếu không có Xiển giáo ta, lấy đâu ra Thiên Đình hôm nay? Thủy quân Thiên Hà cũng dựa vào đâu mà phát triển lên?

Trong lúc nhất thời, mặt mày Thiên Nội đỏ lên, lại không phản bác được.

Một lúc sau, Thái Ất chân nhân mới cười nói:

- Nếu là lão phu không nhìn ra được, làm sao còn để cho các ngươi trưng binh? Cái này gọi là ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê, Thiên Bồng Nguyên Soái trung thành một lòng, ngươi không nói thì trong lòng lão phu cũng hiểu rõ. Chỉ là mọi chuyện cũng có mức độ. Xiển giáo ta cũng chỉ có thể làm được như vậy thôi. Hôm nay đã có năm ngàn tám trăm người, mong rằng quý quân đã thấy đủ rồi. Nếu lão phu công khai tình huống thực tế ra cho mọi người, chỉ sợ quý quân khó mà có được số này xuất chinh nữa. Vì vậy, uống xong chén trà này, kính mong tướng quân lên đường tiến về Hoa Quả Sơn trợ giúp Thiên Bồng Nguyên Soái, nếu cứ kéo dài, e là ở chiến sự bất lợi a...

Dứt lời, ông ta lại rót thêm một chén trà đầy.

...

- Núi Côn Lôn chỉ cho quân ta thu năm ngàn tám trăm người?

- Căn cứ vào báo cáo của Thiên Nội, Thái Ất chân nhân đã hạ lệnh trục khách.

Trong doanh trướng, Thiên Bồng cắn chặt răng, nhắm chặt hai mắt lại.

Nếu ngay cả núi Côn Lôn còn muốn phân rõ giới hạn thì...

- Nguyên soái, mấy ngày nay không ngừng có có yêu quái tiến vào Hoa Quả Sơn, cứ như thế, chỉ sợ...

Thiên Phụ không nói gì thêm nữa, có điều sao Thiên Bồng còn không hiểu rõ chứ?

Hoa Quả Sơn đã vượt qua được thế công của thủy quân Thiên Hà, tất nhiên hiện tại thanh danh lan truyền cực lớn trong đám yêu quái. Chưa kể giờ mới chỉ là bắt đầu.

Một thời gian nữa, chỉ cần tin tức này truyền đi, sẽ có thêm nhiều yêu quái tranh nhau tới nương nhờ. Đến lúc đó, một bên là thủy quân Thiên Hà không có chút sức lực nào, một bên là Hoa Quả Sơn đang dần dần lớn mạnh...

Coi như toàn bộ mười vạn viện quân của thủy quân Thiên Hà có đến đây thì lại thế nào?

Nơi này là địa bàn của Hoa Quả Sơn, dù có thể chính diện đánh bại đại quân Hoa Quả Sơn thì y vẫn còn phải đối mặt với nhiều khó khăn chồng chất là làm thế nào chiến đấu công hãm mạng lưới ngầm khổng lồ của Hoa Quả Sơn...

Trong lều vải trống rỗng yên tĩnh không một tiếng động.

- Thiên Phụ, ngươi nói xem, hiện tại chúng ta có nên lui về không đây?

Thiên Bồng mở hai mắt phủ đầy tơ máu, thấp giọng hỏi.

Một lúc sau, Thiên Phụ mới khẽ khom người nói:

- Mạt tướng, không dám nói bừa.

Đúng lúc này, một thiên binh xốc rèm cửa lên, đi đến nói:

- Khởi bẩm nguyên soái, Hoa Quả Sơn đã thả Thác Tháp Thiên Vương Lý Tịnh của Nam Thiên Môn.

- Hả?

Hai mắt Thiên Bồng chợt mở lớn lên:

- Đưa ta qua nhìn xem!

Thiên Bồng và Thiên Phụ nhanh chóng đi theo thiên binh kia ra bên ngoài, đến thẳng tiền tuyến.

Đứng ở phía trên dãy núi, y nhìn thấy phía xa là Lý Tịnh đang mặc bộ quần áo tù được Na Tra nâng đỡ, run rẩy leo lên trên chiến hạm tiếp ứng của Nam Thiên Môn.

Chiến hạm giương buồm bay thẳng hướng hạm đội Nam Thiên Môn.

- Thiên Phụ, thay ta cầu kiến Lý Tịnh.

Thiên Bồng thấp giọng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play