Suốt một năm quốc tang,
trong kinh nhà có tước đều treo đèn lồng trắng trước cửa. Hoàng đế
trước thì thi hành luật lệ nghiêm khắc, sau đánh thắng quân phản loạn,
uy quyền ngày một tăng, các công tử bột trong thành dù lòng ngứa ngáy
kịch liệt cũng không dám làm gì xằng bậy.
Lại thêm hai tháng, hoàng đế ra lệnh ban hôn cho mấy con cháu tôn thất
tính tình thành thật, các nhà quyền quý mới thở phào nhẹ nhõm, ai muốn
nạp thiếp thì cứ nạp thiếp, muốn cưới vợ thì cưới vợ, muốn đi thanh lâu
thị sát thì … ách, thay quần áo đôi mũ to che đầu rồi đi.
Lão phu nhân nói được là làm được, chờ Cúc Phương nghỉ ngơi sau khi sảy
thai tầm mười ngày xong bày một bàn rượu xem như đưa nàng lên làm lẽ.
Vương thị nể mặt mà thưởng hồng bao, sau đó dựa theo dì Hương, dì Bình,
đưa dì Phương mới nhậm chức đến ở chính viện. Dì Phương hàng ngày nhìn
Trường Đống đeo túi sách ra ra vào vào đi học liền nhớ đến đứa con vô
duyên của mình, càng thêm hận dì Lâm.
Chưa hết tháng ở cữ, dì Phương không thể thị tẩm nhưng vẫn có thể sờ sờ
tay nhỏ, hôn nhẹ miệng nhỏ, nói mấy câu nịnh nọt khen tặng làm Thịnh
Hoành cười đến run cả chòm râu, tiện thể lại lau nước mắt đau xót cho
đứa bé đã mất kia làm Thịnh Hoành càng căm ghét Lâm thị.
Qua thêm mấy ngày, phủ Vĩnh Xương Hầu đưa đến sính lễ, Vương thị giờ coi Mặc Lan như ôn thần, chỉ hận không thể gả chị ta ra ngoài ngay hôm sau, đồ cưới cũng đã sớm chuẩn bị xong. Bên kia cô Xuân Khả cũng không chờ
được nữa, sinh con ra rồi mới kính trà cũng khó nhìn. Hai bên gặp nhau
ngày hai mươi tám tháng sáu, ngày thành hôn là mùng tám tháng bảy.
Việc kết hôn được quyết định, Mặc Lan liền náo loạn muốn làm lễ cảm ơn
công nuôi dưỡng của Thịnh Hoành. Hải thị lúc đầu không chịu nhưng Mặc
Lan lấy danh nghĩa hiếu đạo, Hải thị không thể không đáp ứng. Ai ngờ Mặc Lan ở trước mặt Thịnh Hoành bắt đầu khóc, đầu tiên là nói mình bất
hiếu, một lúc lại hối hận mình làm cha mẹ liên lụy, sau đó lại cầu xin
tha tội cho dì Lâm.
“Cha ơi, con gái sắp lập gia đình cũng phải nể mặt Hầu phủ, dù gì cũng
nên đưa dì trở về. Con gái là miếng thịt trên người dì rớt ra, thế nào
dì cũng phải nhìn con gái ra cửa”. Mặc Lan quỳ trước gối Thịnh Hoành,
khóc như hoa lê dầm mưa, mười phần thể hiện tình cảm mẹ con xúc động.
Quả nhiên, Thịnh Hoành chỉ lạnh lùng nói: “Lo cho hôn sự của con chu
toàn là phu nhân, đi cầu hôn cho con là lão phu nhân, nếu con thật có
lòng thì hãy đi tạ ơn họ. Dì Lâm phạm vào gia pháp nên phải lấy pháp xử
lý. Con không được ỷ hôn sự với hầu phủ đã được quyết định rồi mà càn
rỡ. Nếu con thật sự nhớ dì của con thì báo một tiếng trong người có bệnh để miễn hôn sự, về chăm cô ta ở thôn trang đi.”
Mặc Lan kinh ngạc ngây cả người, không dám tin nhìn Thịnh Hoành. Chị ta
không biết rằng hôm lão phu nhân thẩm vấn thì Thịnh Hoành ở ngay phía
sau rèm, càng không biết là mấy ngày gần đây, Cúc Phương đã rót vào tai
Thịnh Hoành bao nhiêu lời nói xấu dì Lâm.
Thịnh Hoành lại nghiêm khắc dạy dỗ Mặc Lan thêm vài câu, rồi gọi Hải thị đến đưa Mặc Lan đi, ra lệnh phải trông giữ nghiêm ngặt.
Mặc Lan không tin, lại xông ra ngoài sân lần nữa. Xưa nay con gái sắp
lấy chồng ai mà không được yêu thương, người trong nhà cũng phải nhường
nhịn vài phần, cũng không thể phạt nặng. Lần này Vương thị thật sự quyết tâm, không nói hai lời đầu tiên là trói người bên cạnh Mặc Lan tàn nhẫn đánh cho một trận sau đó đem đi bán. Mặc Lan không ngừng khóc lóc, lôi
kéo tay áo Hải thị.
Hải thị bị ép quá, Vương thị liền cho người đến truyền lời: “Cô chủ
không khỏe là do người phía dưới hầu hạ không chu đáo, cô chủ lại ầm ĩ
nữa thì bán người, lần lượt đuổi hết Bích Đào, Phù Dung, Thu Giang… Bao
giờ cô đi lấy chồng sẽ chọn cho cô mấy đứa thật thà mang đi.” Mặc Lan
nhìn mấy đứa hầu quỳ một vòng xung quanh mình, cắn chặt răng, rồi cũng
không dám ồn ào nữa.
Thực ra con gái đi lấy chồng với nhà mẹ đẻ là quan hệ kìm hãm lẫn nhau.
Nhà mẹ đẻ trơ mắt nhìn con gái gả ra ngoài bị bắt nạt mà không giúp đỡ
sẽ bị cười là vô dụng, còn con gái vô lễ với nhà mẹ để sẽ bị chụp mũ
“bất hiếu ngỗ nghich”, mà trong danh sách thân thích của Mặc Lan không
có dì Lâm, nhưng lại có Vương thị.
Vương thị cả đời này nghênh ngang mà sống, dù cho gặp phật bị phật đập,
thấy thần bị thần đánh cũng chưa từng sửa đổi tính nết ương ngạnh mạnh
mẽ của mình, giờ sao lại phải ngại một đứa con vợ lẽ khóc lóc om xòm.
Phủ Vĩnh Xương Hầu đã tới xin cưới, danh tiếng của họ Thịnh coi như được bảo toàn. Mặc Lan nếu lại làm loạn, nàng ta ước gì hôn sự này rối tung
lên.
Mặc Lan cũng là đứa biết thiệt hơn, chỉ ngồi ngoan ngoãn ở Sơn Nguyệt cư chờ ngày cưới.
Ngày hai mươi tám tháng sáu là ngày tốt, ngoài phủ Vĩnh Xương Hầu cũng
có nhiều nhà quyền quý khác chọn ngày này làm hỉ sự, nhà hộ bộ tả thị
lang gả con gái, ngự sử đô sát viện cưới con dâu, con trai Phúc An công
chúa cưới vợ bé… còn có thủ phụ đương triều cùng phủ Tề quốc công (Tề
Hành cưới vợ hai đó) kết làm thông gia.
Ban đêm, Thịnh Hoành uống rượu mừng ở nhà quan trên về, thay thường phục xong liền đến thư phòng, mở cửa phòng ra đã thấy Trường Bách ngồi cạnh
bàn chờ, lúc này đứng dậy hành lễ. Thịnh Hoành cảm giác thỏa mãn, gật
đầu rồi trêu con trai: “Con về sớm thế, đồ ăn ở phủ Tề Quốc công chắc
cũng chưa ăn phải không”.
Trường Bách nhàn nhạt trả lời: “Món ăn rất ngon, chỉ có sắc mặt mẹ rất
khó coi.” Thịnh Hoành khẽ cau mày, đi thẳng đến ngồi phía sau bàn: “Việc của Như Lan, mẹ con tức giận cũng đúng, nhưng mà mẹ con cũng có lỗi.”
Trường Bách không hề lay động, đi tới bên bàn trà cạnh bàn đọc sách, rót ra một chén trà đậm từ cái ấm tử sa nung
(một loại đất sét, có nhiều ở Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô) chạm hình “tuế hàn tam hữu”
(xem hình minh họa) , vững vàng bưng đến trước mặt Thịnh Hoành rồi nói: “Con trai không
tiện bình luận về sơ suất của mẹ, việc này, cũng không thể trách hiền đệ Nguyên Nhược (
Tề Hành) được.” Mới nghe như là đang nói chỗ sai của Bình Ninh quận chủa, thực ra là đang nhắc đến chuyện của Vương Thị.
Uống rượu xong miệng khô không khốc, Thịnh Hoành đón chén trà một hơi
uống cạn rồi gật gù: “Cháu Tề hành xử cũng khá, may mà nhờ có nó lén báo tin cho con, cha mới không dâng sớ tấu theo Nghiêm đại nhân. Hôm qua
sau khi cha đi tìm Lư lão đại nhân bèn chứng thực là có sự lạ.”
Trường Bách tay cầm ấm trà rót thêm vào chén của phụ thân nói khẽ: “Hay
cha xem lại, Nghiêm đại nhân là người có kinh nghiệm lâu năm trong quan
trường, có thể có thâm ý.”
Thịnh Hoành lần thứ hai nâng chén trà lên, khẽ nhấp một ngụm rồi giải
thích cùng con trai: “Cam lão tướng quân mười mấy năm qua nắm giữ quân
quyền, kiêu ngạo kể công, khi Bạc lão soái trả binh phù cho hoàng
thượng, hắn còn dám ngông cuồng lên mặt. Năm trước Bắc phạt, hoàng
thượng đã dốc hết binh lực của ba doanh trại lớn, Cam lão tướng quân lại dẫn đại quân không tham gia, bỏ mặc quân Yết Nô tung hoành ở biên
thành. Thẩm quốc cữu cùng cậu hai Cố thừa dịp ra oai bình định phía Nam
bèn cầm quân diệt địch ở phía Bắc, chẳng những chia đi một nửa binh
quyền của lão Cam, còn liên tục chiến thắng, thu được vô số quân nhu dê
bò. Lư lão đại nhân niệm tình ngày trước ở công bộ, hôm qua lén tiết lộ
với cha, mấy ngày trước truyền về tin chiến trường, hoàng thượng ra chỉ
giữ kín không báo, nói là, Thẩm quốc cữu phá lều của chủ soái Yết nô,
còn cậu hai Cố chém được vua Tả Cốc Lễ cùng vô số thuộc hạ. Con nói xem, lần này Nghiêm đại nhân không phục quân lệnh lại còn dâng sớ tố hai
người Thẩm Cố gây hại, không phải là tự chuốc lấy khổ sao?”
Trường Bách thoáng trầm tư rồi hỏi: “Nghiêm đại nhân vốn là người cẩn
thận, lần này sao lại đi dâng sớ về hai người Thẩm Cố? Chẳng lẽ ông ta
không biết, hai người đó một là em ruột của hoàng hậu đương triều, một
là tâm phúc của hoàng thượng.” Trường Bách tuy tư chất thông minh nhưng
cuối cùng cũng chỉ là ngày ngày đọc sách thánh hiền ở hàn lâm viện,
không nắm rõ về quan hệ rắc rối phức tạp không rõ ràng bên trong triều
đình.
Thịnh Hoành đậy nắp chén trà, món đồ sứ phát ra tiếng lêu lách cách. Ông ta chậm rãi nói: “Con không biết, triều đình ta xưa nay võ tướng bị
quan văn khống chế, trừ phi là hoàng thân quốc thích hoặc con nhà quyền
quý, nếu không một võ tướng trong triều không người giúp đỡ như Cam lão
tướng quân sao lại có thể ở trong quân đội mười mấy năm không ngã, chỉ
là không biết cấp trên của Nghiêm đại nhân là ai? Thân thủ phụ khôn khéo lưu hoạt, trăm sự không dính, chỉ sợ những người này làm sai, cha
nhìn đương kim thánh thượng không dễ nói chuyện như tiên đế nha.”
Trường Bách yên lặng gật đầu xong lại hỏi: “Nếu hôm qua phụ thân đã biết việc Nghiêm đại nhân dâng sớ sợ là chuyện không tốt, sao hôm nay vẫn đi Nghiêm phủ ăn cưới?”
Thịnh Hoành vuốt râu cười: “Bách Nhi nhớ kĩ, đối nhân xử thế chốn quan
trường nếu không cực kì cứng rắn cực kì kiên quyết, thẳng tiến không
lùi, thì phải ẩn dật, nếu cha không lên tiếng hùa theo Nghiêm đại nhân
thì cha chỉ là không có chính kiến, nhưng mà cấp trên và cấp dưới cũng
không thể ngay lập tức rũ sạch quan hệ, sẽ khiến người ta chê trách.”
Trường Bách thật lòng lắng nghe, bên trong thư phòng im lặng một lúc.
Thịnh Hoành lại quay ra nhìn con trai rồi nói: “Cha thấy cháu Tề rất
tốt, ghi nhớ tình nghĩa xưa kia với con, là người có thể kết giao. Vợ
của con là người hiền lành, biết là lần này phải đưa hai phần quà, không cần sợ mẹ con tức giận, cha sẽ đi nói. Còn có Văn… Cháu ngoan, thực ra
cũng là người tốt, là Mặc Lan không có phúc. Con là sư huynh, cũng nên
an ủi nhiều một chút.” Thịnh Hoành lại thở dài, trên mặt lộ vẻ thất
vọng, “Thôi quên đi, xem như con bé Mặc Lan phải tự lo cho chính mình
thôi, chúng ta có thể làm gì đều đã làm rồi, đáng trách chính là lần này làm lão phu nhân vất vả đến bị bệnh, may mà cái Minh là đứa hiếu thuận, lúc nào cũng ở bên chăm sóc.”
Thịnh lão phu nhân đã cao tuổi, đi đường xóc nảy mệt nhọc, về đến phủ
lại đại chiến một hồi, sau khi xong xuôi việc của Mặc Lan liền bị một
trận cảm lạnh nằm liệt giường, đến cuối tháng sáu trời ấm lên mới dần
chuyển biến tốt.
Minh Lan lần đầu tiên cảm thấy thân thể mình thật khỏe mạnh, chăm sóc
bệnh nhân gần một tháng liền mà không hắt xì hơi cái nào, đây là môt
tiêu chí đánh dấu thời đại mới, biểu thị thân thể này bị một trận ốm
nặng gần chết từ hồi sáu tuổi, đến giờ có thể coi là triệt để hết bệnh.
Việc này dễ dàng lắm sao?! Đây là thời kỳ mà cảm lạnh cũng có tỉ lệ tử
vong là 10%, là địa ngục cho phụ nữ sinh đẻ tỉ lệ tử vong lên đến 20%.
Minh Lan mỗi ngày đều kiên trì không ngừng đi bộ rèn luyện, kiên quyết
bỏ thói kiêng ăn kén ăn, không ăn các loại đồ ăn không dinh dưỡng, chú ý cân đối lượng thức ăn cho phù hợp, còn phải ăn uống vệ sinh, đủ chín
năm rồi đó nha.
Minh Lan cao hứng, xách lưới ra ao cố kiếm được hai con cá to, quyết tâm nấu cho lão phu nhân một bữa canh cá mới lạ. Sau khi giao cá cho bác
gái đầu bếp, dặn dò chú ý củi lửa gia vị xong, bèn thả ống tay áo đi qua phòng lão phu nhân, thấy bà đang ngồi híp mắt nhìn một phong thư.
“Đã không cho phép con đến gần ao cá rồi, sao lời của bà mà cũng không
nghe?!” Lão phu nhân một ngày không dạy dỗ Minh Lan là cảm thấy ngứa
xương. Minh Lan liền làm bộ không nghe thấy, nghiêng đầu nhìn trái nhìn
phải rồi nói: “Hôm nay trời thật là đẹp.”
Lão phu nhân vừa bực mình vừa buồn cười, đập Minh Lan một cái. Minh Lan
liền ôm mặt, giống như sóc con chui vào lòng lão phu nhân nhõng nhẽo, cố tình làm giọng bi bô nói: “Cái ao kia, tính đi tính lại cũng chỉ sâu
được một mét, mét rưỡi. Tiểu Đào đưa tay ra là kéo được cháu gái. Trời
đẹp như hôm nay, có ngã xuống cũng không thể cảm lạnh được!”
Vừa nói vừa cọ cọ trên người lão phu nhân, chỉ hận không thể lấy đuôi ra vẫy lấy lòng. Lão phu nhân như mọi khi không có cách nào chống cự, giả
vờ hồi lâu rồi lòng cũng mềm nhũn ra, Minh Lan ngay lập tức đổi chủ đề:
“Bà nội à, đây là nhà ai đưa tin đến vậy?”
Lão phu nhân đặt thư lên bàn, xoa đầu Minh Lan rồi chậm rãi nói: “Là nhà họ Hạ đưa tin đến, bà ấy thân thể không khỏe, đặc biệt viết thư cám
ơn.” Minh Lan vâng một tiếng, tiếp tục dựa vào lồng ngực lão phu nhân
không chịu đứng lên, nói: “Chị dâu đã đến tòa nhà kia của bọn họ phải
không?” Lão phu nhân gật gù, mỉm cười nói: “Chị dâu con cũng là đứa
nhiệt tình, không phải mợ nhà ai cũng đến làm người mua bán hộ suông như thế đâu ….”
Minh Lan cầm thư đọc lướt qua rồi ngẩng đầu cười: “Hạ lão phu nhân nói
hậu viện nhà bà nở đầy hoa sơn trà, mời chúng ta ngày mai qua ngắm hoa
dùng trà, bà nội à, chúng ta có đi không?”
Lão phu nhân xoa đầu Minh Lan rồi nói: “Một tháng rồi bà mệt mỏi quá, đã lâu không cùng chị ấy nói chuyện, đi nhìn một cái cũng được. Chỉ tiếc
anh Hoằng Văn của con đi thu mua dược liệu còn chưa về…”
“Trong mắt anh Hoằng Văn hoa cỏ đều là vị thuốc cả, còn ngắm hoa gì đó, anh ấy sẽ cầm đi làm thuốc hết thôi.”
Minh Lan đung đưa đầu, nhớ có một lần Hạ lão phu nhân đem về được một
chậu thược dược trắng thuần vô cùng tươi đẹp. Chưa kịp mời khách đến
ngắm hoa, Hạ Hoằng Văn không biết chuyện liền cắt hết hoa chế ra một hộp “Ích tỳ thanh phế đan” (bổ tỳ sạch phổi), đưa ngay đến phủ Thịnh hiếu
kính với Thịnh lão phu nhân làm Hạ lão phu nhân dở khóc dở cười.
Ấm sa nung hoa văn “tuế hàn tam hữu